Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 521: Các phương

Thành Thiên Vệ.

Hống hống!

Đi kèm với tiếng thú rống mạnh mẽ chói tai.

Từng đàn hươu yêu có sừng đen nhánh còn to hơn cả thân thể của chúng, mặc cho rất nhiều pháp thuật của tu tiên giả đánh lên thân, chúng vẫn chạy rất nhanh như một đội cảm tử, chúng chợt nhảy lên tường thành.

Ầm ầm!

Trải qua tầng tầng trận pháp gia cố, tường thành đen nhánh không biết dùng loại vật liệu này dựng thành, vậy mà dưới sừng hươu lại phát ra âm thanh như rên rỉ.

"Nhanh!"

Hắc Sa Chân Quân ở trên tường thành thấy cảnh này thì trên mặt hiện lên một lớp hoa văn đen nhánh, hai tay kháp quyết.

Vô số Hắc Trạch Huyền Sa hóa thành đầy trời châm đen rơi xuống như mưa.

Yêu khí phòng ngự trên thân của những con hươu sừng lớn kia không thể nào ngăn cản, sau khi chúng bị đâm xuyên thì ngã lăn trên mặt đất, trong nháy mắt máu chảy thành sông.

Nhưng bất chợt có một thân ảnh màu xanh nhạt từ trong một con hươu sừng lớn ngã lăn nào đó bay ra, phát ra một tiếng gầm thét rung trời.

Yêu khí xanh sẫm như Giao Long, hung hắng đánh qua Hắc Sa Chân Quân.

Một cỗ ba động pháp lực kinh khủng lập tức truyền ra rất xa!

"Là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ!"

Hắc Sa Chân Quân thầm than khổ, y vội phóng bản mạng linh bảo của mình ra, lại điên cuồng khống chế Hắc Trạch Huyền Sa hình thành từng lớp phòng ngự.

Hống hống!

Giao Long rống giận tông vào tường thành, trận pháp rậm rạp chằng chịt kia trong khoảnh khắc đã bị tông sụp gần nửa.

Mà từng đạo yêu khí còn sót lại như mũi tên, hiện ra từ trong khe hở của trận pháp, dày đặc đâm xuyên.

Sắc mặt Hắc Sa Chân Quân trắng bệch, gần như sắp phun ra một ngụm tinh huyết.

"Tử trưởng lão sao phải khi dễ tiểu bối? !"

Một tiếng hét lớn từ trong Thành Thiên Vệ truyền ra, một đạo khí tức Nguyên Anh hậu kỳ nhanh chóng tiếp cận, sau đó hóa thành một lão giả mặc bạch bào.

Yêu ảnh vừa đánh lén kia cũng rơi vào trong trận doanh của yêu tộc hóa thành một con yêu thú Kỳ Lân tử sắc, trên đầu của nó có hai sừng thú đen phân nhánh, mơ hồ tiếp dẫn lôi quang, thoạt nhìn rất thần tuấn bất phàm...

Lúc này, Tử Kỳ Lân mở miệng phát ra tiếng người: "Mau giao tên Mộc Chân Quân đã sát hại tộc ta ra... Chuyện này đã kinh động đến đại trưởng lão của bản tộc, chờ đến khi thông đạo hư không có thể dung nạp đại trưởng lão quá cảnh thì các ngươi đừng hối hận!"

"Ha ha... Chẳng lẽ Tử đạo hữu ức hiếp nhân tộc ta không có Hóa Thần sao? Nếu đại trưởng lão của quý tộc dám đến, bị lực lượng một giới áp chế, không biết thần thông có thể còn lại mấy phần đây?"

Lão giả bạch bào cười hì hì nói: "Về phần giao Mộc Chân Quân ra, chuyện này càng đừng nói... Mộc Chân Quân vì nhân tộc, giết yêu lập công, bây giờ song phương chúng ta là địch, chẳng lẽ ta yêu cầu đạo hữu giao ra mấy vị yêu tu Nguyên Anh đã từng giết nhân tộc ra thì đạo hữu cũng sẽ giao sao?"

"Hừ!"

Tử Kỳ Lân hừ lạnh, quay người đã khống chế một đám mây tử sắc rời đi.

"Đa tạ Sa trưởng lão đã cứu giúp!"

Hắc Sa Chân Quân sắc mặt tái nhợt, hành lễ cảm tạ với lão giả bạch bào.

"Thôi... Mấy chục năm gần đây, yêu tộc tiến công không như bình thường... Trước kia cũng không phải không có Ngũ Hành Lân Tộc vẫn lạc, yêu tộc cũng không có phản ứng như vậy, xem ra Ngũ Hành Lân Tộc mà đạo hữu và Mộc Chân Quân đã giết kia cũng có chút lai lịch..."

Sa trưởng lão cười ha ha: "Lão phu xém chút đã cho rằng nó là huyết mạch đích hệ của Hóa Thần Yêu Tôn nào đó..."

Hắc Sa Chân Quân chỉ gượng cười.

Y cũng cảm thấy lân tộc thanh giác kia đúng là có lai lịch khá lớn, lúc trước y cũng không suy nghĩ đến.

Nếu không phải sau đó yêu tộc tấn công điên cuồng, lộ ra một vài thứ thì bọn họ cũng không sinh ra suy đoán như vậy.

'Nếu Mộc Chân Quân ở đây thì tình cảnh lúc này cũng thật sự khó nói...'.

'Nhưng mấu chốt là... Lão phu thật sự không biết người này đến tột cùng ở phương nào?'.

Trong lòng Hắc Sa Chân Quân buồn khổ, lại không thể kể rõ với ai, y chỉ đành âm thầm thở dài...

Nguyên Quốc, Nam Hoang.

Sơn môn Hỗn Nguyên Tông.

Năm màu đen, trắng, đỏ, vàng, xanh luân chuyển hóa thành Ngũ Khí Triều Nguyên Đại Trận cấp bốn thượng phẩm, ánh sáng lấp lánh, vậy mà dường như lưu chuyển lặp đi lặp lại, lực phòng ngự vô cùng cường hãn.

Nhưng lúc này, một mảnh thú triều đông nghịt tiếp cận, trong đó có rất nhiều yêu thú cấp hai, cấp ba, bị hoá hình yêu tu ở phía sau xua đuổi, hung hãn không sợ chết xông vào đại trận.

Hao tổn bất kể đại giới như vậy đã sớm khiến địa mạch ở đây gần cạn kiệt.

Dù sao thú triều đã liên tục mấy chục năm, mà sơn môn Hỗn Nguyên Tông bị bao vây cũng đã mười mấy năm!

Năm đó, Phương Tịch cảm ứng được nguy hiểm nên không tiến vào Hỗn Nguyên Tông cướp bóc trắng trợn, khiến tông này bảo tồn được không ít nguyên khí.

Mặc dù Linh Phong Chân Quân vẫn lạc, Hỗn Nguyên Tông vẫn chưa bồi dưỡng được một vị Nguyên Anh Chân Quân mới thì thú triều đã bất chợt xuất hiện nhưng dựa vào đại trận cấp bốn thượng phẩm, chỉ cần một lòng co đầu rụt cổ thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Ngay từ ban đầu, thậm chí còn có hai hoá hình yêu tu cấp bốn, ỷ vào tu vi cao thâm, đã chui vào trong sơn môn Hỗn Nguyên Tông, muốn hành động một lần công phá sơn môn này, kết quả lại dẫn động hậu thủ của Hỗn Nguyên Lão Tổ - Ngũ Hành Hoàn phối hợp đại trận phản kích, trực tiếp thân tử đạo tiêu!

Như vậy yêu tộc mới biết, Ngũ Hành Hoàn chính là bản mạng linh bảo của tổ sư Hỗn Nguyên Tông năm đó, vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ này chính là Ngũ Hành Chi Thể, tế luyện linh bảo này hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh nên đã bồi dưỡng đến cấp bốn đỉnh phong từ lâu, thậm chí là nửa bước cấp năm!

Chờ đến khi Hỗn Nguyên Lão Tổ tọa hóa, lại trải qua nhiều đời Nguyên Anh Chân Quân, hao phí Nguyên Anh Khí bồi dưỡng, duy trì được phẩm cấp của bảo vật này.

Lại phối hợp với đại trận, cũng miễn cưỡng có thể thông linh hoá hình, phụ trợ công kích đại địch vào trận!

Chuyện này vẫn luôn được Hỗn Nguyên Tông giữ kín không nói ra, làm nội tình của môn phái.

Kết quả chính là yêu tộc bị hại đầu rơi máu chảy, hai đại hoá hình yêu tộc tiếp nhận uy năng một kích tích súc nhiều năm của Ngũ Hành Hoàn thì hài cốt cũng không còn.

Nhưng mà hành động này của Hỗn Nguyên Tông cũng hoàn toàn chọc giận yêu tộc, trở thành nơi bị đại quân thú triều vây công không dứt.

Trong Nguyên Quốc bây giờ, Thanh Diệp Thương Hội đã phá sản từ lâu, Xích Huyết Giáo cũng như bèo dạt mây trôi, còn các thế lực Nguyên Anh của Khương Quốc dời đến, nhìn thấy Hỗn Nguyên Tông bị vây công thì cũng cười trên nỗi đau của người khác, ăn ý đưa Hỗn Nguyên Tông lên trước để hấp dẫn hỏa lực.

Như vậy cho đến hôm nay, Ngũ Khí Triều Nguyên Đại Trận của Hỗn Nguyên Tông cũng rơi vào chống đỡ hết nổi, mắt thấy lung lay sắp đổ.

Bên trong sơn môn.

Phốc!

Một thanh phi kiếm đứt gãy, sau đó đầu của Thiết sư đệ lập tức bay lên.

Trong Tổ Sư Đường hoàn toàn đại loạn, bố phía đều là vết tích do các loại pháp bảo gây ra, trên mặt đất đầy tay cụt, tàn cốt, rõ ràng đã trải qua một trận đấu pháp cực kỳ thảm thiết.

"Ta đã từng nói, người phản bội sư môn, đều phải chết!"

Trên mặt Vệ Trường Sinh đã không còn sự nho nhã trước đó, thậm chí tóc của y cũng trở thành một mảnh sương trắng.

Y thu hồi pháp bảo, nhìn về các đệ tử Hỗn Nguyên Tông còn lại: "Còn ai có cùng ý kiến với Thiết sư đệ không? Hả? !"

Mặc dù người này đã từng bị Phương Tịch sưu hồn, khiến thần hồn bị thương, khó mà ngưng kết Nguyên Anh nhưng dù sao y cũng có tu vi Kết Đan viên mãn, đủ để trấn áp toàn tông.

Rất nhiều đệ tử Hỗn Nguyên Tông nhao nhao quỳ xuống: "Kính xin chưởng môn làm chủ..."

Tiền đại chưởng môn đã nằm trên mặt đất, bây giờ Vệ Trường Sinh chính là chưởng môn Hỗn Nguyên Tông danh chính ngôn thuận!

"Hỗn Nguyên Tông ta có thể bại nhưng sẽ không diệt."

Nhìn những trưởng lão Kết Đan còn lại câm như hến kia, ngữ khí của Vệ Trường Sinh trở nên ôn hòa hơn chút: "Tuyệt đối không thể đầu hàng yêu tộc, trong tông môn còn một truyền tống trận, chính là từ thượng cổ còn sót lại, sau lại trải qua Hỗn Nguyên tổ sư kiểm tra tu sữa đã không có chuyện gì, có thể trực tiếp truyền tống đến Khương Quốc..."

"Cái gì?"

Rất nhiều trưởng lão Kết Đan và đệ tử Trúc Cơ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, không ngờ tông môn vẫn còn nội tình như vậy, vốn tưởng rằng còn phải tồn vong với tông môn.

"Bây giờ linh mạch khí không đủ, linh thạch cũng sắp cạn kiệt... Truyền lệnh xuống, hủy bí cảnh, sau đó từng nhóm đệ tử chuẩn bị thoát đi..."

Vệ Trường Sinh nhìn rất nhiều đệ tử rời đi với đôi mắt hơi u ám.

Đệ tử hạch tâm thật sự của Hỗn Nguyên Tông đã được an bài lẩn trốn các nơi ở Nam Hoang từ trước khi thú triều bắt đầu.

Bây giờ lưu lại trong tông môn, thật ra đều là người bị bỏ rơi.

Ngay cả người vô vọng Kết Anh như y cũng giống vậy.

'Nhưng tông môn có ân truyền đạo thụ nghiệp với ta, không thể không báo...'.

Đôi mắt Vệ Trường Sinh như lửa, đã có tử chí.

Lúc này, y nhìn về phương bắc rồi chợt cười thảm.

Nếu năm đó Long Ngư Chân Quân ngưng kết Nguyên Anh không thành công, Hỗn Nguyên Tông dời bắc thì tất cả mọi chuyện không biết có khác hay không?

...

Bảy ngày sau.

Một tin tức chấn động từ Nguyên Quốc truyền ra.

Hỗn Nguyên Tông bị thú triều công phá!

Nghe nói quyền chưởng môn của Hỗn Nguyên Tông rất dứt khoát, đã trực tiếp khởi động thủ đoạn cuối cùng của trận pháp, đồng quy vu tận với rất nhiều yêu tộc cấp cao.

Không những vậy, tài nguyên lớn nhất mà Hỗn Nguyên Tông nắm giữ là một bí cảnh cũng tự hủy, càng không biết hạ lạc của linh bảo Ngũ Hành Hoàn, khiến yêu tộc tức đến giậm chân nhưng hết lần này tới lần khác cũng không thể làm gì.

Vạn Thú Sơn Mạch.

"Chết!"

Đi kèm với một tiếng quát, một đạo kiếm khí óng ánh như sao hiện lên, chém rớt thủ cấp của một con viên hầu cấp ba.

Cung Lăng thu hồi pháp bảo phi kiếm vào trong tay, nhìn qua Phượng Băng Tiên ở bên cạnh: "Băng Phách Hàn Quang của Phượng tỷ tỷ càng ngày càng sắc bén nha... Ngay cả con Bàn Sơn Viên huyết mạch phi phàm này cũng khó mà ngăn cản, chỉ có thể mặc cho xâu xé..."

"Chỉ là nhờ uy năng của ngoại đan mà thôi..."

Trên mặt Phượng Băng Tiên cũng không có bao nhiêu vui mừng.

Bây giờ viên Băng Phách Hàn Quang Ngoại Đan của Huyền Băng Cung đương nhiên vẫn ở trong tay của nàng, nó tương đương với một món pháp bảo cực kỳ lợi hại, phối hợp với thần thông Băng Phách Hàn Quang mà bản thân nàng tu hành thì càng là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

"Vạn Thú Sơn Mạch này quả nhiên là danh bất hư truyền, nghe nói đa phần yêu thú đều ra ngoài tạo thành thú triều mà bên trong vẫn còn hung hiểm như vậy, lần này phải làm phiền muội muội rồi." Nàng nhìn qua Cung Lăng rồi chợt mở miệng.

"Ai... Tỷ tỷ đã nhận lệnh của Ly Thương Ma Cung, không tìm được Vân Kiệt Tử tiền bối trong kỳ hạn thì thật sự sẽ rất phiền phức."

Cung Lăng thở dài nói: "Nhưng mà tiểu muội nguyện ý theo tỷ tỷ đến ba nước cũng là muốn khảo sát một phen... Bây giờ thú triều trong Nguyên Quốc càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả Hỗn Nguyên Tông cũng bị công phá, tiểu tông môn chúng ta càng kinh hồn táng đảm, nói không chừng thật sự phải di chuyển đến ba nước tị nạn nhưng nguy hiểm trên con đường này cũng khó nói, dù sao cũng phải tìm ra được một con đường an toàn mới được..."

Phượng Băng Tiên mỉm cười.

Làm tu sĩ Kết Đan, loại chuyện lấy hay bỏ này rất đơn giản.

Mà nàng nhìn thấy thảm trạng của Hỗn Nguyên Tông cũng thật sự bị dọa sợ nên đã có ý định di chuyển Huyền Băng Cung.

Lần này, nàng đến tu tiên giới ba nước cũng có ý muốn tìm hiểu.

Trên vách đá cách đó không xa, một vệt quang hoa thổ hoàng sắc chợt lóe lên, hiện ra thân ảnh Lục Sơn Quy đã thu nhỏ rất nhiều.

"Hai nữ tử này hình như chủ thượng đã phân phó."

Trong tay Quy Sơn cầm một cái ngọc giản, nó so sánh một phen rồi không khỏi âm thầm gật đầu. Mà đúng lúc này, nó nhìn về nơi nào đó ở phía sau của hai nữ tử này, sắc mặt hơi đổi một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận