Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 310: Cải tu công pháp

Nửa canh giờ sau.

Dưới gốc Yêu Ma Thụ.

Phương Tịch cẩn thận lắp cánh tay cho Lăng lão ma.

Tên ma tu Trúc Cơ viên mãn này bây giờ cũng đã trở thành mộc khôi lỗi của hắn.

Hơn nữa dường như tay nghề chế tác khôi lỗi của hắn có tiến bộ nên cũng miễn cưỡng duy trì pháp lực của lão ở mức Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong khiến Phương Tịch rất vui.

Dù là loại mộc khôi lỗi đẳng cấp này đã có tư cách trở thành một chủ trận nhãn của Thiên Lang Chiến Trận, pháp lực của nó rất mạnh mẽ có thể khiến uy năng của chiến trận tăng thêm một chút.

"Nhưng mà... Thật sự là Du Xung..."

Nhớ lại thời điểm chế tác mộc khôi lỗi vừa rồi đã vét được một đoạn ký ức, thần sắc của Phương Tịch cũng không khỏi trở nên âm trầm hơn. Lăng lão ma này thật sự bị Du Xung xúi giục mới tìm hắn gây phiền toái.

Chuyện này khiến Phương Tịch thần quyết định, sau này hắn rời khỏi Long Ngư Đảo chắc chắn sẽ khiến Du Xung đẹp mặt.

"Hừm... Những tông môn Kim Đan này nhìn bề ngoài ra vẻ đạo mạo nhưng thật ra chúng âm thầm cấu kết ma tu, chuyện diệt trừ phe đối lập thật sự rất thuần thục..."

Từ trong đầu của Lăng lão ma hắn đã phát hiện được một số bí văn cũng khiến Phương Tịch tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Trong túi trữ vật của người này ngoài mấy cỗ luyện thi tà khí sâm sâm và tài liệu ma đạo ra cũng không có bao nhiêu đồ tốt, nhưng phù bảo kia thì vẫn còn có thể sử dụng được vài lần nữa, bị Phương Tịch thu vào.

Ma công mà Lăng lão ma tu luyện cũng không ở trong túi trữ vật, Phương Tịch thông qua mảnh vỡ kí ức cũng vô pháp chắp vá ra được toàn bộ.

Nhưng mà thiên bí thuật đoạn tay để chạy trốn xem như cũng hoàn chỉnh, bị Phương Tịch ghi nhớ lại.

"Thạch sùng gãy đuôi thay kiếp!"

"Trước đó người này có thể nhận một kiếm của Thanh Hòa Kiếm mà không chết, quả nhiên có chút thành tựu..."

Phương Tịch cảm thấy bí thuật này rất phù hợp với hắn.

Mặc dù Lăng lão ma thi triển thì thân thể không hoàn chỉnh, hao tốn rất nhiều tinh huyết.

Nhưng Phương Tịch có Ất Mộc Pháp Thân, gãy chi có thể trùng sinh, thời điểm nguy cơ sinh tử thì chút đại giới này cũng không đáng kể.

Trải qua một phen thí nghiệm trước đó, hắn cũng đã biết được sau khi mình xuất hết thủ đoạn thì dù chỉ dựa vào Ất Mộc Thần Quang cũng có thể sánh với tu sĩ Trúc Cơ viên mãn, nếu lại thêm thủ đoạn khác thì vô địch dưới Kết Đan cũng không phải nói bừa.

'Đáng tiếc... Cũng chỉ là dưới Kết Đan thôi... Tỉ như những đệ tử thiên ma kia, nếu ta gặp phải cường giả trong đó thì thắng bại cũng không thể biết trước, không thể tự mãn...'.

Phương Tịch lấy trận kỳ ra phong bế hoàn toàn Cửu U Huyền Mộc Đại Trận.

Trên Long Ngư Đảo một màn trời u ám hạ xuống, bao phủ toàn bộ đảo vào trong. Sau mấy lần như vậy, hắn xác nhận không còn tu sĩ nào ẩn núp thì mới thở phào nhẹ nhõm, khoanh chân ngồi dưới gốc Yêu Ma Thụ, lấy Khô Vinh Quyết và Thanh Mộc Trường Sinh Công ra bắt đầu tìm hiểu.

"Mặc dù Thanh Mộc Trường Sinh Công có mười tám tầng nhưng công pháp này chỉ có thể xem là bình thường..."

"Nếu so sánh thì Khô Vinh Quyết là công pháp đỉnh cấp, bất luận tinh tiến pháp lực hay bí thuật bổ sung đều tương đối xuất sắc..."

"Nếu muốn Kết Đan thì có lẽ từ bây giờ nên điều chỉnh công pháp..."

Phương Tịch lâm vào trầm ngâm.

Kim Đan không hối hận!

Nếu sau Kết Đan mới chuyển tu công pháp thì chắc chắn sẽ làm nhiều công ít lại còn rất phiền phức.

"Nhưng Khô Vinh Quyết chỉ có mười bảy tầng... Theo đạo lý thì truyền thừa của Cửu Diệp Phái không thể nào kém hơn tông môn Kim Đan không biết tên thống trị Mộc Quốc lúc trước..."

"Cho nên... Chắc chắn vẫn còn phần sau, chỉ là còn ở trong hạch tâm của di tích Phỉ Thúy Đảo sao?"

"Quên đi, ta nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng có thể đến Nguyên Anh, ít nhất trước Nguyên Anh thì cũng không cần sầu vì công pháp."

...

Một tháng sau.

Phương Tịch xuất quan, tiễn Nguyễn Tinh Linh và Lưu Tam Thất.

Lúc này xung quanh Long Ngư Đảo đã khôi phục sự yên bình, hai người này muốn về Linh Không Đảo thay Chung Hồng Ngọc tọa trấn.

Dù sao Chung Hồng Ngọc cũng là tu sĩ tâm hướng đại đạo, muốn đi xa hơn trên Đạo đồ thì không thể bỏ qua cơ duyên Phỉ Thúy Đảo.

Từ sau lần đột phá vòng trong trước đó thì rất nhiều vật trân quý từ Phỉ Thúy Đảo lưu truyền đến, thật sự đã kích thích thêm rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ của ba nước đến đây tầm bảo.

Về phần bị cấm chế phản kích, bị cướp tu giết chết khiến tỉ lệ tử vong rất khủng bố thì các tu sĩ không quan tâm.

Mượn cơ hội này, phường thị Linh Không lại hung hăng kiếm được một mớ, khiến Chung Hồng Ngọc cũng không dám chậm trễ, trước khi nàng đến Phỉ Thúy Đảo mạo hiểm thì lại về Long Ngư Đảo một lần, để lại một đống linh thạch lớn cho Phương Tịch giữ.

Từ sau khi Phương Tịch đấu kiếm với đại trưởng lão của Linh Kiếm Môn, bức lui Du Xung thì danh hiệu đệ nhất tu sĩ Hồ Vạn Đảo của hắn nhanh chóng lan truyền, đã không còn giới hạn trong tu sỉ bản hồ.

Ai cũng biết Long Ngư đảo chủ một thân thần thông pháp lực đủ khiến tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng kiêng kị vạn phần.

Có thể tự tổ chức hội giao dịch tư nhân chính là chứng minh cho sự tín nhiệm và tán thành thực lực của rất nhiều tu sĩ với hắn.

Nhưng mà Phương Tịch cũng không đắc chí gì cả.

Hắn có Chư Thiên Bảo Giám nên biết trời đất thật sự rất lớn, các loại kỳ tài tu tiên như cá diếc sang sông, chút bản lĩnh của mình không đáng kể chút nào.

So sánh với danh khí thì tu vi thật sự tiến bộ càng khiến người ta an tâm hơn.

Bởi vậy sau khi hắn thu được những thứ cần thiết, lại dựa vào Phá Cấm Phù cấp hai và Trúc Cơ Đan mà giao dịch được một số linh dược, rồi luyện chế ra một nhóm linh đan thì lại lâm vào trạng thái bế quan. Bây giờ hắn đã quyết định chuyển tu môn công pháp đỉnh cấp Khô Vinh Quyết này rồi!

Đến lúc đó dùng Khô Vinh Quyết Kết Đan sẽ tốt hơn Thanh Mộc Trường Sinh Công một bậc.

...

Mấy năm sau.

Trong mật thất.

Hai tay Phương Tịch kháp quyết, trên người có hai loại quang mang vàng tươi và xanh biếc không ngừng luân chuyển lấp lánh.

"Tám ngàn tuổi vi xuân, tám ngàn tuổi vi thu, một xuân thu vi một khô vinh..."

Một hồi lâu sau, hắn mới thời ra một hơi dài: "Khô Vinh Quyết này quả thật là bác đại tinh thâm... Nhưng Ất Mộc Pháp Thân của ta dường như rất xứng với nó..."

Thông thường mà nói, tu luyện công pháp đỉnh cấp như thế thì có yêu cầu với tu sĩ rất cao.

Tư chất của Phương Tịch vốn là linh căn hạ phẩm, dù một bản công pháp đỉnh cấp thì hắn tu luyện cũng sẽ rất trắc trở. Nhưng sau khi hắn luyện thành Ất Mộc Pháp Thân thì tất cả đã hoàn toàn khác.

Hắn cảm thấy tiến độ bản thân chuyển đổi công pháp vô cùng trôi chảy mượt mà, cũng không gặp phải bao nhiêu trở ngại gian nan.

Đến lúc này, pháp lực thể lỏng trong cơ thể của hắn đã biến thành pháp lực Khô Vinh Quyết nửa vàng khô nửa xanh tươi.

Từng giọt pháp lực thể lỏng kia không ngừng tỏa ra ngoài huyền quang hai màu, giao thế mà động, lộ ra vô cùng quỷ dị.

"Trường Sinh Thuật... Khô Vinh Quyết... Nói không chừng trong Cửu Diệp Phái ở thượng cổ chúng nó vốn là một bộ công pháp và bí thuật..."

Phương Tịch tự lẩm bẩm, rời phòng bế quan với tâm trạng rất tốt.

Lúc này chính là mùa xuân, vạn vật sinh sôi, toàn đảo xanh tươi, cảnh sắc sinh cơ bừng bừng.

Hắn bước đi trên bãi cỏ, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Một khắc sau, Phương Tịch hít sâu, trong hương thơm cỏ cây vờn quanh, hai tay hắn không ngừng kháp thành từng pháp quyết.

Cỏ cây bốn phía không ngừng rì rào di động, dường như chúng nó muốn cúi người để thần phục vương giả của chúng.

Mà trên người của Phương Tịch có một tầng quang huy pháp lực màu xanh xen lẫn mầu vàng không ngừng chớp nháy bao phủ toàn thân của hắn.

"Nhanh!"

Cuối cùng động tác kháp quyết của Phương Tịch dừng lại, cả người trong nháy mắt đã biến mất.

Bên cạnh một cây đào cách đó trăm tượng chợt lóa thanh sắc quang mang, Phương Tịch từ đó bước ra.

"Mộc Độn Thuật, thành!"

Vốn là hắn đang nghiên cứu bí pháp này, mà sau khi hắn chuyển hóa công pháp thì những quan ải sau cùng lại đột phá như nước chảy thành sông, khiến hắn luyện thành đạo bí thuật này.

"Ngũ hành độn thuật nhìn như bình thương nhưng thật mà một đạo đều là vô thượng thần thông giết địch bảo mạng..."

"Mộc Độn Thuật mà ta tu luyện xem như hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh... Về phần Khô Vinh Huyền Quang có lẽ phải chờ sau khi Kết Đan."

Mặc dù thành công một lần những cũng không đại biểu sau này mỗi lần thi triển đều có thể thành công. Hơn nữa thời gian thi pháp cũng phải cố gắng rút ngắn đi.

Bởi vậy Phương Tịch lại kháp quyết lần nữa, xuyên qua trong cỏ cây, cảm nhận được uy năng của Mộc Độn Thuật cũng đưa ra các loại điều chỉnh.

Có Ất Mộc Pháp Thân giúp nên tiến độ của hắn ở trên bí thuật hệ Mộc có thể nói ngày đi ngàn dặm.

Sau đó gần như hắn vừa kháp quyết thì niệm động tức phát, hoàn toàn có thể dùng trong thực chiến.

Linh Dược Cốc.

Phương Tịch bấm pháp quyết, khí tức trên thân như có như không, từ từ biến mất không thấy đâu.

Khô Vinh Quyết là công pháp hệ Mộc đỉnh tiêm, đương nhiên cũng có pháp môn loại Liễm Tức Thuật.

Hơn nữa nó còn tinh thâm huyền diệu hơn.

Ít nhất Phương Tịch cảm thấy bây giờ mình che giấu tu vi thì lão tổ Kết Đan sơ kỳ không cẩn thận cũng sẽ bị lầm.

"Khô vinh khô vinh... Từ vinh chuyển khô!"

Trong tay của Phương Tịch hiện ra pháp quyết huyền diệu như châu, bất chợt pháp lực trên người hắn cũng từ xanh vàng giao nhau hóa thành một mảnh khô héo.

Tiếp theo khí tức cả người hắn đã như gỗ mục ven đường, hơi không chú ý sẽ bị xem nhẹ.

"Ừm... Bí thuật này không tệ."

Phương Tịch tán thưởng rồi tuần sát trong Linh Dược Cốc.

Mà lúc này, Hạ Hầu Tôn tóc đã bạc phơi, lưng cũng còng, đang nghỉ ngơi ở bên cạnh linh điền.

Ở bên cạnh y là Thái Thúc Hồng đã thành thục hơn rất nhiều.

"Tôn thúc, nghỉ ngơi chút đi..."

Thái Thúc Hồng đưa qua một túi nước.

"Ai..."

Hạ Hầu Tôn uống một hớp, ngồi trên tảng đá cạnh linh điền, lấy tẩu thuốc đeo ở hông lên, kéo một hơi.

Bầu không khí dường như hơi âm u, một hồi lâu sau, Hạ Hầu Tôn mới phun ra một làn khói thuốc: "Có nghe được tin tức ở Linh Không Đảo không..."

"Nghe nói gia chủ Ngôn gia Ngôn Đông Thanh tháng trước đã Trúc Cơ thành công, bây giờ đã là đại tu Trúc Cơ."

Thái Thúc Hồng bình thản trả lời.

"Ngôn gia... Ha ha, lúc trước lão tổ Ngôn gia Ngôn Vô Tuất chưa phát triển thì kém xa thượng tam gia ta, kết quả bây giờ cũng là Trúc Cơ Tiên Tộc, trấn thủ một phương có linh đảo cấp hai, còn nắm giữ phường thị, một ngày thu đấu vàng..."

Hạ Hầu Tôn nhìn Thái Thúc Hồng, nói: "Ngươi là linh căn thượng phẩm... Hiếm khi có được cơ hội như di tích lần này, nhất định phải bắt lấy, Trúc Cơ, Trúc Cơ ơi!"

"Tôn thúc, ta biết."

Thái Thúc Hồng cúi đầu.

...

"A? Ngôn Đông Thanh Trúc Cơ rồi sao?"

Phương Tịch đứng bên cạnh mà dường như hai người này chưa từng phát hiện, nói chút chuyện phiếm. Hắn nghe nửa ngày rồi quay người rời khỏi.

Ngôn Đông Thanh có thể Trúc Cơ cũng không khiến Phương Tịch bất ngờ.

Dù sao mấy năm gần đây theo linh dược viên của Phỉ Thúy Đảo bị đánh hạ thì Kim Ngọc Linh Chi ra ngoài, thật sự khiến rất nhiều tán tu nắm bắt cơ hội Trúc Cơ thành công.

Dù sao Ngôn gia cũng có một phần của phường thị, lại ở gần tháp nước, lấy được một viên Trúc Cơ Đan cũng không phải chuyện gì khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận