Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 146: Đại Tông Sư

"Tên điên, là ai?"

Dường như Lệnh Hồ Sơn nhớ lại gì đó, thần sắc lão chợt trở nên ngưng trọng vô cùng.

Yến Chuẩn dùng giọng điệu trịnh trọng trả lời: "Cầu Bại Sơn - Độc Cô Vô Vọng!"

"Dĩ nhiên là lão điên kia!"

Lệnh Hồ Sơn hít một hơi lãnh khí, quay sang nói với Phương Tịch: "Cầu Bại Sơn này tốt nhất vẫn không nên đi..."

"A? Độc Cô Vô Vọng có chỗ đặc thù gì sao?"

Phương Tịch hứng thú, mở miệng hỏi thăm.

"Độc Cô Vô Vọng..." Lệnh Hồ Sơn thở dài một tiếng: "Người này thành danh ở 60 năm trước, thiên phú vang dội cổ kim, nghe nói 20 tuổi đã trở thành Tông Sư, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Lúc ấy tên của hắn là Độc Cô Thắng!"

"Không chỉ vậy, một thân kỳ tài ngút trời tự sáng tạo tuyệt học cực phẩm, cũng là một trong những người khai sáng Tông Sư Hội chúng ta... Thậm chí nếu không phải say mê luyện võ, nghiên cứu con đường phía sau Võ Thánh... Có lẽ đệ nhất hội thủ chính là người này."

Nhắc đến Độc Cô Thắng cho dù là Yến Chuẩn cũng phải thổn thức.

"60 năm trước hai mươi tuổi, vậy bây giờ đã 80 tuổi rồi, trong hội muốn chúng ta đi xác nhận người ngày còn sống hay đã chết sao?"

Phương Tịch hỏi.

"Có lẽ có cân nhắc phương diện này..." Dường như Chu Đồng có lời khó nói, nhưng nhìn xung quanh đều là thành viên của Tông Sư Hội nên Chu Đồng cũng nói thẳng: "Thông thường mà nói, những võ phu như chúng ta cho dù già nua cũng có thể thôi động khí huyết lúc toàn thịnh... Mà vị Độc Cô tiền bối này càng khác biệt hơn, sau khi người đạt đến đỉnh cao võ đạo, thử các phương pháp đột phá cảnh giới trên Tông Sư thất bại... Cho nên đã đổi tên thành Độc Cô Vô Vọng. Người chính là người khai sáng bí pháp Chủng Ma Nhập Thân của Tông Sư Hội chúng ta."

"Mọi người đều biết, mặc dù có một bộ phận Tông Sư chủ trương học tập ma nhưng cũng chỉ là dùng khí huyết để mô phỏng mà thôi... Tên điên thật sự mới có thể thử tiếp dẫn chú lực."

"Đúng là như vậy." Phương Tịch nhớ đến Lệnh Hồ Dương, Võ Sư thiên tài của Nguyên Hợp Sơn lúc trước cũng làm như vậy, thoạt nhìn càng giống chú nhân hơn.

"Nhưng Độc Cô Vô Vọng khác biệt. Người cho rằng chỉ có từ ma thân thật sự mới có thể có hi vọng đột phá... Thuật Chủng Ma của người là nguyên thủy nhất cũng dã man nhất, không phải là lấy chú lực trên tử thi của ma bộc mà là... Ăn sống. Thậm chí ghép bản thể Ma."

Chu Đồng nói, thần sắc đều có chút sợ hãi.

Yến Chuẩn cũng không tự giác mà run một chút: "Vật thí nghiệm tiếp dẫn bản thể ma, đa phần đều xong đời... Vị này lại mang bảng thâm trấn tỏa ở trên Cầu Bại Sơn, thỉnh thoảng còn có thể duy trì lý trí hoàn hảo..."

"Nhưng một tháng trước, nương theo đại nạn của người này sắp đến dường như thần trí cũng càng ngày càng mơ hồ, Tông Sư đóng giữ ở Cầu Bại Sơn đã không còn tin tức truyền ra, có lẽ trên núi đã phát sinh biến cố nào đó. Bởi vậy trong hội mới tuyên bố nhiệm vụ để những Tông Sư đi điều tra... Thật không dám giấu giếm, đã có Tông Sư ngã rồi..."

"Thì ra là thế..."

Sau khi nghe xong tiền căn hậu quả, Phương Tịch lại cảm hứng thú hơn với vị Tông Sư Độc Cô Vô Vọng kia.

Dám trực tiếp nuốt sống hoặc ghép bản thể của ma sao? Quả nhiên là kẻ hung hãn.

Người này đã thật sự nhìn thấy một chút hi vọng đột phá rồi sao?

Cầu Bại Sơn.

Núi này ở ngay chỗ tiếp giáp giữa Định Châu và Lam Châu, yêu thú trong núi hoành hành, người sống chớ vào.

"Cạc cạc!"

"Cạc cạc!"

Ba người Phương Tịch, Chu Đồng và Yến Chuẩn bước đi trên núi non trùng điệp lại như đi trên đất bằng.

Bọn họ đã đạt đến Tông Sư có thể xưng là cực hạn thân thể con người, mỗi phần lực lượng đều sử dụng vô cùng tinh chuẩn mà có hiệu suất cao.

Chỉ nhẹ nhàng điểm trên nhánh cay một cái thì thân hình đã lướt xa hơn trượng.

Cũng không biết đã di chuyển trong rừng sâu núi thẳm bao lâu, Phương Tịch ngẩng đầu, đã nhìn thấy một ngọn núi màu đen như lưỡi kiếm phóng lên trời.

Bốn phía ngọn núi còn quanh quẩn từng con Ô Nha yêu.

hình thể của những con quạ đen này còn lớn hơn cả hùng ưng, mắt chúng nó đều đỏ.

Chợt!

Một con quạ đen mắt đỏ đáp xuống, nó mở chiếc mỏ dài ra có thể nhìn thấy bên trong là răng nhọn trắng toát.

"Yêu thú vẫn là yêu thú, đáng tiếc quá ngu!"

Không cần Phương Tịch động thủ, Chu Đồng đã trực tiếp chặn ở phía trước.

Võ học sở tu của y là Đồng Tượng Công! Là tuyệt học ngạnh công nhất đẳng, sau khi tu đến đỉnh phong, thể phách đao thương bất nhập, thủy hỏa khó xâm.

Lúc này, y ngăn trước mặt hai người nhưng tường đồng vách sắt, màu da trên người hóa thành cổ đồng, mặc cho Ô Nha Yêu Thú cắn xé trảo cào như thế nào thì trên làn da cũng chỉ hiện ra từng đạo bạch ngấn, rất nhanh đã tiêu tán vô tung.

"Những con yêu điểu này cũng không tệ, nuôi một con để quan sát hàng ngày có lẽ có thể hoàn thiện một chiêu Chuẩn Hình Quyền Pháp của Yến mỗ..."

Yến Chuẩn mở đại thủ như một con dơi lớn nhào ra.

Cùng lúc đó, gân cốt quanh người y tề minh, phát ra âm thanh như vô số chim chóc líu lo.

"Bí kỹ - Bách Chuẩn Tề Minh!"

Hai tay của y như mỏ chim, ngàn vạn mỏ chim cùng mổ ra, quạ đen đầy trời trong khoảnh khắc kêu thảm rơi xuống mặt đất.

Vô số lông vũ màu đen bay tán loạn, như một trận mưa đen.

"Cạc cạc!"

Vô số thi thể Ô Nha Yêu Thú rơi xuống, còn Yến Chuẩn thì cười ha ha bắt lấy một con thần tuấn nhất trong đó.

Con yêu điểu này lông vũ toàn thân đen nhánh mà dồi dào quang trạch, lợi trảo sâm sâm, bị Yến Chuẩn bắt trong tay lại còn muốn phản kháng.

Chợt nó mở mỏ ra, một con côn trùng đen nhánh như mũi tên bay đến yết hầu của Yến Chuẩn.

Thu thu!

Trong chớp mắt tiếp theo, một đạo cương khí hiện ra, như miếng lót khiến mũi tên văng ra.

Thần sắc của Yến Chuẩn thì âm trầm lại: "Cho thể diện mà không cần, dã tính yêu thú khó lãng phí một phen tâm ý của lão phu!"

Tạp sát!

Tay phải y phát lực mạnh mẽ vặn gãy cổ con yêu thú quạ đen này.

"Yến lão đầu, ngươi không nuôi chim thì cho ta đi..."

Phương Tịch cười một tiếng, phối hợp thu thập xác chim.

Tài liệu yêu thú rơi vào trong tay hắn vô luận là lông vũ hay là huyết nhục đều trong khoảnh khắc biên mất không còn tung tích.

Một màn này khiến tròng mắt của Yến Chuẩn và Chu Đồng thu nhỏ lại, nhưng họ lại sáng suốt không hỏi chuyện bí ẩn.

Dù sao Phương Tịch cũng quá mạnh.

Mỗi Tông Sư đều có bí mật, một khi cố gắng truy vấn ngọn nguồn, rất có thể rơi vào kết quả không chết không thôi.

Phương Tịch thản nhiên nhìn hai Đại Tông Sư đánh, mình thì nhặt chút tài liệu.

Chờ đến khi thu thập không sai biệt lắm, đám quạ đen kia cũng trở nên thông minh hơn nhiều, bay ra xa xa, không còn đáp xuống để chịu chết nữa.

"Ha ha... Tiểu yêu bình thường không đáng giá nhắc tới."

Chu Đồng cười ha ha.

Với cảnh giới đại thành Đồng Tượng Công của hắn cho dù đối đầu một yêu vương cũng không quá yếu.

Ba!

Nhưng mà sau một khắc, một đống phân chim màu trắng rơi từ trên trời xuống mặt của y.

"A a a... Ta muốn giết các ngươi!"

Gương mặt của Chu Đồng nháy mắt đỏ lên thành màu gan heo, vừa gầm vừa nhặt đá trên mặt đất dùng sức ném lên bầu trời.

Đùng!

Hòn đá bị cương khí vây quanh như bị cường cung, ngạnh nỏ bán ra, phát ra tiếng nổ chói tai, lực sát thương kinh người.

Trong chốc lát đã có một con quạ đen bị đánh trúng, từ giữa không trung rơi xuống, đúng lục bị Phương Tịch tiếp được.

"Ai... Mặt mũi này đánh cho..."

Trong lòng của hắn im lặng, cùng hai vị Tông Sư nhanh chóng lên Cầu Bại Sơn.

Ngọn núi đen nhánh có rất nhiều dốc đứng, cũng không có đường để con người có thể leo lên.

Giữa khe hở của vách đá mơ hồ có thể thấy bạch cốt âm u.

Có loại như thi thể của dã thú, chim...

Có loại như... Xương người!

Ba Đại Tông Sư đều không xem trọng, thân hình lướt dọc, lên đỉnh núi.

Đỉnh núi Cầu Bại có một mảnh đất trống bằng phẳng, trên mảnh đất trống có một căn nhà tranh, mấy con quạ đen đang đậu trên nhà tranh chải vuốt lông vũ.

Nhìn thấy có người chúng nó lập tức phát ra tiếng kêu khàn khàn khó nghe, tránh né chạy trốn ra xa.

"Nơi này... Chính là trụ sở của Độc Cô Vô Vọng sao?"

Phương Tịch hỏi Chu Đồng.

"Không... Là chỗ ở của Tông Sư chăm sóc Độc Cô Vô Vọng... Ở đây không có người, quả nhiên đã xảy ra chuyện."

Thần sắc Yến Chuẩn khó coi, dẫn Phương Tịch ra phía sau căn nhà tranh.

Ở sau nhà tranh, đá núi càn đen hơn, nổi lên màu sắt như tinh thiết.

Phương Tịch cố ý dùng sức đạp mạnh, trên nham thạch đen nhánh chỉ hiện ra một dấu vết nhợt nhạt.

"Tảng đá này độ cứng thật cao?"

Hắn không khỏi hơi chấn kinh.

Hắn dùng sức đạp mạnh dù chưa thi triển toàn lực nhưng một khối thanh nham cũng phải chia năm xẻ bảy mới đúng.

"Có lẽ trong ngọn núi nào có lại quặng sắt trân quý nào đó... Ngọn núi cứng rắn vô cùng."

Chu Đồng giải thích cho Phương Tịch: "Cũng chính vì vậy mới được Độc Cô Tông Sư chọn làm nơi phong ấn bản thân..."

Sau một khắc một ngọn núi nho nhỏ hiện ra trước mặt Phương Tịch.

Toàn bộ ngọn núi lõm vào giữa, hình thành một cái sơn động.

Càng thêm kinh người chính là, từng sợi xích sắt to như đùi người lớn trải rộng bốn phía, vươn vào trong sơn động.

Dường như không phải đang trói người mà là một loại hung thú nào đó.

"Cạc cạc!"

Một con quạ đen bay qua đỉnh núi.

Sau một khắc nó lập tức thất kinh phát ra tiếng gào thét như bị một bàn tay vô hình bắt lấy, từ phía trên bị cuốn vào trong sơn động.

Âm thanh gặm nuốt rợn người truyền ra...

"Hảo công phu!"

Phương Tịch thấy vậy, ánh mắt sáng lên.

Hiển nhiên Độc Cô Vô Vọng bị phong ấn trong hang núi này đã bất chợt dùng loại công pháp nào đó cách không hút vật, mỗi ngày đều thu nạp huyết thực từ bên ngoài mang vào trong động hưởng dụng.

Với khoảng cách xa như thế mà có thể làm được thì chắc chắn ra lão vận dụng Chân Cương Võ Thánh đã đạt đến cảnh giới siêu phàm, quả thật là thần hồ kỳ kỹ!

"Không tốt!"

Một bên khác, Chu Đồng nhặt từ dưới đất lên nửa cây tiêu ngọc, thần sắc vô cùng khó coi: "Đây là binh khí thiếp thân của người dò xét mà hội đã phái đi lúc trước - Ngọc Tiêu Đông Môn Lâm, sợ rằng người này cũng dữ nhiều lành ít."

"Rống!"

Vừa dứt lời, mốt tiếng gào thét như dã thú truyền ra.

Tiếng rống này tê tâm liệt phế, khiến mỗi người nghe được đều cảm thấy vô cùng áp lực.

Thậm chí Phương Tịch cũng liên tưởng đến Yêu Ma Thụ ở Thành Hắc Thạch thần sắc của hắn không khỏi trở nên vô cùng ngưng trọng.

'Đây đích thật là ngoan nhân dám nuốt sống bản thể của ma, loại như Lệnh Hồ Dương không thể đánh đồng."

Ngay khi hắn lẩm bẩm trong lòng.

Đùng!

Một bóng người đã từ trong sơn động nhanh chóng nhào ra, thâm pháp nhanh như thiểm điện.

"Hây!"

Chu Đồng gầm một tiếng, đã vận chuyển công pháp đến cực hạn, cả người y đều như hóa thành một đồng nhân, xuất ra một chưởng với bóng người đang nhào đến.

Đùng!

Bóng người dễ dàng bị đánh bay ra ngoài.

Con ngươi của Yến Chuẩn thu thỏ như lỗ kim, y nhìn thấy thứ bị đánh bay đi cũng không phải là Độc Cô Vô Vọng mà là một bộ tàn thi.

"A!"

Trong chớp mắt tiếp theo, nương theo tiếng nổ vang của xích sắt, từng sợ xích sắt to như bắp đùi cuồng vũ như Giao Long, đồng thời đánh đến ba người.

Phương Tịch vừa thối lui hai bước đã nghe một tiếng hét thảm!

Là Yến Chuẩn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận