Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 747: Thái Âm Bí Cảnh (2)

Từng quang đoàn linh khí đủ mọi màu sắc liên tiếp xuất hiện rồi hội tụ ở giữa không trung.
Thời gian bất tri bất giác đã đến đêm, bảy vầng mặt trời đặc thù của Địa Tiên giới biến mất, thay vào đó là chín vầng trăng có hình thái khác nhau xuất hiện.
Ánh trăng mông lung!
Ánh trăng phiêu nhiên chiếu xuống dung hợp rất nhiều quang đoàn linh khí rồi chợt hóa thành một cánh cửa.
“Thái Âm Bí Cảnh đã mở sao chư vị còn chưa vào?”
Theo tu sĩ họ Xích quát lạnh, Thái Âm Lệnh trong tay của Phương Tịch chợt đại phóng quang huy rồi hóa thành một ánh trăng lạnh lẽo bao phủ hắn vào trong, sau đó bay vào trong Thái Âm môn không thấy đâu nữa.
Trong nháy mắt, hơn mười tu sĩ Hóa Thần và vị kiếm tu họ Quảng đều hóa thành ánh trăng tranh nhau bay vào trong Thái Âm môn.
Một lát sau, Thái Âm môn ở giữa không trung oanh minh rồi hóa thành vô số thiên địa linh khí tiêu tán.
“Không biết lần này Quảng đạo hữu sẽ lấy được mấy khối Thái Âm Ngọc Tinh?”
Tu sĩ họ Xích nhìn lên giữa không trung tự lẩm bẩm.
Thật ra y biết rất rõ, đa số tu sĩ Hóa Thần đều không thu hoạch được gì trong Thái Âm Bí Cảnh!
Thậm chí nếu vận khí không tốt còn có thể vẫn lạc.
Chỉ có người có thực lực và vận khí không tệ mới có thể thu hoạch được một chút linh dược và tài nguyên khoáng sản quý.
Về phần Thái Âm Ngọc Tinh ?
Mấy nơi sản xuất vật này đã bị Yêu Nguyệt Tiên Thành khóa chặt từ lâu nên không thể nào lạc vào trong tay của tán tu được.
Thỉnh thoảng mấy lần vẫn là do Yêu Nguyệt Tiên Thành cố ý thả tin tức giả.
Nếu không thì sao có thể khiến nhiều tu sĩ Hóa Thần đến cạnh tranh danh ngạch bí cảnh như vậy?
“Đáng tiếc... Ta và mấy vị đạo hữu hợp lực cũng chỉ có thể thăm dò được công hiệu cơ bản của mấy cấm chế trong Thái Âm Bí Cảnh để lợi dụng được một chút mà thôi...”
“Cũng không biết đến khi nào mới có thể hoàn toàn nắm giữ được bí cảnh này...”
Bí cảnh có thể sản xuất ra tài nguyên Phản Hư như vậy thật sự không thể khinh thường, nó đủ khiến cho rất nhiều tu sĩ không màng sống chết...
Quang mang lóe lên.
Cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến.
Quanh thân Phương Tịch có Phượng Triện Văn mơ hồ xuất hiện, sau đó hắn mới ổn định thân hình.
Bốn phía cỏ cây xanh um, cổ thụ che trời như hắn đã vào một rừng cây hoang vu.
“Đây chính là... Thái Âm Bí Cảnh sao?”
Hắn thì thào : “Nếu bóp nát lệnh bài, sẽ lập tức được truyền tống ngẫu nhiên đến xung quanh Yêu Nguyệt Tiên Thành ...”
Chính là vì biết rõ rất nhiều quy tắc này nên hắn mới có ý định vào bí cảnh một lần.
Lúc này hắn phóng thần thức ra, đảo qua toàn bộ rừng cây thì vẻ mặt chợt thay đổi: “Không đúng...”
Theo lẽ thường thì trong khu rừng rộng lớn như vậy sẽ có không biết bao nhiêu động vật, thậm chí yêu thú.
Nhưng lúc này, phạm vi trong vòng mấy trăm dặm, đều là một mảnh yên tĩnh.
Thậm chí có thể nói là... Tĩnh mịch!
Mà hình như thần thức của Phương Tịch đã kinh động tồn tại nào đó nên khiến mặt đất chấn động.
Ầm ầm!
Mặt đất nứt ra, vô số rễ cây xuất hiện, chúng không ngừng cuộn lại thành từng cục rồi hóa thành một con mộc giao có hình dạng kỳ dị.
Con mộc giao này dài hơn ngàn trượng, trên thân đầy các loại hoa văn gỗ, còn có rất nhiều dây lẽo và rễ khô quấn quanh.
Một cỗ Mộc linh khí và uy áp kinh người truyền ra từ trên thân mộc giao.
“Có thể so với Hóa Thần hậu kỳ!”
“Thái Âm Bí Cảnh quả nhiên rất nguy hiểm, vừa vào đã gặp phải móc giao cấp này rồi.”
Phương Tịch vừa thì thào đã thấy mộc giao gầm lên, vô số Mộc hành thần quang trong hư không hội tụ hóa thành từng mũi tên xanh biếc rồi rơi xuống như mưa.
Ba!
Hắn phất tay, Tiểu Huyền Quy xuất hiện.
"Ngang!"
Tiểu Huyền Quy phát ra tiếng gầm như rồng như với, hình thể của nó lập tức to lên như một căn nhà, bảo vệ Phương Tịch ở phía sau.
Phốc phốc!
Vô số mũi tên xuyên thấu hộ thuẫn yêu khí phòng ngự của nó mà mạnh mẽ đập lên cái mai phủ đầy hoa văn thần bí, vang lên âm thanh như mưa rơi xuống lá chuối.
Lốp bốp!
Tiếng vang như ngọc rơi xuống khay ngọc, mặc dù cách đây mấy ngày Tiểu Huyền Quy mới tấn thăng cấp năm trung phẩm nhưng lực phòng ngự của nó vô cùng kinh người, đặc biệt là cái mai của nó.
Mặc cho con mộc giao xanh biếc kia có công kích thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể đột phá.
Thậm chí Tiểu Huyền Quy còn vừa phát ra tiếng như rất sảng khoải vừa lấy Chân Huyết Đan mà Phương Tịch đã ban cho ra bỏ vào miệng...
“Làm tốt lắm, ngươi đã là cái khiên thịt hợp cách rồi.”
Phương Tịch tán thưởng một tiếng rồi hai tay hợp lại.
Hư ảnh một cái thanh đồng bảo giám xuất hiện, từ trong bảo giám chợt hiện ra một đạo bạch quang nhanh chóng chui vào trong hư không rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Rõ ràng hắn đang dùng tiên ngọc mở ra một tọa độ không gian.
Năm đó sau khi hắn lấy được tiên ngọc thì Chư Thiên Bảo Giám đã mở ra năng lực truyền tống phạm vi cực xa.
Một khối tiên ngọc có thể mở ra được một tọa độ rồi sau đó hắn có thể tùy ý qua lại.
Sau khi Phương Tịch biết được quy luật và sự nguy hiểm trong bí cảnh này, đặc biệt là Yêu Nguyệt Tiên Thành cũng không thể giám sát mọi nơi trong bí cảnh thì đã đưa ra quyết định như vậy.
Hắn sẽ không dễ dàng vào phó bản càng không mạo hiểm.
Lần này sau khi hắn thiết lập tọa đồ rồi thì sau này hắn có thể phái ra Ngoại Đạo Hóa Thân thậm chí rất nhiều khôi lỗi và thủ hạ vào thăm dò bí cảnh này trước khi Yêu Nguyệt Tiên Thành mở ra lần nữa.
“Thật ra ta chỉ đến du lịch một lần... Bây giờ đã thiết lập tọa độ xong, nên đi thôi.”
Hắn nhìn về phía con mộc giao kia: “Lần sau sẽ để thuộc hạ của ta chơi đùa với ngươi... A?”
Dường như cảm nhận được ý khiêu khích của Phương Tịch nên con mộc giao kia gầm lên, đỉnh đầu lại mọc lên một cái sừng nhỏ xanh biếc.
Rống rống!
Nương theo tiếng long ngâm chấn cửu tiêu, từng dây leo trên mặt đất quấn lại hóa thành từng con cự xà và Giao Long xanh.
Mà con mộc giao kia còn gầm lên, độc giác trên đầu bắn ra, mang theo uy thế kinh khủng đâm vào mai rùa.
"Chủ nhân... Đau quá! !"
Tiểu Huyền Quy đau đến mức hét to.
Còn Phương Tịch lúc này lại nhìn mộc giao với vẻ mặt kinh hỉ: “Không ngờ nó không phải mộc linh thành tinh cố ý huyễn hóa thành Giao Long mà thật sự là huyết mạch Giác Mộc Giao!”
Trong yêu tộc, lấy huyết thống Chân Long là cao quý nhất.
Mà dưới Chân Long cũng còn không ít huyết mạch đỉnh cấp, trong đó cũng bao gồm Giác Mộc Giao.
Huyết thống của nó là Giao Long hệ Mộc chính thống, còn có huyền diệu khác, gỗ không phải gỗ, thú không phải thú, có thể ‘trồng’ rồi dựa vào địa khí trưởng thành, thậm chí còn trồng ra nhiều mộc giao hơn.
“Cũng đúng, Giác Mộc Giao ở bên ngoài gần như đã tuyệt chủng nhưng trong bí cảnh và một số hiểm địa còn tồn tại cũng hợp tình hợp lý...”
Tâm niệm vừa động, Phương Tịch tay cầm Hỗn Nguyên Thiên La Tán, trực tiếp cản lại vô số mũi tên xanh biếc, nghênh đón Giác Mộc Giao.
Hắn nhẹ nhàng xoay Thiên La Tán, Hỗn Nguyên Nhất Khí chợt hóa thành một mảnh đỏ bừng, khiến Thiên La Tán đỏ rực óng ánh như dùng diễm ngọc chế tạo, Hỏa hành thần quang khủng bố hội tụ, đốt mũi tên đầy trời hóa thành ngọn đuốc.
Rống rống!
Một con cự hổ màu vàng đất xuất hiện, hình thể trong nháy mắt bành trướng, cắn vào vị trí cổ của Giác Mộc Giao.
Phương Tịch liên tục gảy mười ngón tay, từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang theo đó bay ra, biến hóa ngàn vạn rồi chợt hóa thành từng sợi xiềng xích xanh biếc, quấn quanh thân Giác Mộc Giao.
"Thu!"
Hắn đánh ra từng đạo pháp quyết, còn liên tục dán lên các loại phù lục lên thân Giác Mộc Giao, phong ấn yêu lực toàn thân khiến nó bất giác rơi vào trạng thái ngủ say.
Sau đó hắn tế Sơn Hải Châu ra để Thủy Tổ Yêu Ma Thụ duỗi xúc tu ra kéo Mộc Giác Giao vào trong động phủ Sơn Hải Châu.
Sau khi làm xong những chuyện này, Phương Tịch đảo thần thức qua xung quanh, xác nhận không có tu sĩ hay yêu thú nào, lúc này hắn mới lấy Thái Âm Lệnh ra, năm ngón tay dùng sức.
Ong!
Lệnh bài lập tức vỡ vụn, sau đó một đạo quang huy bao phủ Phương Tịch.
Vậy mà hắn lại chọn lập tức rời khỏi bí cảnh.
Bên ngoài Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Ở một nơi hoang vu có ánh bạc lóe lên, dường như hư không có cánh cửa vô hình mở ra, thân ảnh Phương Tịch từ đó bước ra.
“Bây giờ trong bí cảnh còn có tu sĩ Phản Hư không nên làm địch.”
“Vẫn nên chờ sau khi bí cảnh lần này đóng lại, sau đó lại thu mua các loại địa đồ tài nguyên mới rồi để Ngoại Đạo Hóa Thân vào trong thử nhặt chỗ tốt một chút...”
“Ta liều lĩnh tiến vào bí cảnh, còn đánh dấu như vậy... Thì dù sao Ngoại Đạo Hóa Thân cũng phải làm việc một chút.”
Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch lập tức hóa thành một đạo thanh quang biến mất ở chân trời.
Hắn cũng không trở về Yêu Nguyệt Tiên Thành mà định tìm một nơi yên tĩnh để hạ giới.
Đây đối với tu sĩ ở Địa Tiên giới là chuyện không thể tưởng tượng nổi nhưng đối với hắn chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm, uống nước...
Mấy năm sau.
Cửu Châu giới.
Trên đỉnh một ngọn núi lửa.
Vô tận liệt diễm bốc lên, trong đó dường như còn kèm theo từng đạo Hỏa hành thần quang.
Vô số Hỏa hành thần quang chợt càn quét, trong đó mơ hồ có một bóng người đang điều khiển liệt diễm rồi hạ xuống bên cạnh Phương Tịch.
“Đạo Chủ...”
Quỷ Phủ Tôn Giả cầm một cây đại kỳ có cán vàng nhạt, cờ thì đen nhánh, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng: “May mắn không làm nhục lệnh, ta đã mang phần tài liệu trên thân của Giao Long cấp sáu tế luyện vào trong Huyền Minh Kỳ rồi, đặc biệt còn dựa theo Đạo Chủ phân phó mà giữ lại túi độc của con Giao Long cấp sáu kia khiến Huyền Minh Kỳ sinh ra tầng biến hóa thứ hai... Một khi thì triển sẽ lập tức có sương mù đã hòa với kịch độc cấp sáu xuất hiện.”
"Làm tốt lắm."
Phương Tịch cầm lấy Huyền Minh Kỳ rồi cảm ứng một phen thì không khỏi rất hài lòng.
Sau khi tế luyện tài liệu trên thân của con Tử Ngọc Giao Long kia vào thì hung uy của nó càng lớn hơn, bây giờ gần nhứ có thể tính là nữa bảo vật cấp sáu.
Chỉ thiếu một vị chủ nhân Phản Hư dùng Tiên Nguyên Khí, hoặc là Thiên Yêu, Chân Ma Khí tế luyện thôi...
Hơn nữa Phương Tịch còn cố ý giữ lại túi độc của con Giao Long kia.
Tử Ngọc Giao Long của Ngự Long Tông là một con độc giao, với sự hung mãnh của nọc độc thì dù tu sĩ Hóa Thần thậm chí thông linh chi bảo dính phải độc của nó sẽ rất phiền phức, thậm chí lập tức chết bất đắc kỳ tử.
Trước đó khi nó giao thủ với Phương Tịch cũng không ngờ Phương Tịch nắm giữ được lực lượng nhất kích tất sát nên không kịp dùng tuyệt chiêu của bản thân đã uất ức vẫn lạc...
Khi đối đầu với cường địch thì Phương Tịch chắc chắn sẽ lập tức vận dụng đòn sát thủ mà không lề mà lề mề.
‘Xem như Ngự Long Tông thiếu tá không ít, bây giờ trả nhiều như vậy cũng đã trả hết rồi.’.
‘Tiếc là... Chỉ có một món Phản Hư chi bảo.’.
Phương Tịch đoán có lẽ với nội tình của Ngự Long Tông thì bảo vật cấp sáu không chỉ có mỗi Hỗn Nguyên Thiên La Tán nhưng hắn nghĩ đến Ngự Long Tông đã bị tiêu diệt thì cũng hiểu ra.
Dù vẫn còn bảo vật cấp sáu khác thì nếu không bị cường địch cướp chính là đã bị hủy trong chiến đấu, Tử Ngọc Giao Long có thể để lại Hỗn Nguyên Thiên La Tán cho mình là vì lúc đó Thiên La Tán vẫn chưa sửa xong, hơn nữa nó còn rất quý nên không nỡ để bảo vật hư hao mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận