Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 382: Đại chiến pháp tu

"Đây là..."

"Vòng xoáy linh khí chỉ xuất hiện khi Đạo Cơ Chi Sĩ đột phá đại cảnh giới..."

"Nhanh... Nhanh đi bẩm báo trong quan!"

Bên ngoài nhà hoang, một đám Đạo Nhân bình thường nhìn la bàn trong tay, thấy cảnh tượng trong căn nhà hoang thì lập tức sợ hãi.

Tu sĩ bình thường thu nạp linh khí tu luyện sẽ không có động tĩnh lớn như vậy.

Nhưng đột phá đại cảnh giới thì khác.

Tu sĩ Trúc Cơ thì vẫn chỉ chút phạm vi này nhưng nếu thời điểm tu sĩ đột phá Kết Đan thì trong phạm vi mấy chục dặm đều có thể thấy rõ.

Về phần thiên tượng khi đột phá Nguyên Anh thì nghe nói là tác động đến trăm dặm...

Vào lúc này Dư Hóa đột phá Trúc Cơ, quả thật không khác gì ném lửa vào trong thành đầy thuốc nổ.

Không lâu sau, có hai đạo quang mang hạ xuống, một Đạo Sĩ có chòm râu dê và một nữ quan khác hiện ra.

"Quả nhiên có Đạo Nhân đang đột phá..."

Đạo Sĩ chòm râu dê nhìn nữ quan bên cạnh: "Sư muội cảm thấy thế nào? Người này có liên quan đến chuyện Hóa Ảnh sư huynh biến mất hay không?"

"Sao ta biết được? Nhưng trước đó lão tổ tức giận, lệnh chúng ta giới nghiêm trong thành, vậy mà người này lại nấp ở đây, dù sao cũng phải cho Vô Bì Quan ta một câu trả lời."

Nữ quan mặt như hàn băng, nhàn nhạt trả lời.

Hai bóng người chợt lóe, đã tiến vào nhà hoang.

Ngay lập tức nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ ngồi trong đình, đang tự rót trà uống.

"Đạo hữu là người phương nào? Đang hộ pháp cho vị Đạo Nhân kia đột phá sao?"

Đạo Sĩ chòm râu dê lại không nhìn ra sâu cạn của thanh niên tuấn mỹ này nên không khỏi vô cùng kiêng kỵ mở miệng hỏi, lời nói rất khách khí.

"Hộ pháp? Xen như vậy đi..."

Phương Tịch vuốt ve chén rượu: "Người Vô Bì Quan sao? Lui ra đi..."

"Ngươi..."

Trên mặt nữ quan chợt lóe thanh khí, trong lòng hơi tức giận: 'Lão tổ của bản quan vẫn chưa thăng tiên mà... Những Đạo Sĩ ngoại lai này lại muốn ngồi lên đầu chúng ta, thật sự khiến ta tức chết mà!"

"Còn không đi?"

Phương Tịch hừ lạnh, khí tức pháp lực kinh khủng giáng lâm, khiến sắc mặt của Đạo Sĩ chòm râu dê và nữ quan đại biến, liên tục lui bước.

"Không biết Chân Nhân Vũ Sĩ giáng lâm, kính xin chân nhân thứ tội..."

Hai người liếc nhau rồi lập tức quỳ xuống, đồng thời trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông kẻ an bài họ đến dò xét.

Nếu biết chỗ này có chân nhân, cho họ tám lá gan cũng không dám đến đây!

"Ồ?"

Đúng lúc này, thiên địa linh khí hội tụ, điên cuồng tràn vào trong một căn phòng.

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, lập tức cười: "Đột phá thành công rồi sao? Đúng lúc... Tất cả mọi chuyện sẽ giải quyết hết trong hôm nay đi."

"Giải quyết, giải quyết cái gì?"

Trong lòng Đạo Sĩ chòm râu dê vừa sinh ra một ý niệm thì ngực của y đẽ bị một cánh tay xuyên qua.

