Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 131: Mưu đồ giết rồng (1)

Đại Lương thế giới.

Chân núi Nguyên Hợp.

Cho dù là mua trận pháp hay là thu thập truyền thừa Khôi Lỗi Thuật, Ngự Thú Thuật đều cần số lượng lớn linh thạch.

Phương Tịch xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch đương nhiên sẽ lựa chọn lập tức xuyên không tìm Bát Đại Yêu Vương gây phiền phức.

Mặc dù ở Đại Lương thế giới hằn còn một đống chuyện hư hỏng nhưng đối với hắn hiện tại mà nói thì những chuyện đó chỉ như gió mát lướt nhẹ qua mặt.

Dù sao Tông Sư chính là cực hạn của con người.

Cộng với thủ đoạn của tu tiên giả, cho dù bị đại quân vây khốn Phương Tịch cũng có thể phiêu nhiên mà đi.

Hắn cũng không quan tâm vấn đề có bại lộ hay không.

"Người đến là ai?"

Trước Huyết Môn, đệ tử thủ sơn nhìn thấy một thiếu niên bồng bềnh mà tới, đường núi dưới chân mà đối phương như giẫm trên đất bằng, không khỏi cẩn thận đặt câu hỏi.

"Bản nhân Phương Lãnh!" Phương Tịch lộ ra nụ cười hòa ái: "Đến đây bái sơn. Còn xin gặp Tông Sư Lệnh Hồ Sơn một lần."

À, dù sao đây cũng là lần đầu tiên sau khi hắn trở thành Tông Sư đến đây, vẫn nên chính thức một chút.

Sau một khắc, tên đệ tử Nguyên Hợp Sơn kia tựa hồ hơi run chân, cái mông lui về phía sau ngồi xuống, lại lộn nhào chạy về phía sau.

Vừa chạy y vừa la lên: "Không tốt rồi... Đại ma đầu Quỷ Kiến Sầu đến bái sơn rồi! ! !"

Phương Tịch im lặng.

"Ha ha ha ha!"

Một canh giờ sau, Lôi Cực Phong.

Lệnh Hồ Sơn không chút phong độ phình bụng cười to, lão vừa cười vừa vỗ đùi.

"Cái gì mà đệ tử của thế lực võ đạo đệ nhất Định Châu, từng tên nhát như chuột... Ta thấy cách giáo dục của Nguyên Hợp Sơn các ngươi rất có vấn đề!" Sắc mặt Phương Tịch ngượng ngùng: "Ta luôn luôn thiện chí giúp người, từ lúc nào đã biến thành đại ma đầu rồi?"

"Ha ha..." Lệnh Hồ Sơn cố nén vẻ buồn cười: "Tám Hiệu Úy của Định Châu Quân bị ngươi giết chết hai tên, tiện thể còn có thật nhiều cao thủ Võ Sư ba bước cương cân thiết cốt... Mỗi lần Quỷ Kiến Sầu ngươi xuất hiện, nhất định huyết tẩy cao tầng võ đạo ở Thành Tam Nguyên, không phải đại ma đầu thì là cái gì? Lão phu cũng không có dặn dò đệ tử bản môn, lần này ngươi đến chính thức như vậy, bọn chúng còn tưởng ra ngươi muốn diệt toàn bộ Nguyên Hợp Sơn ta đấy."

"Ai... Lần này nếu không phải người khác bức ta, ta cũng không muốn."

Phương Tịch thở dài, hỏi: "Hai tên đồ đệ của ta thế nào rồi?"

"Yên tâm, bây giờ bọn họ được cung cấp ăn ngon ăn ngon uống sướng, chỉ sợ ngươi lại giận dữ mà giết cao tầng của Thành Tam Nguyên..."

Lệnh Hồ Sơn lộ ra nụ cười khinh thường: "Đám người kia... Bản lĩnh mượn gió bẻ măng của chúng vẫn rất tốt."

Lão nhìn Phương Tịch lại tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Vẫn chưa chúc mừng tiểu hữu đã đột phá Võ Thánh, thành tựu Tông Sư. Lão phu vốn cho là dù thiên tư của ngươi hơn người thì ít nhất cũng phải mười năm, không ngờ chỉ chưa được hai năm, tiểu hữu vẫn chưa đầy ba mươi tuổi đúng không? Chậc chậc... Tông Sư chưa đến ba mươi tuổi, cho dù phóng nhãn toàn bộ thiên hạ cũng đứng hàng đầu."

'Thật ra ta chưa đến hai mươi...'.

Phương Tịch nghĩ nghĩ, vẫn không nói, hắn hỏi: "Ngươi nhìn xem với tư chấn này ta có thể gia nhập Tông Sư Hội hay không?"

Hắn rất có hứng thú với tổ chức kia.

Võ đạo Đại Lương chỉ tới Chân Cương Võ Thánh cũng chính là Luyện Thể tầng ba, vẫn còn rất thấp.

Phương Tịch còn muốn thành tựu tu vi Luyện Thể cấp Trúc Cơ, sau đó trả lại bản thân cảnh giới Luyện Khí mà.

Nếu võ đạo phía trước không đường vậy thì hắn sẽ cứng rắn tìm ra đường đi.

Phương Tịch vẫn có chút tự tin với chuyện này.

Bởi vì hiện tại hắn có linh thạch lại có thực lực, hoàn toàn có thể mua công pháp luyện thể ở tu tiên giới, thậm chí là công pháp Luyện Thể tứ trọng để tham khảo.

Mặc dù hai bên chênh lệch cực lớn nhưng vẫn có chỗ có thể bổ sung.

Sở dĩ hắn bảo thủ với võ đạo của thế giới này đương nhiên là vì võ đạo này tu luyện khí huyết, có chút khác biệt với Luyện Thể Thuật của tu tiên giới, lại có khả năng có lợi rất lới với chuyện đột phá Khí Huyết Quan lúc hắn Trúc Cơ.

'Nếu thực tế không được vậy thì thay đổi thành con đường chính thống của thể tu... Dù sao ngay từ đầu ta cũng chỉ muốn thông qua luyện võ để nhanh chóng mạnh lên, đạt được lực lượng tự bảo hộ bản thân mà thôi.'.

"Ngươi muốn gia nhập đám người điên kia sao?" Lệnh Hồ Sơn lắc đầu rồi lại gật đầu: "Thiên tư như vậy khẳng định họ sẽ đồng ý, dù sau với thiên phú của ngươi có lẽ đối với chuyện thăm dò còn đường phía sau Tông Sư sẽ rất có tác dụng... Nhưng ngươi phải cẩn thận, người trong Tông Sư Hội cũng không quá dễ nói chuyện."

"Đa tạ chỉ điểm."

Phương Tịch chắp tay, rốt cục hắn cũng nói đến chính sự: "Trước đó ta đã đáp ứng ngươi, đợi đến khi ta thành Tông Sư sẽ liên thủ với ngươi giết con ác giao kia..."

Trên mặt Lệnh Hồ Sơn lập tức có vẻ kích động lướt qua: "Tiểu hữu quả là người đáng tin!"

Giao Long ở Lão Long Đàm có thù với lão, lão đã muốn báo thù từ lâu rồi.

"Nhưng mà biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng." Phương Tịch nói: "Ta cần tư liệu cặn kẽ nhất có liên quan đến nó."

Yêu vương ở Đại Lương ít nhất cũng là yêu thú Luyện Khí hậu kỳ.

Mà có huyết mạch Giao Long tì càng khó đối phó hơn, nói không chừng sẽ có thể bị lật bàn.

Phương Tịch cũng không cảm thấy sau khi mình tấn thăng đến Chân Cương Võ Thánh thì sẽ có thể quét ngang vô địch.

"Chuyện này là đương nhiên..."

Lệnh Hồ Sơn bước vào phòng, không bao lâu lão đã lấy ra một chồng văn thư rất dày: "Tất cả những thứ liên quan đến con súc sinh kia lão phu đều nhìn chằm chằm đấy."

Phương Tịch tiện tay tiếp nhận, chuyển động ánh mắt nhanh chóng lật xem.

Thông tin của Nguyên Hợp Sơn đúng là rất cặn kẽ, từ lực phái hoại của con Long Huyết Xà Yêu kia mà xem thì đúng là thực lực của nó không vượt qua yêu thú Luyện Khí kỳ, khiến hắn có thể buông xuống chút tâm tư cuối cùng.

"Thật ra... Chỉ cần là yêu thú, cho dù là yêu vương cũng có thể bao vây mà tiêu hao đến chết, thế nhưng Bát Đại Yêu Vương ở Định Châu đều có đặc thù riêng..."

Lệnh Hồ Sơn ở bên cạnh bổ sung: "Tỉ như Đại Bằng Vương biết bay... Mà con Giao Long Vương này không chỉ có vảy đao thương bất nhập chỉ có thần binh lợi khí mới có thể phá phòng một chút mà chỉ cần nó cảm thấy không đúng sẽ trốn vào Lão Long Đàm... Mặc dù Lão Long Đàm này lấy đầm làm tên nhưng lại vô cùng sâu, ta hoài nghi nó có mạch nước ngầm thông với Bàn Long Hồ ở bên cạnh, bởi vậy rất khó chém giết."

"Khó mà phá phòng sao?"

Phương Tịch bỏ sấp tin tức xuống rồi duỗi lưng một cái.

Trong khoảng thời gian ngắn hắn đã xem hết tin tức một lần: "So sánh thế nào với cương khí của Tông Sư?"

"Càng hơn một bậc." Sắc mặt Lệnh Hồ Sơn nghiêm túc: "Huống chi... Tông Sư chúng ta luôn có lo lắng sẽ tiêu hao hết cương khí, nhưng vảy của con súc sinh kia là da sẽ tồn tại vĩnh viễn."

Tông Sư muốn đánh ra Chân Cương cũng phải hao phí thể lực, Khí huyết.

Mà phòng ngự da, lông, vảy của yêu thú thì đương nhiên là tồn tại vĩnh hằng.

Đây chính là chỗ khác biệt lớn nhất.

"Nhiều lời vô ích, chi bằng... Chúng ta thử tay chút thế nào? Phương Tịch hơi hưng phấn, từ khi hắn tấn thăng Chân Cương Võ Thánh đến nay vẫn chưa động thủ với người nào.

"Chuyện này... Miễn đi, lão phu đã già, không sánh bằng những người trẻ tuổi như ngươi..." Lệnh Hồ Sơn theo thói quen muốn lười nhác.

"Nếu ta nói là ta có phương pháp có thể kích phá vảy của Giao Long, cần ngươi phối hợp thực tiễn một phen thì sao?" Phương Tịch lập tức ném mồi nhử ra.

"Vậy thì lão phu chỉ có thể liều mạng tiếp đón." Trong mắt Lệnh Hồ Sơn lóe lên tinh quang, lão lập tức đáp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận