Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 682: Chặn giết

Ầm ầm!

Từng khối cự thạch màu vang đất rơi xuống, phu văn lấp lóe trên đó, dừng như mang theo thần thông nguyên từ.

Một tầng linh quang vàng nhạt đè xuống, khắc chế tất cả ngũ kim!

"Không tệ, không tệ... Nguyên Sơn Công của Vương đạo hữu lại có tiến bộ."

Chẳng biết từ lúc nào mà trong tay của Cầm Long Tử đã có thêm một con chim trĩ nướng, lão vừa gặm vừa bình luận.

Từng khối cự thạch rơi xuống, gần như bao phù Phương Tịch hoàn toàn.

"Nghe nói Thanh Hòa Tử này chính là tu sĩ ma đạo, cũng không biết hắn sẽ thi triển bản lĩnh thế nào?"

Cầm Long Tử nhìn về phía Phương Tịch, giữa hai đầu lông mày mang theo vẻ chờ mong.

Thu!

Chỉ nghe một tiếng phượng minh xuyên không phá chợt vang lên!

Vô số cự thạch màu vàng đất hóa thành bột phấn, hai bên người của hắn mọc ra một đôi vũ dực Khổng Tước to lớn.

Linh vũ của Khổng Tước có năm màu trắng, đỏ, vàng, xanh dương, xanh lá giương ra.

Những lông vũ chỉ quét qua một cái đã khiến cự thạch đầy trời hóa thành linh lực Thổ hành tinh thuần, một con Khổng Tước đen nhánh to đến trăm trượng hé mỏ ra, cuồng phong gào thét trong hư không như có thêm một cái phong nhãn, vô số linh lực màu vàng đất chui vào trong đó rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.

"Đây là... Thân Thể Thần Ma sao?"

Con chim trĩ nướng ở trong tay của Cầm Long Tử rớt xuống, mặt đầy vẻ đờ đẫn: "Chỉ có ma tu Phản Hư mới có thể cô đọng được thân thể thần ma? Hắn ở giai đoạn Hóa Thần mà đã có thể tu luyện ra hình thức ban đầu, quả nhiên là kỳ tài ngút trời... Ma thể này có thể hóa tận ngũ hành, không phải là Ngũ Ngục Khổng Tước Ma Thể trong truyền thuyết đó chứ?"

Thu!

Lúc này, con Ngũ Ngục Khổng Tước này lại phát ra tiếng hót dài, trong hư không có vô số lực lượng Mộc hành hội tụ hóa thành từng sợi dây leo, quấn quanh cự nhân màu vàng đất.

Sưu sưu!

Dây leo xanh biếc như cự mãng, trong khoảnh khắc đã trói chặc hai chân của cự nhân, sau đó là hai tay rồi toàn thân...

Mộc khắc Thổ!

Công pháp của lão tổ Vương gia am hiểu khống chế linh lực Thổ hành, gặp phải thần thông Mộc hành của Phương Tịch, uy năng thật sự đã giảm mạnh!

"Vậy mà có thể cô đọng thân thể thần ma hình thức ban đầu sao? !"

Lão tổ Vương gia nhìn Ngũ Ngục Khổng Tước Ma Thể, thần niệm của y có thể cảm ứng được đối phương tuyệt đối không phải mặt hàng như cự nhân thổ linh của mình thì thần sắc không khỏi càng ngưng trọng hơn.

Ma tu Hóa Thần chưa đến Phản Hư đã có thể cô đọng thân thể thần ma như vậy, quả thật là thiên tư hơn người, cũng khiến trong lòng lão tổ Vương gia rất đắng chát.

Từ sau khi y tấn thăng Hóa Thần thì cảm thấy đã đến giới hạn tiềm lực tư chất của bản thân, e là khó mà đi xa trên đại đạo Hóa Thần.

Mà tên ma tu đối diện lại có hi vọng Phản Hư!

Mặc dù nếu kể ra thì tu sĩ ma tu Hóa Thần có thể cô đọng ma thân ở Địa Tiên giới có rất nhiều nhưng cuối cùng có thể Phản Hư cũng chỉ rải rác mấy người mà thôi...

Nhưng dầu gì cũng có một tia hi vọng!

Trong lòng lão tổ Vương gia đắng chát, lại càng phải dùng toàn bộ tinh thần để ứng đối, trong lòng y còn rất khó hiểu.

Dù muốn vạch mặt thì cũng không cần làm đến bước này chứ?

Nhưng lúc này, đối mặt với Mộc hành thần quang đang gào thét xong đến, y đã không thể nào che giấu nữa, chỉ đành vỗ ngực, từ trong thiên linh có một cái ấn tỉ vàng óng bay ra.

Ấn tỉ này vuông vức, dùng một khối hoàng ngọc khắc thành, chỗ ấn bả có chút sứt mẻ nhưng vẫn bộc phát linh quang kinh người!

"Thông linh chi bảo cấp năm? !"

Cầm Long Tử giật mình, ngay sau đó cười lạnh: "Chỉ là có chút hư hỏng không hoàn chỉnh, đây chính là nội tình của Vương gia sao? Ấn tỉ này... Hình như lão phu đã từng nghe nói..."

Từ trước đến nay, các loại pháp bảo có hình dạng như tỉ, kính, tháp thì thường thường đều mang theo hiệu quả không thể tưởng tượng được, càng khó chơi hơn pháp bảo bình thường.

Nhìn thấy lão tổ Vương gia trước đó như ăn thiệt thòi, lại chợt móc ra một món linh bảo cấp năm không hoàn chỉnh thì Phương Tịch đang hóa thân Ngũ Ngục Khổng Tước cũng sáng mắt lên.

"Đi!"

Hai tay của lão tổ Vương gia kết ấn, vô tận Thổ hành thần quang tràn vào cái ấn tỉ này.

Ấn tỉ vàng óng trong nháy mắt to lên như một ngọn núi được điêu khắc bằng hoàng ngọc mà ngăn cản Mộc hành thần quang.

Chù Mộc hành khắc chế Thổ hành nhưng giọt nước thì sao có thể diệt được núi lửa?

Một đám Mộc hành thần quang đập lên ngọn núi khổng lồ, chỉ có thể lưu lại vài dấu vết nhàn nhạt, sau đó đã hóa thành từng quang điểm linh lực tản ra bốn phía...

"Một món thông linh chi bảo thật tốt."

Phương Tịch cũng cảm thấy ghen tị.

Bây giờ trên người hắn ngay cả một món thông linh chi bảo thật sự còn không có mà.

Ngũ Ngục Khổng Tước tê minh một tiếng, ngũ thải linh vũ quét một cái, một đạo ngũ thải hà quang hiện ra, quấn lấy ấn tỉ vàng óng.

Nó há miệng phun một cái, lại có một đạo quang huy đỏ như máu xuất hiện.

Đạo quang huy này hóa thành một thanh cự kiếm đỏ tươi, trên thân kiến có hoa văn như mạch máu.

Một cỗ ma sát khí phóng lên tận trời, có từng huyết sắc tiểu nhân bay múa quanh thanh kiếm này.

"Một thanh ma kiếm thật tốt, có thể xem là nửa thông linh chi bảo cấp năm!"

Ánh mắt của Cầm Long Tử hơi sáng lên, lão biết đây chắc chắn là bản mạng pháp bảo của Thanh Hòa Tử.

"Trảm!"

Kèm theo tiếng quát lạnh lùng của Phương Tịch, cự kiếm đỏ tươi kéo ra một đạo quang hoa dài khoảng mười trượng, vô tận kiếm khí mãnh liệt như sóng máu mà hạ xuống!

Sưu sưu!

Từng đạo kiếm khí xẹt qua cư nhân thổ linh bị dây leo trói lại, lập tức khiến cự nhân xuất hiện vô số vết nứt rồi chia năm xẻ bảy.

Quang tráo màu vàng đất quanh thân lão tổ Vương gia điên cuồng lấp lóe, bị từng đạo huyết sắc kiếm khí gọt đi.

Nhưng bản thân y không chút chần chừ hay hoảng hốt này mà hai tay giơ lên.

Y rót hai đạo pháp lực như Giao Long màu vàng đất vào trong quang tráo hộ thể, khiến lớp phòng ngự này càng dày hơn...

Lão tổ Vương gia vẫn rất tự tin vào công pháp phòng ngự của mình, đây là Thổ Nguyên Hộ Thuẫn ở trong công pháp của y, dù đối mặt với công kích của thông linh chi bảo cũng có thể đỡ được...

Ô oa!

Một tiếng kiếm minh thê lượng chợt vang lên từ phía sau,

Trong nháy mắt lông tơ của lão tổ Vương gia dựng đứng, linh giác điên cuồng cảnh báo, y không chút nghĩ ngợi mà bóp nát một khối ngọc phù, định nhờ lực lượng hư không để chạy trốn.

Những đã quá trễ!

Vù vù!

Từng sợi hồng tuyết xuyên qua hư không như một tấm lưới đỏ tươi lớn, phong tỏa lực lượng dịch chuyển tức thời trong hư không của ngọc phù.

Ngay sau đó, một tiếng kiếm minh thê lương kèm theo một đạo hồng ảnh, hung hăng đâm vào sau lưng của lão tổ Vương gia.

Phốc!

Pháp bảo của y vỡ vụn trước, bảo giáp do vô số lân phiến tạo thành hiện ra.

Bộ giáp này cũng không thể chống lại sự sắc bén của Thần Anh Kiếm, nó phát ra âm thanh như rên rỉ rồi nứt ra một cái khe, Thần Anh Kiếm Khí kinh khủng từ đó xông vào.

"Phốc!"

Mắt của lão tổ Vương gia lời lên, y há mồm phun ra một ngụm tinh huyết.

Một khắc sau, quanh người y hiện ra một bộ giáp màu vàng đất, tầng tầng bao phủ chỗ yếu hại, y chợt hét lên.

Sưu!

Ngụm tinh huyết kia hóa thành một đám huyết vân, bao phủ xung quanh lão tổ Vương gia, ở trong tiếng hét mà chợt đi xa!

Ấn tỉ không hoàn chỉnh cũng không dây dưa với ngũ thải huyền quang kia nữa mà hóa thành một đạo quang hoa vàng óng, chui vào trong huyết vân rồi nhanh chóng biến mất.

"Vương đạo hữu này... Thật sự là không thua nổi mà."

Phương Tịch thu Thần Anh Kiếm lại rồi hóa thành hình dáng hắc bào nhân, nói với Cầm Long Tử.

'Nếu hắn không chạy thì nói không chừng sẽ thật sự bị ngươi đánh trọng thương thậm chí chém chết...'.

Cầm Long Tử âm thầm khinh thường trong lòng nhưng trên mặt lại lọ ra vẻ chấn kinh: "Sao đạo hữu lại xuống tay nặng như vậy chứ? !"

"Nếu không làm vậy thì sao thượng tông dám tin tưởng ta?"

Phương Tịch mỉm cười: "Chuyện phường thị..."

"Đương nhiên sẽ mặc cho đạo hữu làm chủ, mười năm sau, gặp mặt sẽ biết!" Cầm Long Tử trả lời không chút do dự.

Lão cũng biết, tên Thanh Hòa Tử này cố ý hạ tử thủ với lão tổ Vương gia, cũng xem như lấy lòng Ngự Long Tông mà tỏ rõ thái độ bản thân tuyệt đối sẽ không qua lại với Vương gia.

Có thái độ này đã rất tốt rồi.

"Thanh Hòa Tử đáng chết... Vậy mà lại hạ tử thủ!"

Trong huyết vân, sắc mặt lão tổ Vương gia tái nhợt, y nhanh chóng niệm mấy câu chú ngữ.

Một lớp hàn băng lập tức phong bế vết thương sau lưng y lại nhưng Thần Anh Kiếm Khí như giòi trong sương mới khiến y cảm thấy phiền phức nhất, y nhất định phải tìm chỗ an toàn mới có thể bế quan chậm rãi trừ đi.

Mặc dù y đã biết người ta sẽ hạ thủ hung ác để lấy tín nhiệm của thượng tông nhưng y vẫn không ngờ mình lấy át chủ bài ra nhưng vẫn không được mấy chiêu đã bại, trong lòng lão tổ Vương gia đầy sự không cam lòng: 'Thanh Hòa Tử... Ngươi hãy đợi đấy...'.

Y đã biết rõ, ở phụ cần Huyền Minh Uyên, Vương gia đã có một đối thủ thật sự! Còn là một kẻ địch rất đáng sợ!

Y nhất định phải nhanh chóng chạy về gia tộc rồi đưa ra đối sách!

Đúng lúc này, dị biến chợt xảy ra!

Một cảm giác sợ hãi khi đối mặt với sinh tử khiến lão tổ Vương gia cưỡng ép dừng độn quang lại.

Thần niệm cảnh giới Thần Niệm Hóa Thực của y làn ra, dường như y có thể thấy được lít nha lít nhít châm nhỏ trong suốt ở trong hư không, số lượng rất nhiều, thậm chí còn đến mức không thể tưởng tượng nổi!

Nếu lúc nãy y đâm đầu vào thì kết cục chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Không những vậy, lão tổ Vương gia còn có thể nhìn thấy vô số cây châm nhỏ trong suốt đã xuyên qua linh tráo hộ thể mà lan ra trong cơ thể mình...

Y động niệm rất nhanh, một đoàn ngân sắc quang huy bao phủ toàn thân.

Kinh nghiệm đấu pháp của y rất phong phú, đối mặt với vật cực kỳ nhỏ này chỉ có thể vận dụng thần thông hư không!

Ngân quang chợt lóe, thân hình của lão tổ Vương gia xuất hiện ở cách đó trăm trượng.

Chỉ là lúc này y nhìn hai tay đã chuyển sang màu đen của mình rồi chợt phun ra một ngụm máu độc xanh sẫm: "Có độc..."

"Không những vậy mà còn là Thiên Tuyệt Chi Độc..."

Một cỗ yêu khí phóng lên cao, trong độn quang xanh sẫm có một yêu tu Hóa Thần mặc mọc đầy hoa văn màu xanh sẫm xuất hiện, trong tay hắn còn cầm một thanh phí kiếm như chiếc lá xanh.

Đúng là bản tôn Phương Tịch xuất thủ, hắn muốn tiêu diệt tai họa ngầm này đi!

Sau khi thi triển Tam Tương Diệt Nguyên Công hóa thành yêu tộc thì khí tức của hắn và Ngoại Đạo Hóa Thân đã như hai người khác nau.

Mà lúc này hắn xuất thủ, có Cầm Long Tử làm chứng, Ngoại Đạo Hóa Thân sẽ có thể rũ sạch mọi liên quan.

Thông thường thì các loại thủ đoạn như đệ nhị Nguyên Anh hay thân ngoại hóa thân đều có tu vi kém bản thể rất xa.

Lại càng không cần phải nói, Phương Tịch cong có loại bí thuật trực tiếp thay đổi căn cơ như Tam Tương Diệt Nguyên Công, dù hắn và Ngoại Đạo Hóa Thân xuất hiện cùng lúc thì người khác cũng sẽ xem như hai tu sĩ khác nhau!

Lần này, khi hắn phục kích, linh cơ của hắn đã khẽ động mà mang những Thiên Tuyệt Độc Dịch còn lại bôi lên Thanh Hòa Kiếm.

Mượn người máy phi mễ mang độc dịch trực tiếp quán chú vào trong cơ thể của tu sĩ Hóa Thần.

Sự thật đã chứng minh, chỉ cần đối với tu sĩ không đê phòng, chỉ bất cẩn một chút sẽ trúng chiêu, hung hăng ăn phải thiệt thòi lớn!

Dù lão tổ Vương gia dùng thủ đoạn hư không, cưỡng ép trục xuất Thanh Hòa Vô Hình Châm trong cơ thể nhưng đã có một phần Thiên Tuyệt Độc tiến vào trong cơ thể nên đã khiến y bị trọng thương!

"Chết đi!"

Nhìn thấy trên thân thể của lão tổ Vương gia cũng hiện ra khí tức mục nát, Phương Tịch càng không bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà vung ra một kiếm, kiếm quang vô ảnh vô hình, dẫn động phi châm đầy trời, chợt đánh qua...
Bạn cần đăng nhập để bình luận