Kẻ xuất thủ chính là vị chân nhân kia!

"Ta..."

Khóe miệng của y hiện ra nụ cười đắng chát, đang định thi triển Bì Ảnh Thuật, đối với tu sĩ tu luyện Bì Ảnh Thuật thì trên người không có chỗ yếu hại.

Thế nhưng...

Hừng hực!

Tu sĩ chòm râu dê còn chưa kịp thi triển pháp thuật thì một ngọn thi hỏa trắng đã đốt y thành tro tàn.

Nữ tu bên cạnh hoảng hốt, thân hình thoắt một cái đã biết thành mấy chục bóng da, chạy tứ tán.

"Hừ!"

Phương Tịch thấy vậy thì chỉ hừ lạnh, lập tức rất nhiều bóng da trong hư không cùng ôm đầu, ngã trên mặt đất, rên rỉ thảm thiết.

'Cọt kẹt' một tiếng, Dư Hóa đẩy cửa phòng bước ra, trên người y đầy pháp lực cấp Trúc Cơ, gương mặt đầy sự vui mùng, thấy Phương Tịch thì cảm thấy kính nể mà thi lễ: "Ân thành đạo của chân nhân, Dư Hóa không thể báo đáp..."

"Ngươi cũng xem như gặp may, vừa đột phá Trúc Cơ, lại có người dâng đến cửa, nữ tử này giao cho ngươi."

Phương Tịch cười ha ha, thân hình bất ngờ phóng lên trời.

Dưới sự không che giấu của hắn, pháp lực đẳng cấp Kết Đan tùy ý khuếch tán, thậm cả thành dường như đều dưới uy áp của Vũ Sĩ mà phát run cầm cập.

"Là chân nhân!"

"Ngoại lai Vũ Sĩ... Vậy mà xuất thủ sao?"

"Sao lại như vậy, rõ ràng quan chủ Vô Bì Quan vẫn chưa tọa hóa mà..."

Mấy đạo thần niệm bí ẩn tụ hợp ở các nơi trong thành trì, đều không hiểu ra sao, mà những phàm nhân thì chỉ thấy một đọa độn quang đen nhánh phóng lên trời rồi bay về hướng của Vô Bì Quan!

"Vô Bì Quan chủ... Ra đây!"

Phương Tịch đứng lơ lửng trên không, chắp tay sau lưng nếu không phải quanh thân hắn có mơ hồ có ma quang thì đúng là bộ dạng của người trong chính đạo.

Vô Bì Quan ở dưới đã sớm đại loạn.

"Là chân nhân... Sai lại có chân nhân giáng lâm?"

"Không phải đẳng cấp đó đã sớm đạt thành hiệp nghị... Vũ Sĩ không được xuất thủ sao?"

Đám Đạo Sĩ bối rối, cuối cùng chỉ có nhìn về hướng sâu nhất.

Ở nơi đó, một đạo huyết quang bất ngờ dâng lên, nhuộm đỏ nửa bầu trời, đầy trời hào quang đỏ sậm như một biển máu.

Mà trong biển máu, một lão giả có xương gò má cao, gương mặt gầy khô xuất hiện, quang thân tràn đây huyết quang và pháp lực cấp Kết Đan.

"Vũ Sĩ này rất lạ mặt, không biết đến từ rừng cây nào?"

Vô Bì Quan chủ trầm giọng hỏi, trên người lão có khí tức mục nát.

"Bản đạo Mộc Chân Nhân, muốn mượn của quan chủ một vật, mong quan chủ đáp ứng."

Phương Tịch cười ha ha.

Sau khi hắn tìm hiểu rõ ràng thực lực của bản thành thì đương nhiên hắn hành sự không chút sợ hãi.

"Ồ? Không biết là vật gì?" Sắc mặt Vô Bì Quan chủ đã trở nên âm trầm hơn.

"Đương nhiên là Vô Biên Huyết Hải Đan của ngươi rồi!"

Phương Tịch bất ngờ thay đổi gương mặt, hô lên: "Vô Bì Quan chủ... Ngươi vì luyện thành đan này đã tạo nên sát nghiệt vô biên, hôm nay bản tọa sẽ trừ ma vệ đạo!"

"Mộc Chân Nhân... Ngươi khinh người quá đáng!"

Vô Bì Quan tức giận đến mức thất khiếu bốc khói.

Muốn Kim Đan của lão thì cứ nói thẳng, còn hô trừ ma vệ đạo cái gì?

Lão vẫy tay, một mảnh hào quang đỏ thẫm không ngừng tràn ra như biển máu, bao phủ đến Phương Tịch.

Mà trong hào quang, mơ hồ hiện ra từng con mãng xà thô to dữ tợn, đầu mọc sừng độc, miệng to như chậu máu mở ra, cắn Phương Tịch!

"Đi!"

Phương Tịch mở to miệng, phun ra một đạo hào quang trắng xám.

Trong hào quang là Bạch Cốt Tiểu Kiếm!

Tiểu kiếm này đón gió lớn lên, hóa thành cự kiếm dài khoảng mười trượng, chém mạnh xuống thân của cự mãng.

Phốc phốc!

Một cái đầu rắn to lớn rơi xuống, lại nổ tung ở giữa không trung, hóa thành một tấm da máu, phiêu phiêu đãng đãng bay về đạo quán.

Đám Đạo Sĩ trong đạo quán, có người cuốn lên một trận yêu phong chạy trốn, có người thì nhấp nháy ánh mắt đến cướp đoạt tấm da rắn này, dường như đây là linh đan diệu dược gì đó.

"A... Cốt kiếm... Ngươi là người của Bạch Cốt Quan sao? !"

Vô Bì Quan chủ kiến thấy cốt kiếm xám trắng thì đầu tiên kinh hô, sau đó lại nhíu mày: "Không... Không phải do Vô Cốt Pháp biến thành mà là vật thật..."

'Kết Đan Chân Nhân của Hồng Nhật giới này ngay cả pháp bảo cũng không luyện chế sao?'.

Phương Tịch thấy vậy thi chửi bậy trong lòng.

Cỗ thân ngoại hóa thân này chính là ma thi, căn bản không thể nào tu luyện công pháp chính đạo gì đó, thế là Phương Tịch đã dùng Ngũ Cực Nguyên Ma Công trước đó để dùng, lại lấy các pháp bảo Bạch Cốt Tiểu Kiếm và Tam Âm Bạch Cốt Phiên mà trước đó hắn diệt quỷ tu Kết Đan trung kỳ kia đoạt được và ma phiến đã cướp được từ những đệ tử ma đạo kia cho thân ngoại hóa thân, lệnh nó tế luyện phòng thân.

Bây giờ Bạch Cốt Tiểu Kiếm này chỉ là pháp bảo kém nhất trên người hắn, không ngờ đã khiến Vô Bì Quan chủ giật nảy mình.

Nhưng Phương Tịch cũng sẽ không khách khí với đối phương.

Người này đã thành đạo Kim Đan, đã sớm phạm phải sát nghiệt vô biên, bất kể đối phó thế nào cũng không oan.

Hai tay của hắn kháp quyết, từng đạo ma quang xuất hiện, quấn quanh Bạch Cốt Tiểu Kiếm, hắn lại há miệng phun ra từng thi hỏa xám trắng bám vào cốt kiếm to lớn, lạnh lùng chỉ về phía Vô Bì Quan chủ, nói một tiếng: "Trảm!"

Đại kiếm có thi hỏa bốc lên trong nháy mắt chém xuống, chém đứt từng con cự mãng, thi hỏa xám trăng không ngừng thiêu đốt hào quang đỏ thẫm, khiến nó không ngừng hóa thành khói đen bốc hơi hầu như không còn, hiện ra Vô Bì Quan chủ ở phía sau rồi mạnh mẽ chém xuống!

"Ngươi... Khinh người quá đáng!"

Vô Bì Quan chủ lắc người, một cái áo choàng xuất hiện, áo choàng này lại làm từ da người.

Tấm da người này toàn thân óng ánh, trên đó dường như còn có từng văn tụ như kiến, cùng tạo thành đồ án quỷ dị, máu tanh nào đó.

Áo choàng to lớn ra sức dựng lên như một tấm thuẫn, ngăn trước cốt kiếm to lớn.

Mặc cho phong mang cốt kiếm thế nào cũng không thể chém rách được nó.

Thậm chí Vô Bì Quan chủ cười lạnh thì áo choàng cuốn một cái đã bao lại Bạch Cốt Tiểu Kiếm.

Phương Tịch chợt cảm thấy liên hệ tâm thần với thanh kiếm này cũng trở nên yếu ớt.

"Bất kể ngươi có lai lịch gì... Dám khi dễ lão đạo cao tuổi thì mang Kim Đan của mình đến chuộc tội đi!"

Vô Bì Quan chủ thấy đã giam lại thủ đoạn 'lợi hại nhất' của đối phương thì không khỏi cười đắc ý, hai tay liên tục kháp quyết, phóng ra ngoài một mảnh hào quang đỏ thẫm.

Ở trong hào quang, từng tấm da người tụ lại, ngưng tụ thành hai bóng ma cao lớn.

Trên lưng của ai bóng ma tóc đỏ, mọc nanh này đều có hình xăm mỹ nữ quỷ dị, chính là Họa Bì Ma mà Vô Bì Quan chủ nuôi dưỡng!

Loại ma đầu này không những am hiểu các loại thần thông biến hóa mà còn có rất nhiều thuật pháp âm độc, dù đối đầu với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ thì cũng có thể gây phiền phúc cho đối phương.

Hai con Họa Bì Ma cười khằng khặc quái dị rồi hào quang chợt lóe đã biến mất không còn tăm tích.

Xoẹt xẹt!

Một con Họa Bì Ma lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng Phương Tịch, đại thủ giương ra, lợi trảo đầy móng sắc bén mạnh mẽ chụp vào lưng Phương Tịch như muốn móc luôn tim của hắn ra.

Một khắc sau.

Ma trảo xé rách quần áo sau lưng Phương Tịch, cuối cùng không thể tiến thêm như gặp phải tường đồng vách sắt.

Đích thật là tường đồng vách sắt!

Nhục thân của Thánh tử này vốn đã có thể so với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, lại tu thành loại pháp tướng thần thông nào đó nên dù tay không tiếp pháp bảo cũng không có chút vấn đề.

Chính là chỗ đắc ý nhất của Phương Tịch!

"Ngươi muốn gãi ngứa cho ta sao?"

Hắn xoay người, cười tươi, năm ngón tay phải con lại, vung ra phía trước một quyền!

Ở sau lưng hắn, một bóng ma cao lớn xuất hiện, một cánh tay thô đen to lớn đi theo cũng làm ra động tác như vậy.

Ầm!

Nắm đấm to lớn đập vào hư không, quang mang đen như mực mạnh mẽ bộc phát.

Sau khi quang mang tiêu tán thì đã không thấy bóng da con Họa Bì Ma kia đâu nữa!

Vô Bì Quan chủ ở đối diện phun mạnh một ngụm tinh huyết, tóc càng bạc hơn, thế mà bị phản phệ, trọng thương.

"Rốt cuộc ngươi là người phương nào?"

Lão hét lớn, Họa Bì Ma nhảy ra bên cạnh lão, lại xé lưng của lão ra rồi chui vào trong.

Dường như vị quán chủ Kết Đan này cũng chỉ còn lại một tấm da người.

Mà sau khi Họa Bì Ma mặc vào, nó lắc mình biến hóa, lập tức biến thành một ma vật da máu càng khổng lồ hơn, dưới nách nó mọc ra hai cánh tay rất dữ tợn, một cỗ khí tức hơn xa trước đó truyền đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận