Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 354: Thanh Thanh

"Thật... Náo nhiệt nha!"

Trên một cây hòe, Phương Tịch đứng trong tán cây, im lặng nhìn đại chiến Trúc Cơ phát sinh trong căn nhà hoang: "Không ngờ... Lại gặp được người quen, Tư Đồ Thanh Thanh..."

Trước khi hắn vào bao sương đã dùng thần thức đảo qua tu sĩ Trúc Cơ của Thanh Mộc Tông đã ngụy trang thành Luyện Khí kia, bởi vậy mới có hứng thú.

Đồng thời cũng phát hiện trên thân người trong hắc vụ ra có khí tức của công pháp ma đạo.

Nếu đổi thành người khác có lẽ hắn không thể nào xác nhận, nhưng ai bảo đối phương tu luyện hết lần này tới lần khác lại là Ngũ Cực Nguyên Ma Công mà hắn rất quen thuộc chứ?

Bởi vậy sau khi hội trao đổi kết thúc Phương Tịch đã đi theo hai người này, gặp cảnh Trúc Cơ Thanh Mộc Tông câu cá kia.

Mặc dù thanh niên Tư Đồ gia rất cẩn thận nhưng dưới thần thức của Trúc Cơ thì không có chỗ che thân.

Nhưng mà... Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, tên Trúc Cơ Thanh Mộc Tông kia bất kể thế nào cũng không ngờ sẽ có một vị Kết Đan lão tổ nhàm chán trốn trong tối theo dõi y như vậy.

Phương Tịch chợt thấy một màn hí kịch.

Tu vi của Tư Đồ Thanh Thanh vốn rất cao nhưng lúc này bản thân lại bị trọng thương... Dường như cũng chỉ có thực lực của Trúc Cơ trung kỳ, Huyễn linh căn chỉ am hiểu huyễn thuật và ẩn giấu chứ không am hiểu đấu pháp chính diện... Sau khi bị dị bảo thú vị này phá huyễn thuật, nàng đối đầu trực diện với Trúc Cơ hậu kỳ thì có thể nói đã rơi vào hạ phong toàn diện...

Phương Tịch cứ lẳng lặng nhìn như vậy, vẫn chưa nhúng tay vào.

Mặc dù Tư Đồ Thanh Thanh có quen biết với hắn nhưng cũng không thân...

"Định Quang Kính? !"

Tư Đồ Thanh Thanh thấy dị bảo kính bạc thì thần sắc đại biến: "Tốt, tốt, tốt... Quả nhiên Thanh Mộc Tông muốn đuổi tận giết tuyệt! Ta hận... Ta hận vì sao mình lại xuất lực cho Thanh Mộc Tông, còn vì chuyện này mà bỏ qua thù hận của gia tộc!"

Năm đó, Tư Đồ gia bị Huyền Thiên Tông thúc đẩy mà diệt môn khiến nữ tử này ăn đau khổ.

May mà khi nàng đến Mộc Quốc được Thanh Mộc Tông âm thầm giúp đỡ mới có thể di chuyển gia tộc vào Mộc Quốc tu dưỡng.

Dù sao năm đó Thanh Mộc Tông vẫn đang đối đều với Huyền Thiên Tông nên làm chuyện này là đương nhiên.

Bởi vậy mà Tư Đồ Thanh Thanh cũng dốc sức cho Thanh Mộc Tông, bất kể quấy đục Hồ Vạn Đảo hay là đại chiến bộc phát sau này đều đích thân dẫn người vào Việt Quốc, cướp bóc, đốt giết, thậm chí cuối cùng còn đánh giết chưởng môn đời trước của Huyền Thiên Tông, xem như báo nợ máu cho gia tộc.

Thế nhưng... Tình hình sao đó đột ngột chuyển biến, Di Lăng Cốc xâm lấn hai nước, Thanh Mộc Tông lại liên thủ với Huyền Thiên Tông!

Quyết định của Kết Đan lão tổ dù Tư Đồ Thanh Thanh không muốn thì cũng chỉ có thể tuân theo, tạm thời buông bỏ thù hận.

Nhưng không ngờ... Kết quả chào đón nàng lại là thỏ khôn chết nấu chó săn!

Lục Thanh lôi kéo Phương Tịch không thành lại chưa bồi dưỡng được vị Kết Đan thứ hai trong Thanh Mộc Tông, dù là Giả Đan... Đương nhiên chỉ có thể chuẩn bị hậu sự cho bản thân.

Dựa vào Trúc Cơ viên mãn và đại trận cấp ba trong tông môn, tạm thời giữ vững cơ nghiệp cũng không vấn đề gì.

Tiếp theo chính là xử lý một số nhân tố không ổn định trong Mộc Quốc.

Tỉ như Trúc Cơ viên mãn có khả năng Kết Đan và thế lực ma đạo.

Tư Đồ gia bất hạnh lại nằm trong danh sách đó.

Trước đó Tư Đồ Thanh Thanh đã lọt vào mai phục bị đánh trọng thương, lúc này mới bất đắc dĩ trốn vào nhân gian để dưỡng thương, thậm chí bởi vì nàng thi triển bí thuật, nguyên khí hao tổn quá nhiều, xém chút đã tọa hóa.

Nên thanh niên Tư Đồ gia kia mới nóng lòng mua Duyên Thọ Đan cấp hai cho nàng.

Lại không ngờ, Duyên Thọ Đan cũng là cạm bẫy!

Lúc này, dưới ánh sáng của Định Quang Kính tất cả huyễn thuật đều không có tác dụng.

Trúc Cơ mặt khỉ khống chế một bộ linh khí phi đao, đang mạnh mẽ công kích Tư Đồ Thanh Thanh.

Người thanh niên lúc trước ở bên cạnh Tư Đồ Thanh Thanh đã đầu một nơi thân một nẻo.

"Gia chủ?"

"Bảo vệ gia chủ!"

"Liều mạng với hắn!"

Mấy tộc nhân cuối cùng của Tư Đồ gia ở trong nhà hoang thấy cảnh này thì nhao nhao nổi giận gầm lên, thi triển bí thuật.

Có người đôi mắt trực tiếp đỏ lên, làn da xanh đen, dường như đã chuyển hóa bản thân thành cương thi, đánh qua Trúc Cơ mặt khỉ.

"Không... Không được..."

Sắc mặt Tư Đồ Thanh Thanh khẩn trương, khống chế một cây tiểu phiên tỏa ra quang mang đen nhánh, khó khăn lắm mới có thể bảo vệ bản thân, sau đó thấy từng thân tộc mất mạng dưới phi đao.

Thấy vậy, trên mặt nàng lập tức hiện ra mấy đạo hắc khí, có răng nanh sinh ra như đã trở thành ác quỷ mặt xanh nanh vàng.

"Minh hóa thuật? ! Ngươi lại có thể thi triển... Không muốn sống nữa sao?"

Trúc Cơ mặt khỉ nhanh chóng lùi lại, dáng vẻ như rất kiêng kị, y triệu hồi ra một tấm thuẫn mai rùa màu xanh to lớn để thủ hộ mình.

Trong nháy mắt tiếp theo!

Có ngọn lửa đỏ thẫm bộc phát trong nhà hoang, một đạo quang trụ thẳng tấp đánh trúng Định Quang Kính, khiến kính này rên rỉ rồi rơi xuống mặt đất.

Từng bóng người trong nhà hoang bay lên, chạy ra bốn phương tám hướng, rõ ràng tất cả đều là Tư Đồ Thanh Thanh!

Trúc Cơ mặt khỉ kia mặt mày xám xịt đuổi theo, cuối cùng mình đuổi theo chỉ là một hư ảnh huyễn thuật thì không khỏi hậm hực trở về.

"Huyễn linh căn phối hợp với bí thuật ma đạo... Quả thật không tệ, dù lúc ta ở Trúc Cơ nếu không cẩn thận thì cũng sẽ nhìn lầm."

"Nhưng bây giờ thì không..."

Phương Tịch phóng thần thức ra, bao phủ phương viên mấy chục dăm, không nhanh không chậm theo sau lưng của Tư Đồ Thanh Thanh.

Tư Đồ Thanh Thanh bay ra mấy trăm dặm, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa mà ngã xuống một sườn núi.

"Tổ cô nãi nãi, tổ cô nãi nãi..."

Trong ngực nàng còn có một tiểu nữ hài đang điềm đạm đáng yêu kêu lên.

Bất chợt ánh mắt của nữ hài hoa lên, đã nhìn thấy thanh quang chợt lóe, một bóng người dường nhừ đi ra từ bụi cỏ.

Nó lập tức ngăn trước mặt Tư Đồ Thanh Thanh, nãi thanh nãi khí kêu: "Không được làm hại tổ cô nãi nãi của ta!"

"Tổ cô nãi nãi..."

Khóe miệng Phương Tịch giật giật, sờ gương mặt trơn bóng của mình lại nhìn Tư Đồ Thanh Thanh tóc hoa râm, không khỏi thở dài: "Chúng ta đều già rồi..."

Gió đêm hơi lạnh.

Tư Đồ Thanh Thanh run lên, tỉnh lại.

Nàng mở mắt ra đã nhìn thấy ánh trăng sáng rực, dường như mình đang nằm trên bãi cỏ nào đó.

Bốn phía có hương thơm của cỏ cây phiêu tán khiến nàng cảm thấy yên tĩnh tường hòa.

"Tư Đồ tiểu hữu, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi."

Giọng nói của người trẻ tuổi truyền đến khiến Tư Đồ Thanh Thanh giật mình.

Nàng vội đứng dậy, đã thấy một người mà nàng hoàn toàn không ngờ đến đang đứng chắp tay nhìn ánh trăng.

Ở dưới chân của đối phương còn có một tiểu nữ hài đang nằm ngáy o o.

"Bái kiến... Phương lão tổ!"

Nhìn Phương Tịch đã bỏ ngụy trang, thần sắc của Tư Đồ Thanh Thanh không khỏi trở nên vô cùng phức tạp, sau đó hành đại lễ: "Đa tạ lão tổ đã cứu giúp!"

"Ta cũng không cứu ngươi mà tự ngươi xông khỏi vòng vây..."

Phương Tịch lắc đầu: "Tiếc là... Khí huyết bây giờ của người đã suy yếu vô cùng, e lẽ sẽ tọa hóa trong chốc lát nữa..."

"Đúng vậy, ta sắp chết rồi..."

Dường như Tư Đồ Thanh Thanh nghĩ đến gì đó, vỗ túi trữ vật, một viên Duyên Thọ Đan cấp hai hiện ra.

"Viên đan dược này nhìn như bình thường nhưng thật ra bên trong hoàn toàn không có sinh cơ... Chỉ là một viên đan dược giả."

Phương Tịch lắc đầu, bình tĩnh nói.

"Xem ra... Hôm nay, Thanh Thanh thật sự sẽ toi mạng ở đây rồi."

Tư Đồ Thanh Thanh lộ ra nụ cười thê lương: "Có thể được chân nhân tiên Thanh Thanh một quãng đường... Thanh Thanh thật sự có phúc!"

"À, ta có một câu muốn hỏi ngươi."

Phương Tịch chợt mở miệng: "Mấy năm gần đây Nguyễn Tinh Linh Nguyễn đảo chủ có từng đến tìm ngươi không?"

Nếu đã gặp thì hắn cũng không ngại hỏi một câu, dù sao cũng vất vả theo dõi lâu như vậy rồi mà.

"Nguyễn tỷ tỷ? Tỷ ấy không ở Hồ Vạn Đảo sao?"

Tư Đồ Thanh Thanh kinh ngạc.

Phương Tịch phóng thần thức ra, không bỏ qua bất kỳ biểu lộ nhỏ bé nào của Tư Đồ Thanh Thanh.

Như vậy... Nguyễn Tinh Linh thật sự quyết tâm Kết Đan, nếu hoàn toàn tuyệt vọng thì trước khi nàng hao hết thọ nguyên chắc chắn sẽ giết đến Võ Quốc để báo thù cho đồ đệ Nguyễn Đan.

Phương Tịch nói thầm, sau đó đứng chắp tay không dự định cứu giúp gì cả, chuẩn bị nhìn Tư Đồ Thanh Thanh tọa hóa.

Tư Đồ Thanh Thanh nhìn Phương Tịch lại chợt quỳ xuống: "Thiếp thân còn có một chuyện khẩn cầu..."

"Là vì tiểu nữ hài này sao?"

Phương Tịch nhìn tiểu nữ hài đang ngủ mê mang, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Đứa bé này là cốt nhục trực hệ còn lại duy nhất của Tư Đồ gia... Thiếp thân cũng không dám xin chân nhân thu nhận, chỉ xin ngài có thể cho nó một chỗ dung thân..."

Tư Đồ Thanh Thanh cầu xin thê lương.

"Nếu muốn một chỗ dung thân, chẳng phải đơn giản sao? Tiện tay tìm một nhà giàu sang trong thành trì của phàm nhân đưa nó đến là được rồi..."

Khóe miệng Phương Tịch vẽ ra một đường cong: "Làm một phàm nhân, thái thái bình bình sống hết đời cũng chưa chắc không tốt... Về phần bản tọa, đã quyết định rời khỏi ba nước, không thể dẫn nó theo làm vướng víu."

Trong mắt Tư Đồ Thanh Thanh không khỏi đầy tuyệt vọng.

Nhưng dù sao nàng cũng đã sống gần hai trăm năm nên tính tình vẫn cứng cỏi: "Nếu vậy thì cũng không còn cách nào... Ta rất hận, vì sao ông trời bất công, khắc nghiệt với Tư Đồ gia ta như vậy! Vì sao năm đó ta không thể Trúc Cơ, không thể Kết Đan..."

"Ngươi Trúc Cơ là dùng Bí Pháp Huyết Tế mà thành, đương nhiên sẽ không thể nào Kết Đan..."

Phương Tịch thở dài.

"Mặc dù ta là Huyễn linh căn nhưng lại là linh căn hạ phẩm... Luận tốc độ tu hành còn kém hơn cả ngũ hành linh căn trung phẩm, năm đó Trúc Cơ cũng thất bại mấy lần... Nếu không thi triển bí pháp Đạo Tiên Cơ thì sao có thể Trúc Cơ thành công? Chỉ là một khi thi triển bí pháp này thành công thì vĩnh viễn sẽ vô vọng Kết Đan... Có thể thành đạo Trúc Cơ, giết kẻ thù, cũng xem như đã hoàn thành tâm nguyện..."

Cuối cùng Tư Đồ Thanh Thanh nhìn tiểu nữ hài đang ngủ, trong miệng bắt đầu ngâm nga ca dao không biết tên.

Pháp lực trên người nàng đang tiêu tán, làn da cũng lão hóa, nhão đi...

Rõ ràng là dấu hiện sắp tọa hóa!

"Phương chân nhân... Xin trả lời vấn đề cuối cùng của ta! Người ở ngoài phường thị Thanh Trúc Sơn năm đó..."

Giọng của Tư Đồ Thanh Thanh càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng thở ra một hơi dài, cả người co lại.

"Chỉ sợ ngươi đã tự đa tình, lúc đó ta chỉ gặp kẻ thù nên rất đỏ mắt mà thôi..."

Phương Tịch thở dài, bắn chân hỏa ra, thiêu Tư Đồ Thanh Thanh thành tro bụi, hắn chợt vẫy tay.

Một cái túi trữ vật đã rơi vào trong tay của hắn.

Hôm sau.

Một đạo thanh sắc độn quang mang theo một tiểu nữ hài, lóe lên vài cái ở đỉnh núi vô danh này rồi biến mất...

Trên đỉnh núi vô danh, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một ngôi mộ, phía trước có một tấm bia không chữ dựng thẳng.

Gió thổi nhẹ, vài cánh hoa trắng tinh rơi xuống bia không chữ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận