Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 674: Diệt môn

"Ngang tay?"

Trên mặt Vương Linh Đạo hiện lên vẻ cười gượng, y biết ma hỏa của tu sĩ trước mắt rất sắc bén, mình tuyệt đối không phải đối thủ.

Đối phương nói như vậy là cấp mặt mũi cho lão tổ của mình.

"Đạo hữu thần thông kinh người, tại hạ mặc cảm không bằng..."

Y thở dài: "Chuyện hôm nay... Tại hạ thua tâm phục khẩu phục."

"Quá tốt rồi."

Ba người Mạnh Chu Tử ở trong trận pháp hiện ra vẻ vui mừng.

"Vậy theo mười chiêu ước hẹn trước đó, tại hạ dường như có thể đủ khả năng đưa ra một yêu cầu nhỏ với đạo hữu đúng không?"

Khóe miệng Phương Tịch hiện ra một độ cong quỷ dị: "Đã như vậy, yêu cầu của bản nhân là... Nếu Vương gia chưởng khống phường thị thì động phủ này vẫn tiếp tục thuộc về bản nhân, ngoài ra phong cảnh xung quanh bản nhân cũng rất thích."

Lời nói vừa ra khiến ba người Mạnh Chu Tử lập rức choáng váng.

Vương Linh Đạo thì có chút giật mình: "Thật ra động phủ năm trăm dặm mà đạo hữu nói vẫn còn hơi hẹp, tại hạ đảm bảo, nếu Nghịch Thủy Minh ta chiếm được phường thị, chắc chắn sẽ vạch ra ngàn dặm cho đạo hữu!"

"Như vậy quá tốt."

Phương Tịch thấy đối phương nói vậy thì cũng không để ý mà bán cho y mặt mũi.

Trận pháp oanh minh, đã đưa ba người Mạnh Chu Tử ra.

Ba người Mạnh Chu Tử, Kha Bình Nguyên, Tả Tiểu Huyên bị pháp lực của hai vị đại tu sĩ Nguyên Anh chấn nhiếp, trái tim cũng như bị chìm xuống vực sâu.

Đột nhiên!

Mạnh Chu Tử tiến lên một bước, bái thật sâu: "Tiền bối minh giám, lúc Hóa Thần Yêu Tôn kia động thủ ngày đó, vãn bối vẫn luôn ở trong phường thị, Thanh Hòa Tử tiền bối và rất nhiều người có thể làm chứng cho tại hạ!"

Người này cũng xem như một đời kiêu hùng, y biết chuyện Vương gia quan tâm không phải là chuyện Đào Chỉ Lan mà là Hóa Thần Yêu Tôn!

Mặc dù ba người bọn họ đã trải qua Hắc Thủy Tông thẩm vấn nhiều lần, xác nhận không có liên quan gì.

Nhưng khó tránh khỏi Vương gia cũng muốn xác nhận lại một lần nữa.

Đại thế lực Hóa Thần kia, đối với sinh tử của mấy tên tu sĩ Kết Đan chỉ như sâu kiến nên không quan tâm chút nào.

Nói không chừng sẽ vận dụng các loại bí thuật sưu hồn hung tàn nhất, để đảm bảo hiểu rõ tình hình lúc đó nhất.

Bởi vậy trước tiên y tách bản thân ra ngoài!

Lời này vừa ra, Kha Bình Nguyên và Tả Tiểu Huyên nhất thời đầy vẻ khó tin: "Đại ca... Ngươi... ".

"Ha ha!"

Vương Linh Đạo thấy Mạnh Chu Tử nói vậy lại thoải mái cười ra tiếng: "Cũng biết thức thời... Nhưng thật ra Hắc Thủy Tông đã điều tra chuyện Hóa Thần Yêu Tôn, không có đầu mối gì cả, rõ ràng các ngươi cũng không biết gì về chuyện này... Bây giờ bản tọa quyết định bán mặt mũi cho Thanh Hòa Tử đạo hữu, thả các ngươi đi... Ha ha!"

Y cười sảng khoái rồi hóa thành một đạo kim quang, bay về hướng phường thị.

Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cạn lời.

Nhưng đây là bệnh chung của các tu sĩ cấp cao, sau khi có lực lượng đều tự cho mình có thể nắm giữ sinh tử và đùa giỡn vận mệnh của tu sĩ cấp thấp.

Mạnh Chu Tử nhìn Vương Linh Đạo rời đi, trong nháy mắt sắc mặt rất âm trầm, y lại thi lễ với Phương Tịch: "Tiền bối, tại hạ cáo lui!"

Lúc này, y hóa thành một đạo lưu quang, cũng bay về hướng phướng thị.

"Dừng lại... Tích lũy những năm qua của nhị ca và chúng ta luôn ở chỗ của ngươi, bây giờ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi phải trả lại cho ta."

Kha Bình Nguyên thất thố gầm lên nhưng Mạnh Chu Tử như không nghe thấy, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.

"Ha ha... Hóa ra Thanh Sơn Ngũ Nghĩa chúng ta, từ ban đầu chỉ là trò cười!"

Tả Tiểu Huyên nhìn cảnh này lại không khỏi cười lạnh.

Trong nụ cười, ở khóe mắt của cô ta dường như có một giọt nước óng ánh yên lặng không chút tiếng động trượt xuống...

Phương Tịch nhìn cảnh này, im lặng không nói.

Nhân gian muôn màu, hắn đã nhìn thấy từ lâu nên lúc này hắn không có chút kinh ngạc nào...

Một đêm ầm ĩ cuối cùng đã qua.

Phương Tịch khống chế một đạo ma quang lại đi đến Phường Thị Không Tang lần nữa.

Lúc này phường thị đã không còn trận pháp bảo hộ, lối vào mở rộng.

Nhà cửa hai bên đường sập đổ rất nhiều, mặt đất khe nứt đan xen, đều là do pháp bào và pháp thuật oanh kích tạo thành.

Thậm chí trong đống phế tích còn có thi thể đã bị tán tu cướp sạch, túi trữ vật lẫn linh bào trên người cũng bị lột không còn một mảnh...

Đã phần những tu sĩ mà hắn lướt qua đều có thân thái vội vàng, cũng có người không giấu được sự mừng rỡ hoặc đau thương trên mặt.

Ở trước Hắc Thủy Các thì có một đội tu sĩ đặc biệt, ai cũng mặc pháp bào đen nhánh, chắc là người Nghịch Thủy Minh.

Bên ngoài bọn họ còn có một vòng tán tu vây quanh, họ đang chỉ trỏ vào giữa.

Phương Tịch dùng thần thức quét qua đã nhìn thấy thi thể của Lưu quản sự bị treo lên, phần bụng của y trống rỗng như nội tạng đã bị móc hết...

Mà ở dưới thi thể còn có một ngọn đèn vàng, tỏa sáng lung linh, một ngọn đăng diễm đang liên tục thiêu đốt một mảnh kim hà ở phía trên.

Ở trong hào quang kim sắc hình như có nhốt một Nguyên Anh.

Nhìn diện mục, mơ hồ giống với Lưu quản sự...

Ở xung quanh Lưu quản sự còn có rất nhiều thi thể, xem ra chắc đều là đệ tử của Hắc Thủy Tông.

"Chư vị..."

Lúc này, Vương Linh Đạo từ trong Hắc Thủy Các bước ra, y cong ngón tay búng một cái.

Bảng hiệu Hắc Thủy Các đã chia năm xẻ bày: "Hôm nay là ngày đại cát nên Vạn Bảo Các của Vương gia ta khai trương, xin chư vị nể mặt nhiều hơn..."

Ở trong Phường Thị Không Tang đã có Trận Pháp Sư bắt đầu sửa chữa trận pháp, tất cả đều là dáng vẻ bách phế đãi hưng.

'Long trời lở đất, thương hải tang điền... Cũng không khác gì như này.'.

Phương Tịch cũng không ở lại trong phường thị quá lầu mà trực tiếp về Tang Thanh Phong.

Không lâu sau, Vương Linh Đạo đã đích thân đến cửa, đổi khế ước và lệnh bài cấm chế mới, cũng chia Tang Thanh Phong và ngàn dặm xung quanh cho Phương Tịch, y còn cố ý miễn tiền thuê một trăm năm.

Phương Tịch đương nhiên sẽ mỉm cười nhận lấy, cũng xem như đã hoàn toàn vào đội, khiến Vương Linh Đạo yên tâm rời đi.

"Bây giờ thật đúng là... Rơi vào một mảnh trắng xoá rất sạch sẽ."

Sau khi cảm khái Hắc Thủy Tông một phen, hắn lấy một tấm Truyền Âm Phù rồi tiện tay búng đi.

Truyền Âm Phù hóa thành một đạo hỏa quang bay đi.

Nửa canh giờ sau.

Một bóng người bước đến trước rừng hoa đào ở Tang Thanh Phong, cung kính cúi đầu: "Tả Tiểu Huyên, bái kiến tiền bối."

"Ừm, tam ca của ngươi đâu?"

Phương Tịch tựa vào một cây đào, khoanh tay, tùy ý hỏi.

"Tam ca nản lòng thoái chỉ đã quyết định trở về cố hương..."

Tả Tiểu Huyên trả lời.

"Như vậy cũng tốt... Ít nhất có thể rời xa tranh đấu, bình thường an ổn mà sống hết một đời, khai chi tán diệp..."

Phương Tịch mỉm cười: "Vậy sao ngươi không đi?"

"Bởi vì ta không cam lòng!"

Tả Tiểu Huyên cắn răng quỳ xuống, khiến từng đường cong lả lướt của mình đều hiện lên ở trước mặt của Phương Tịch.

Dung mạo nàng này cũng chỉ trung cao nhưng nàng có một cỗ khí khái hào hùng nên cũng rất có khí chất.

"Ngươi muốn tìm đại ca ngươi báo thù sao?" Phương Tịch rất hứng thú hỏi.

"Kẻ đó không phải đại ca của ta!"

Tả Tiểu Huyên cắn răng.

"Thú vị..." Phương Tịch không tỏ rõ ý kiến, một trái cây xuất hiện trong tay, hắn tùy ý ném qua ném lại.

"Ngũ Hành Linh Quả? !"

Tả Tiểu Huyên thấy Ngũ Hành Linh Quả thì đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.

Đây là thứ đủ để thay đổi vận mệnh của nàng.

"Nhìn từ khí tức của ngươi thì tư chất linh căn cũng khá bình thường, trước đó có lẽ từng thử Kết Đan, còn bị thất bại... Bây giờ nếu không dùng linh vật quý hiếm phụ trợ thì e là cả đời cũng không có hi vọng gì với đại đạo Kim Đan..."

Ánh mắt của Phương Tịch di chuyển lên xuống trên người Tả Tiểu Huyên rồi hỏi: "Mấu chốt là, sao bản nhân phải ban vật này cho ngươi?"

Tả Tiểu Huyên cắn răng: "Những chuyện mà tên kia vẫn luôn làm cho tiên bối thì tiểu nữ tử cũng làm được!"

"Ồ? Vậy ngươi nói cho ta nghe thẻ, tình hình của Nghịch Thủy Minh và Hắc Thủy Tông bây giờ thế nào rồi?"

Phương Tịch thuận miệng hỏi.

Mặc dù tin tức này sớm muộn gì cũng sẽ khuếch tán ra nhưng vẫn có thể dùng để khảo nghiệm.

"Dạ... Nghe nói tối hôm qua Hắc Thủy Tông bị Ngự Long Tông nghiền ép, có người nhìn thấy lão long Phản Hư kia xuất thủ, dưới oanh kích của thiên địa nguyên khí, sơn môn của Hắc Thủy Tông đã sụp đổ, chỗ đó bây giờ chỉ còn lại một trảo ấn rất sâu..."

Tả Tiểu Huyên rung rẩy trả lời.

"Long tộc Phản Hư..."

Phương Tịch vô cùng cảm khái.

Tu sĩ Phản Hư có thể trực tiếp khống chế thiên địa nguyên khí mà thiên địa nguyên khí lại có thể chia ra làm Tiên Nguyên Khí, Chân Ma Khí, Thiên Yêu Khí.

Mà ở trong Tiên Nguyên Khí nới phân chia các loại như Hỏa linh lực, Mộc linh lực, Phong, Lôi linh lực...

Bởi vậy thiên địa lực lượng mà tu sĩ Phản Hư có thể nắm giữ được hơn xa Hóa Thần!

Thậm chí tu sĩ Phản Hư tùy tiện thi triển một pháp thuật cũng có thể chấn động vạn dặm!

"Hắc Thủy Tông rơi vào trình trạng như vậy thì Vương gia chắc chắn đã tốn rất nhiều công sức..." Phương Tịch cảm khái: "Vậy hạ lạc của ba tu sĩ Hóa Thần kia thế nào?"

Các tu sĩ khác của Hắc Thủy Tông đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là ba vị Hóa Thần!

"Nghe nói vị đại trưởng lão Hóa Thần trung kỳ dựa vào trận pháp ngăn cản lão long Phản Hư một khắc, sau đó cả người lẫn đại trận Hắc Thủy Tông đều bị đập thành bột mịn... Hai tu sĩ Hóa Thần còn lại thì một vị bị Ngự Long Tông đuổi theo diệt đi, còn vị kia thì không rõ tung tích..."

Tả Tiểu Huyên nói.

"Vị đại trưởng lão kia, thật sự chết có ý nghĩa... Dù sao lão cũng không còn sống được mấy năm nữa." Phương Tịch cảm khái, về phần hai Hóa Thần sơ kỳ còn để trốn thoát một người? Phản ứng đầu tiên của hắn là lão long Phản Hư kia đang nhường!

Nhưng khi hắn suy nghĩ kỹ lại, đại trưởng lão Hắc Thủy Tông dựa vào trận pháp kéo dài chiến lực Phản Hư trong thời gian ngắn cũng hợp tình hợp lý.

MÀ Ngự Long Tông cũng chỉ còn lại tu sĩ Hóa Thần, nếu người đó nắm giữ độn thuật thần diệu hay bí pháp giữ mạng gì đó vẫn có thể chạy thoát.

'Nói đúng hơn, mặc dù Ngự Long Tông có chiến lực Phản Hư nhưng tu vi cao tầng cũng chỉ là Hóa Thần... Hình như ta cũng không cần phải sợ họ, nếu diệt Ngự Long Tông, cướp lệnh bài huyết hồn khống chế Phản Hư vào tay, chẳng lẽ không thống khoái sao?'.

Trong lòng Phương Tịch không khỏi hiện lên lòng tham.

Hắn người trong nhà biết chuyện nhà mình, bây giờ bản tôn đối đầu với một yêu tộc Hóa Thần cũng không thể nói là nắm chắc thắng lợi.

Nhưng đối đầu với tu sĩ nhân tộc Hóa Thần viên mãn đều vào tay bóp chết, có thể xưng là huyễn thần nội chiến!

Mà Ngự Long Tông lấy thuật ngự thú nổi danh nên chắc chắn lão long Phản Hư kia đã bị hạ một số cấm chế đặc biệt, có thể bị tín vật khống chế và điều động.

Phương Tịch cũng tu luyện một chút thuật ngự thú nên hắn vẫn hiểu được đạo lý trong đó.

Tu sĩ ngự thú đời thứ nhất chắc chắn đã ký khế ước chủ phó rất hà khắc với linh thú, tỉ như bản thân Phương Tịch vậy, một khi bản tôn thân tử hồn diệt, vậy thì Đại Thanh, Tiểu Thanh, Thái Tuế, thậm chí Thủy Tổ Yêu Ma Thụ cũng chết chắc không nghi ngờ gì.

Nhưng Lục Sơn Quy, Xích Luyện Ma Tôn chỉ dâng lên một phần thần hồn bị cấm chế vẫn còn chút hi vọng sống.

Bởi vì không chế sinh tử của bọn chúng không phải thần hồn bản tôn Phương Tịch mà là thần hồn của bọn chúng gửi trong các loại như 'mạng bài'.

Dựa theo suy đoán của Phương Tịch, ban đầu lão long Phản Hư kia bị tổ sư Ngự Long Tông hạ cũng là khế ước nô dịch.

Sau đó tổ sư của họ sắp đến đại nạn mới đành lấy một phần thần hồn của lão long này ra, tiến hành cấm hặc lợi hại rồi luyện chế ra một lệnh bài huyết hồn để khống chế, để lại cho hậu nhân một chiến lực Phản Hư.

Nếu không thì lão long Phản Hư kia chắc chắn đã cùng chết với tổ sư Ngự Long Tông rồi, vậy thì tổn thất này cũng quá lớn...

Rất nhiều gia tộc ngự thú cũng làm vậy, bồi dưỡng từng linh thú lợi hại rồi tiến hành cấm chế, để lại cho tử tôn làm nội tình.

Bởi vậy gia tộc ngự thú ở tu tiên giới càng xa xưa, đặc biệt là gia tộc từng có tổ tiên là tu sĩ cường đại, khống chế linh sủng có tuổi thọ rất dài thì rất khó chọc, bởi vì không ai biết được trong ngự thú viên của họ, đến tột cùng giấu bao nhiêu linh thú gia truyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận