Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 681: Đấu pháp

"Khúc xương này? !"

Phương Tịch nhìn khối xương Cầm Long Tử đưa qua, trong lòng khẽ động.

Khối xương này là một khối xương sọ, bề ngoài đen vàng, còn dính dầu mỡ nào đó, nhìn rất bình thường không có gì lạ.

Nhưng hắn cũng không phải hạng người trông mặt mà bắt hình dong.

Từ trên khối xương đầu này, hắn cảm nhận được loại thiền ý nào đó và khí tức Hóa Thần...

"Khối xương đầu này chắc là lấy từ một vị phật tu cấp Hóa Thần... Tu sĩ Phật môn ngoại trừ luyện khí ra, bình thường còn kiêm tu luyện thể..."

Phương Tịch vùng ra một đạo pháp lực hóa thành một ma thủ đen nhánh cầm lấy khối xương sọ này rồi chậm rãi nói: "Nhìn từ Phật quang, e là nó đền từ một vị Phật tử song tu pháp thể! Còn phải đa tạ đạo hữu, vật này đối với bản nhân cũng là tài liệu rất tốt để tế luyện Bạch Cốt Xá Lợi Tử hoặc là Đại Lực Bạch Cốt Thần Ma, hắc hắc..."

Đương nhiên hắn nhìn ra được, đối phương lấy xương sọ của phật tử Hóa Thần ra là để đe dọa mình.

Phật tử Phạm môn, song tu pháp thể! Thông thường đều mang ý nghĩ thiên tư tuyệt thế, vô địch cùng cấp!

Trong chớp mắt lão lấy xương đầu này ra, ngay cả lão tổ Vương gia ở bên cạnh sắc mặt cũng mất tự nhiên.

Ngay cả người như vậy mà Ngự Long Tông cũng có thể thu thập được thì thu thập người mới Hóa Thần như Phương Tịch và lão tổ Vương gia càng dễ như trở bàn tay!

- Đây chính là ý mà Cầm Long Tử muốn biểu đạt!

Đương nhiên Phương Tịch cũng phải khéo léo phản kích lại, tránh cho người khác xem hắn là quả hồng mềm.

Hắn vừa lộ ra vẻ tán thưởng, vừa phun Lục Đạo Ma Diễm ra!

Ma hỏa này vừa ra, Cầm Long Tử và lão tổ Vương gia đều biến sắc: "Thủ đoạn cấp năm..."

Lúc này uy lực của Lục Đạo Ma Diễm còn thu liễm mấy phần, chỉ biểu hiện hình thức ma hỏa đen nhánh ra ngoài nhưng đã đủ để so với ma hỏa cấp năm bình thường, khiến trong lòng lão tổ Vương gia hiện ra sự kiêng kị.

Tu sĩ Hóa Thần khó lấy được thông linh chi bảo nhưng có ma hỏa này trong tay cũng không khác gì có một món thông linh chi bảo.

Mặc dù vị Thanh Hòa Tử này mới tấn thăng nhưng một thân thần thông tuyệt đối không thể khinh thường!

Hừng hực!

Lục Đạo Ma Diễm bao phủ xương sọ, không lâu sau đã bắt đầu luyện hóa.

Xương đầu bị ma hỏa mung khô rồi lại rút ô uế đi, càng lộ ra vẻ trang nghiêm hơn, còn phát ra chút kim quang.

Trong hư không mơ hồ có tiếng phật âm thiện xướng truyền ra, khối xương đầu kia cũng trở nên trong suốt như hoàng ngọc.

Một khắc sau, ma hỏa kinh khủng hoàn toàn vượt trên Phật quang khiến khối xương đầu kia chậm rãi hòa tan, biến thành một viên Xá Lợi Tử óng ánh!

Phương Tịch vẫy tay một cái đã cầm viên Bạch Cốt Xá Lợi Tử này vào lòng bàn tay.

Chỉ thấy vật này to cỡ quả nhãn, bên ngoài xuất hiện từng Phạn văn màu vàng, vừa nhìn đã biết nó rất bất phàm.

Nhưng bên trong nó nhưng ẩn giấu một cỗ ma tính rất sâu... Khiến người khác cảm thấy không rét mà run.

"Tốt!"

Cầm Long Tử nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt lại sáng lên: "Bản lĩnh của đạo hữu thật cao minh, lão hủ bội phục!"

Mặt của lão tổ Vương gia càng đầy vẻ tươi cười: "Vương gia ta có hàng xóm như đạo hữu thì sau này chắc chắn sẽ yên ổn hơn rất nhiều..."

Cũng không biết trong lòng người này bây giờ có đang rỉ máu hay không.

Nếu Phương Tịch vô lại không chịu đi, chắc chắn sẽ gậm nhắm lợi ích của Vương gia, hết lần này tới lần khác y lại không đánh lại đối phương... Sao lại buồn hơn chữ buồn vậy chứ?

"Điêu trùng tiểu kỹ, không đáng nhắc!"

Phương Tịch thu Bạch Cốt Xá Lợi Tử lại rồi thần sắc đổi thành trịnh trọng, hành lễ với Cầm Long Tử: "Sau này tại hạ muốn kiếm sống ở Huyền Minh Uyên, mong thượng tông thành toàn..."

"Ồ? Xem ra đạo hữu không có ý định du lịch gì sao..."

Đôi mắt Cầm Long Tử hơi sáng lên, lão dùng bàn tay như chân gà vuốt chòm râu không còn mấy cọng: "Chuyện này... Cũng không dễ làm, sau khi đạo hữu Hóa Thần thì chắc chắn đạo trường phải đủ linh mạch mới có thể duy trì tu luyện... Không biết đạo hữu nhìn trúng chỗ nào?"

"Vậy thì Phường Thị Không Tang thế nào?"

Phương Tịch khẽ mỉm cười nói.

"Hả?"

Sắc mặt của lão tổ Vương gia lập tức sắc mặt đại biến mà đứng lên, đây không chỉ là đoạt thức ăn trước miệng cọp mà là muốn cắt thịt của Vương gia!

"Ha ha, Vương đạo hữu sao phải nóng vội vậy?"

Cầm Long Tử lại nói với Phương Tịch: "Chẳng lẽ đạo hữu không biết, phường thị này Ngự Long Tông ta đã hứa cho Vương gia rồi sao?"

"Nếu Vương gia không có Phường Thị Không Tang thì vẫn còn tài nguyên ở tiểu phường thị và xung quanh..."

Phương Tịch nói: "Nhưng sau khi tại hạ ở quen một chỗ thì không muốn dời đi nữa, chỉ đành khiến Vương đạo hữu ủy khuất một chút..."

"Chuyện này ta tuyệt đối không đồng ý!"

Lão tổ Vương gia quả quyết cự tuyệt, ánh mắt y nhìn Phương Tịch cũng mang theo vẻ thù địch.

Dù đối phương cũng là tu sĩ Hóa Thần nhưng ở đâu có đạo lý vừa lên đã lấy đi túi tiền lớn nhất?

Nhưng Cầm Long Tử lại không tỏ rõ ý kiến với chuyện này.

Dù sao đối với Ngự Long Tông, Huyền Minh Uyên rất quan trọng nếu có thể chia ra hai nhà, xem nhau như kẻ thù mà giám sát lẫn nhau thì họ sẽ có lợi nhất.

Lúc này lão tổ Vương gia truyền âm mấy câu khiến Cầm Long Tử hơi nhíu mày lại, lúc lão đang định nói gì đó thì Phương Tịch chợt mở miệng: "Hai thành!"

"Hả?" Lão tổ Vương gia và Cầm Long Tử liếc nhau, đều ngỡ ngàng.

"Nếu tại hạ chấp chưởng Phường Thị Không Tang thì Chân Huyết Đan dâng lên sẽ dựa trên cơ sở của Vương gia mà tăng hai thành!" Phương Tịch mỉm cười cam đoan.

"Hả?"

Cầm Long Tử chợt đứng dậy, gương mặt đầy vẻ khó tin: "Lời này là thật sao? !"

"Phường Thị Không Tang thượng cống mười năm một lần... Đối với tồn tại như ta và ngươi thì mười năm không tính là gì... Nếu đến lúc đó không thể hoàn thành, vậy tất cả hậu quả đều do bản nhân tự chịu."

Phương Tịch cất cao giọng nói.

"Tốt, vậy cho ngươi mười năm thì có sao đâu? !"

Cầm Long Tử lập tức gật đầu.

"Đạo hữu..." Lão tổ Vương gia khẩn trương.

"Vậy thì lão phu không cần mấy viên nội đan Giao Long kia nữa..." Cầm Long Tử nhìn lão tổ Vương gia, lắc đầu thở dài nói: "Cũng không phải lão phu không muốn nói giúp đạo hữu nhưng điều kiện mà Thanh Hòa Tử đưa ra, tông môn chắc chắn sẽ không từ chối..."

So với chút lợi nhỏ kia thì gia tăng hai thành Chân Huyết Đan! Đây là chuyển đủ khiến Cầm Long Tử cũng thu được lợi ích to lớn.

So sánh với nhau, mấy viên nội đan Giao Long cấp bốn mà lão tổ Vương gia truyền âm hứa hẹn chẳng phải là cái thá gì!

"Đạo hữu bớt buồn, nếu lần này không thành thì phường thị vẫn thuộc về ngươi, cũng chỉ là thu nhập mười năm thôi mà... Láy ra để nhìn rõ một vị Hóa Thần cũng là chuyện rất lời."

Vẻ mặt Cầm Long Tử ôn hòa nói với lão tổ Vương gia xong, khi lão nhìn về phía Phương Tịch thì nét mặt đã mang theo sự trịnh trọng: "Hi vọng đạo hữu nói được làm được, nếu không."

Lão còn chưa dứt lời nhưng Phương Tịch đã hiểu rõ ý của lão.

'Quả nhiên, Ngự Long Tông rất chú ý đến sản lượng Chân Huyết Đan...'.

'Nhưng e là các ngươi chưa từng thấy cái gọi là biểu đồ tỉ giá công nông nghiệp...'.

Đan phương Chân Huyết Đan dưới sự lãnh đạo nhóm nghiên cứu khắc phục vấn đề của vị Hóa Thần Tôn Giả Quỷ Phủ đã có thể tối ưu quy trình, công nghiệp hoá luyện đan, cùng một phần tài liệu nhưng tỉ suất ra đan ít nhất cũng tăng lên từ hai đến ba lần!

So sánh lại, Phương Tịch chỉ hứa hẹn gia tăng hai thành, chỉ là thêm chút nước thôi...

Số Chân Huyết Đan còn lại, đương nhiên hắn sẽ dùng làm tài nguyên tu luyện của bản thân.

Bất kể danh dự, địa vị, quyền lực gì đó... Cũng không quan trọng bằng thực lực của bản thân!

Nhưng đương nhiên Phương Tịch sẽ không ngu đến mức để người ngoài biết được tỉ lệ thành đan mà hắn định mang 'bình đài làm việc loại cực lớn' dời ra ngoài để làm lớp ngụy trang bên ngoài - cũng không phải mình có đột phá trên thuật luyện đan mà chỉ là nghiên cứu ra được khôi lỗi chuyên bắt cá nên mới có thể tăng sản lượng mà thôi!

Như vậy thì ít nhất ở giai đoạn Hóa Thần sẽ không thiếu Chân Huyết Đan.

Về phần vấn đề nó là thú dược?

Phương Tịch tu luyện vẫn là công pháp của yêu tộc nên có khác gì đâu!

'Đã đến lúc khiến các ngươi mở mang kiến thức cái gọi là khoa học kỹ thuật và sống tàn nhẫn một chút, đè thấp chi phí thì lợi nhuận sẽ tăng lên... Ngươi cho rằng ngươi đã lời rất nhiều nhưng ta vĩnh viễn không lỗ...'.

Mặt lão tổ Vương gia đầy vẻ khó tin.

Bây giờ Vương gia của y toàn lực ứng phó, mà đối với cung phụng thượng tông cũng đã cảm thấy rất khó khăn.

Nếu lại thêm hai thành Chân Huyết Đan, vậy thì thật sự không còn lời, hoàn toàn là dùng kho tàng nhà mình bù cho Ngự Long Tông, không có tu sĩ nào lại ngu như vậy.

Thậm chí y còn cảm thấy tên Thanh Hòa Tử này đang cố ý nhắm vào Vương gia thì thần sắc càng không tốt hơn: "Thanh Hòa Tử đạo hữu, sao ngươi phải dồn ép không tha?'.

"Nơi đại đạo, không thể không tranh!" Phương Tịch thở dài nhưng thần sắc vẫn kiên định.

Bất kể diễn kịch hay là ăn ý... Thì hai người đều biết Ngự Long Tông không thích tông môn ở dưới hòa hợp êm thấm, nhất định phải vạch mặt!

"Ha ha... Không ngờ còn có thể thấy được một màn trò hay như này!"

Cầm Long Tử vỗ tay cười lớn, lão rất vui vẻ.

Đa phần tu sĩ cấp cao đều như vậy, chính là tự tại tùy tâm.

Lão nhìn lão tổ Vương gia rồi lại nhìn Phương Tịch rồi đề nghị: "Nếu đã như vậy, không bằng chiếu theo quy củ giữa các tu sĩ, đấu pháp quyết thắng thua, thế nào?"

Sắc mặt của lão tổ Vương gia lập tức rất khó coi.

Trước khi nhìn thấy đoàn ma hỏa kia thì y vẫn có mấy phần lòng tin vào thần thông pháp lực của bản thân, ít nhất sẽ không thua một tu sĩ mới Hóa Thần chưa lâu.

Nhưng đoàn ma hỏa cấp năm kia, gần như tương đương với hơn phân nửa thông linh chi bảo, còn trong tay y lại không có bảo vật như vậy, không thể nghi ngờ y chắc chắn sẽ rơi xuống hạ phong.

Hình như Cầm Long Tử cũng biết điểm này, lão nói tiếp: "Dù sao phường thị cũng thuộc về Vương gia, trước đó Vương gia vì sửa chữa phường thị cũng đã xuất không ít nhân lực, vật lực, bởi vậy Thanh Hòa Tử ngươi cũng nên nhường người ta một bước, không bằng... Ngươi không được sử dụng ma hỏa, thế nào? Dù sau cũng chỉ là đấu pháp luận bàn, đả thương người sẽ không tốt."

"Dùng đấu pháp để quyết định đề nghị trước đó sao?"

Phương Tịch chợt cười lên: "Cũng được, xem ra hôm nay phải lãnh giáo thần thông huyền công của Vương đạo hữu rồi... Hi vọng sẽ không làm bản nhân thất vọng."

"Mời!"

Mặt lão tổ Vương gia lạnh đi, ba người hóa thành từng đạo độn quang, trong khoảnh khắc đã bay ra khỏi Tang Thanh Phong, bước vào phạm vi của Huyền Minh Uyên.

Tu sĩ Hóa Thần giao thủ có thể dẫn động thiên địa linh lực trong phạm vi ngàn dặm nên vẫn phải tránh phường thị đi mới tốt.

Nếu không thì ngộ thương một cái không biết sẽ có bao nhiêu người tử thương.

Trên Huyền Minh Uyên.

Vô số Huyền Minh Trọng Thủy quay cuồng, khí thế khủng bố lan ra, khiến từng con Hắc Thủy Huyền Xà như đại nạn lâm đầu mà điên cuồng chạy ra khỏi chỗ hai Hóa Thần giằng co.

"Đấu pháp so tài, đến chỗ là dừng, mời hai vị!"

Cầm Long Tử mỉm cười ở một bên làm trọng tài, lão cảm thấy như còn phải gặm chút hạt dưa.

"Mời!"

Lão tổ Vương gia nhanh chóng kháp quyết, giữa thiên địa có từng đại Thổ hành thần quang tụ lại, quanh quẩn ở bên người y, hình thành một lớp quang tráo màu vàng đất dày khoảng vài thước.

Hống!

Một khắc sau, một cự nhân hình thể cao đến mấy trăm trượng chợt từ dưới mặt đất mọc lên, cự nhân này mặc một bộ giáp màu vàng đất, hai tay đều cầm cự chùy, nhìn rất hung hãn.

Lão tổ Vương gia đặt chân ở đỉnh đầu của cự nhân, hoàng mang chợt lóe lên trong đôi mắt.

Kèm theo tiếng cự nhân gầm lên, đỉnh đầu Phương Tịch hiện ra vô số cự thành màu vàng đất, bên ngoài của cự thành còn khắc rất nhiều phù văn, ầm ầm đập xuống như mưa sao băng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận