Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 845: Tam Thi

"Vậy mà là con đại côn kia... Không đúng, là Côn Bằng!"
Phương Tịch điều khiển tiểu thần thông Thần Túc trong phật châu hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt đã rời khỏi phạm vi của Huyền Minh Uyên.
Thậm chí hắn còn rảnh rỗi mà suy nghĩ lung tung.
"Chẳng trách chi hành tung của chúng ta bị bại lộ... Thì ra là con Côn Bằng kia đã bí mật nói!"
"Không đúng, có lẽ nó đã hoàn toàn thất vọng với nhân tộc nên đã gia nhập trận doanh yêu tộc!"
Đối với Côn Bằng thì Huyền Minh Hải Nhãn chính là hang ổ của nó có tu sĩ Phản Hư ra vào thì đương nhiên nó sẽ biết rất rõ.
Sau khi biết ai là gian tế thì Phương Tịch cũng không quan tâm nữa.
Hắn cố ý kéo chậm độn quang như vậy là cố tình cho truy binh cơ hội để xem thử có thể vớt chút chỗ tốt hay không.
Một lát sau, một đạo thần thức cường đại chợt khóa chặt Phương Tịch.
Một đạo ma quang đuổi theo, rõ ràng là Kiều lão quái đang khống chế ma phiên!
"Hử?"
Phương Tịch khẽ động tâm: "Vận khí này... Thật không tệ mà!"
Nếu đến là con Côn Bằng kia, lúc trước hắn còn lấy lông vũ của người ta, đồng thời cũng nghe được thảm kịch tiểu đồng bọn Chân Giáp Kình của đối phương thì cũng không tiện hạ thủ lắm.
Nếu đổi thành mấy tên thành viên Phản Hư sơ trung kỳ của Thiên Yêu Hội thì thu hoạch chắc chắn sẽ không bằng Kiều lão quái.
"Hắc hắc... Lão tổ Vương gia, vận khí của ngươi không tốt rồi, hôm nay e là phải bọ mạng ở đây rồi."
Một lát sau, một đạo ma quang đã chặn Phương Tịch lại.
Từng cỗ luyện thi xuất hiện ở hư không, mơ hồ tại thành Vạn Thi Đại Trận, thi khí màu xám trắng phóng lên cao.
Kiều lão quái tay cầm ma phiên, phiêu nhiên ngăn ở trước mặt Phương Tịch: "Trận phù và Phá Trận Trùy của ngươi đâu? Nếu còn... Thì cứ thỏa thích thi triển, lão phu cũng muốn xem thử ngươi có thể chạy được bao xa?"
Trải qua lần truy đuổi này thì Kiều lão quái đã xác định độn tốc của lão tổ Vương gia không tốt nên lão nắm chắc giết được hắn.
Dữ lắm thì... Lại đuổi theo một phen thôi.
"Kiều lão quái, ngươi đừng ép ta!"
Phương Tịch hóa thân lão tổ Vương gia nắm chặt phật châu, Phạm Âm Kim Linh ở bên hông vang vọng dường như đại biểu cho sự quyết tâm nào đó.
"Ha ha... Không phải trước đó đạo hữu còn ngồi vững trên điếu ngư đài sao?"
Thần sắc của Kiều lão quái chuyển thành lạnh lẽo: "Lão phu sẽ luyện ngươi thành huyết thi, lại lệnh cho ngươi thôn phệ hết tử tôn Vương gia để dễ tăng uy lực!"
"Ai..."
Phương Tịch yếu ớt thở dài, hắn nghiêm mặt thi lễ: "Xin hỏi đạo hữu đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Lão phu đã sống hơn chín ngàn tuổi, đã là người nổi bật trong Phản Hư từ lâu, ngươi..."
Kiều lão quái chưa nói hết lời đã thấy lão tổ Vương gia tế ra một cái mộc ấn đen nhánh.
Quanh ấn có Long Chương Văn màu tím lấp lóe, có hư ảnh đại thụ xuất hiện, chiếu ra một đạo huyền quang không tên.
Đạo huyền quang này bỏ qua tất cả phòng ngự và né tránh mà trực tiếp quét đến chân linh của lão.
Khí tức của Kiều lão quái bất chợt biến mất hoàn toàn, thi thể của lão từ giữa không trung rơi xuống.
"Thì ra đã chín ngàn tuổi rồi mà còn nói nhảm như vậy làm gì?"
Phương Tịch mắng một câu, sau đó mở Địa Tiên Linh Cảnh ra thu thi thể của lão vào.
Hắn làm chuyện giết người đoạt bảo thật sự rất trôi chảy.
"Không đúng, rõ ràng là giết ngược trong tuyệt cảnh... Lão phu là nhân sĩ chính phải, không bao giờ làm chuyện này..."
Hắn vẫy tay một cái thì đã thu ma phiên của Kiều lão quái lại.
Lúc này, mất đi sự trói buộc của Kiều lão quái thì rất nhiều ma thi kia đều có dấu hiệu phản phệ.
Ba luyện thi cấp Phản Hư trong đó càng kinh khủng hơn, mơ hồ gần với Phương Tịch.
Phương Tịch cũng không khách khí, nhẫn trữ vật của hắn lóe lên quang mang, một tấm phù lục hai màu bạc tím hiện ra rồi dám lên ma phiên.
Đây là Tịnh Hóa Pháp Phù! Chuyên phá giải lạc ấn pháp lực của chủ nhân cũ.
Dù nó là Phản Hư chi bảo cấp sáu thì cũng có thể phá giải hơn phân nửa.
Ong ong!
Một tần quang huy hai màu tím bạc bao phủ ma phiên lại.
Sau đó một tràng tiếp lốp bốp vang lên.
Phương Tịch tóm lấy ma phiên rồi đưa từng đạo Tiên Nguyên Khí của Khô Vinh Quyết vào trong đó, trong nháy mắt hắn đã luyện hóa những lạc ấn pháp lực còn sót lại, thu được thông tin của ma phiên này.
"Tam Thi Ma Phiên... Pháp bảo thượng phẩm trong cấp sáu!"
"Trong đó luyện hóa ba ma thi Phản Hư, mười lăm ma cương Hóa Thần, còn lại là vạn luyện thi cấp thấp... Có thể tạo thành các loại trận thế khác nhau như Vạn Thi Đại Trận, Thập Bát Kim Thi Phiên Thiên Đại Trận, uy lực không thể khinh thường!"
"Khí linh, ngươi vẫn không chịu thần phục sao?"
Thần niệm của hắn tiến vào trong ma phiên rồi tìm được khí linh ở trong chỗ sâu nhất.
Vượt ngoài dự đoán của Phương Tịch là sau đầu khí linh này có phản cốt, hắn chỉ mới quát hỏi một câu thì nó đã tỏ vẻ thần phục rồi.
Thái độ ngoan ngoãn của nó khiến Phương Tịch cũng bất ngờ.
Nhưng mà khi nghĩ đến mấy ma thi lợi hại nhất kia, có lẽ đều là người thân của Kiều lão quái thì hắn đã hiểu ra.
Bảo vật ma đạo quả nhiên dễ phản phệ nhất!
Cũng may bảo vật phối hợp như vậy đã giúp Phương Tịch dễ dàng luyện hóa hạch tâm của Tam Thi Ma Phiên.
Hắn nhìn kỹ lại thì thấy Tam Thi Ma Phiên đen nhánh, chỉ có trên lá cờ có hình ba ma thi dữ tợn, đối ứng với từng luyện thi Phản Hư kia.
"Thu!"
Mặc dù chưa từng tu luyện công pháp liên quan đến thi đạo nhưng năm xưa Phương Tịch từng tế luyện Huyền Hỏa Ma Cương nên cũng xem như hắn biết sơ sơ pháp môn luyện thi.
Lúc này cũng không phải muốn khống chế Tam Thi Ma Phiên đấu pháp mà chỉ thu lại mà thôi.
Lúc này hơn vạn luyện thi cấp Nguyên Anh, Kết Đan, Trúc Cơ hóa thành từng cỗ ma phong, chui vào trong ma phiên.
Sau đó chính là mười lâm ma cương Hóa Thần.
Còn lại ba con ma cương Phản Hư thì lại liên tục gào thét, tự phát ra thi khí chống cự thu nhiếp của Tam Thi Ma Phiên.
Một con huyết thi trong đó có khuôn mặt tiều tụy, quanh thân có vô số ma quang huyết luyện.
Còn có một con thanh thi, diện mục xanh đen, móng tay dài, người khoác thiết giáp.
Con ma thi cuối cùng thì toàn thân có đầy sẹo đen nhánh như tử thi chết cháy, nhưng thi khí của nó lại kinh khủng nhất.
Nó phun ra một viên Thi Châu đen nhánh chống lại Tam Thi Ma Phiên.
"Không còn Kiều lão quái thì ba con ma thi này thật sự đều muốn tạo phản..."
Phương Tịch không khỏi cạn lời, hắn vung túi linh thú ra: "Tiểu Huyền Quy, có món ngon..."
"Ngang!"
Một con Huyền Quy cấp sáu đầu như giao, thân như rùa, móng như phương co rút trong mai đè lên tiêu thi đen nhánh như Thái Sơn áp đỉnh.
Răng rắc!
Tiểu Huyền Quy thò đầu ra, quanh thân nó hiện ra một màn nước, mặc cho huyết thi và thanh thi công kích nhưng nó cũng không quan tâm mà chỉ mở cái miệng rộng ra hút viên Thi Châu đen nhánh vào.
Thời gian chưa được một hơi thở thì nó lại phun Thi Châu ra: "Phi phi phi... Không ăn được!"
"Phối hợp ta phong ấn ba ma thi này thì ngươi đương nhiên sẽ có đan dược ăn!"
Phương Tịch đánh một gậy xong thì cho một quả táo giòn ngọt.
"Ta muốn ăn, ta muốn ăn!"
Đôi mắt Tiểu Huyền Quy sáng lên nó lại chợt rống lớn.
Toàn thân nó tỏa ra quang huy hai màu xanh vàng, thân thể to lớn như đúc bằng cương thiết, mặc cho tam đại ma thi đụng vào nó vẫn sừng sững bất động.
Răng rắc!
Tiểu Huyền Quy cự lực vô tận, vậy mà vừa kêu đau quá, đau quá vừa dùng cặp móng rùa treo tiêu thi và thanh thi lên giữa không trung.
"Tật!"
Nhìn thấy cảnh này đương nhiên Phương Tịch sẽ không bỏ qua cơ hội, Tam Thi Ma Phiên phun ra hàng loạt thi khí xám trắng, bao phủ huyết thi lại.
Mặc dù huyết thí có đẳng cấp Phản Hư nhưng một cây cột thì không chống nổi nhà, cuối cùng nó vẫn bị thu vào trong ma phiên.
"Thả một con nữa đi!"
Tiếp theo Phương Tịch lại làm y như vậy, để Tiểu Huyền Quy thả con thanh thi kia ra, sau khi phong ấn nó lại thì hợp sức đối phó con tiêu thi cuối cùng.
"Chủ nhân... Kẹo!"
Sau khi làm xong những chuyện này, Tiểu Huyền Quy bò đến bên cạnh hắn há cái miệng to chờ mong.
Phương Tịch thấy buồn cười, hắn cũng không nuốt lời mà nhét cho nó một viên đan dược, sau đó thu Tiểu Huyền Quy và trong túi linh thú.
"Mặc dù Tiểu Huyền Quy mới cấp sáu hạ phẩm... Nhưng lực phòng ngự thật sự kinh người vô cùng, dù Phản Hư hậu kỳ nó cũng có thể dây dưa rất lâu..."
"Nếu so sánh với nhau thì dù bây giờ Tiểu Thanh có cơ duyên cũng chưa chắc có thể đuổi kịp..."
"Về phần Đại Thanh và Thái Tuế thì chính là hai con cá mặn chết, bỏ đi, bỏ đi..."
Quanh thân Phương Tịch lóe lên thanh quang, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Luận độn tốc thì nhanh hơn Thần Túc Thông trước đó đâu chỉ mấy lần?
...
Trong Địa Tiên Linh Cảnh.
Kiều lão quái đã bị cải tạo bưng túi trữ vật của mình cung kính dâng cho Phương Tịch.
Sau khi Phương Tịch nhận lấy thì tiện tay mở ra đã lập tức đổ ra một đống tiên ngọc.
"Không tệ, không tệ..."
Hắn cầm một khối tiên ngọc lên, năm ngón tay dùng sức một chút thì nó chợt hóa thành bột phấn.
Cùng lúc đó có một đạo linh cơ tinh túy xuất hiện, nhanh chóng lan tràn giữa hư không.
"Tiên khí quả nhiên lợi hại!"
Phương Tịch thì thào, hắn cảm nhận được Địa Tiên Linh Cảnh hân hoan thì như đang suy tư gì đó: "Nếu đủ tiên ngọc thì đúng là tu vi có thể tăng nhanh như gió..."
Chờ sau khi đến Hợp Thể thì dù hắn đối đầu với tu sĩ Đại Thừa cũng có uy hiếp nhất định.
Khi đó mới thật sự là thiên hạ rộng lớn, chỗ nào hắn cũng có thể đến!
Lúc trước hắn tăng tu vi lê là để tự vệ còn bây giờ đã thừa sức tự vệ rồi thì hắn lại muốn dốc sức tiến thủ, để tung hoành Địa Tiên, khoái ý ân cừu!
"Kiều lão quái cũng chỉ có chút tiên ngọc này thôi sao? Vẫn là quỷ nghèo..."
Phương Tịch đưa thần thức vào trong túi trữ vật lại tìm được mấy chục tài liệu cấp sáu, không ít trong đó đều là linh thực và tài liệu luyện thi.
"A?"
Hắn chợt a một tiếng, trong tay hiện ra hai vật.
Trong đó là một mảnh xương và một khối ngọc giản.
Với ánh mắt của Phương Tịch bây giờ mà vẫn có thể khiến hắn kinh nghi bất định thì đương nhiên là đồ tốt.
"Mảnh xương này hình như là cấp bảy..."
Hắn thì thào rồi đưa thần thức vào trong.
Nhưng một khắc sau thần thức của hắn lại bị bắn ngược ra không chút khách khí.
Phương Tịch trầm ngâm một phen rồi lấy Tam Thi Ma Phiên ra, hình huyết thi trên đó càn rực rỡ hơn, sau khi bị hắn đánh vào một pháp quyết thì nó chợt mở cái miệng to như chậu máu phun ra ba cỗ thi khí và tinh huyết.
Sau khi thấm đủ thi khí và tinh huyết thì mảnh xương này lập tức trở nên trong suốt như ngọc, hắn lại đưa thần thức vào trong thì không còn trở ngại gì, hắn có thể thấy được rất nhiều chữ và đồ án trong đó, đây lại là một thiên công pháp thi đạo, đủ để tu luyện đến cảnh giới Hợp Thể đỉnh phong!
"Không có tác dụng gì với ta, cũng chỉ có phương pháp tế luyện và khống chế Tam Thi Ma Phiên ở trong đó... Miễn cưỡng có thể tham khảo một chút."
Phương Tịch bỏ mảnh xương xuống rồi cẩm ngọc giản lên.
Lần này thần thức của hắn lại dễ dàng tiến vào, nhìn thấy một thiên pháp quyết.
"Tam Thi Hóa Anh Pháp? ! Lại mà một thiên bí thuật đột phá Hợp Thể?"
Phương Tịch lộ ra vẻ mặt rất hứng thú.
Hắn không có chút khao khát với bí pháp đột phá nào, kết quả đủ loại đan dược và bí thuật phá cấp lại chui vào lòng hắn như mọc mắt.
"Đây chính là nguyên nhân mà Kiều lão quái phản bội nhân tộc..."
Ôm suy nghĩ nhìn thử một phen, Phương Tịch xem bí thuật này một phen thì không khỏi lộ ra vẻ chấn động.
"Nạn của Hợp Thể, ở chỗ Nguyên Anh biến!"
"Nguyên Anh của tu sĩ Hợp Thể đã hóa thực một nửa, có thể thoát khỏi nhục thân sinh tồn rất lâu, cũng có thể tùy tiện hợp thể với bất kỳ nhục thân này! Nói cách khác là có thể đoạt xá vô hạn... Chỉ là vẫn bị thọ nguyên của bản thân hạn chế!"
"Nguyên Anh như vậy sau khi tiến vào Đại Thừa kỳ sẽ có thể thật sự viên mãn, lại trải qua chín kiếp hóa thành nguyên thân chân chính!"
"Sau Đại Thừa chính là Nguyên Thần Chân Tiên thọ nguyên vô tận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận