Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 328: Vây công

"Đảo chủ... Không biết hai phe này đưa ra điều kiện thế nào?"

Lưu Tam Thất thấy Phương Tịch vẫn đang trầm ngâm, không khỏi phát ra một đạo thần thức truyền âm hỏi.

Mà Phương Tịch chỉ xem như không nghe thấy, vẫn đang suy nghĩ.

"Yêu cầu linh vật Kết Đan!"

Nguyễn Tinh Linh cũng truyền âm một câu, trong đôi mắt mang theo sự lo lắng.

'Ai... Nguyễn Tinh Linh bảo ta chọn phe có linh vật Kết Đan, đây là để cho bản thân ta dùng sao? Bởi vì cơ hội để tán tu thu được linh vật Kết Đan quá hiếm, đây dường như là cơ hội duy nhất... Vì vậy mà ngay cả thù hận với Tư Đồ gia nàng cũng tạm thời bỏ xuống sao?'.

'Tên Du Xung này cũng rất kỳ quái, vẻ mặt như nắm vững thắng lợi...'.

Phương Tịch nhớ lại nội dung trong hai ngọc giản vừa rồi.

Di Lăng Cốc đưa ra điều kiện là sau đại chiến sẽ phong hắn làm Chủ Hồ Vạn Đảo, cho phép vĩnh trấn Hồ Vạn Đảo, cũng ban cho một phần tâm đắc Kết Đan cuối cùng, còn mơ hồ ám chỉ Di Lăng Cốc có cường viện, từng xuất thủ trong trận chiến Bạch Trạch Tiên Thành, bởi vậy tất thắng, mang theo ý uy hiếp.

Về phần Thanh Mộc Tông và Huyền Thiên Tông?

'Một bình Huyền Thủy Dịch nhỏ... Loại linh vật Kết Đan này đối với ta bây giờ gần như vô hiệu ?'.

Dù sao đa phần linh vật Kết Đan chỉ giúp pháp lực hơi cố hóa, để tăng tỉ lệ Kết Đan lên mà thôi.

Mà bây giờ tu vì và Ất Mộc Pháp Thân của Phương Tịch đã có hiệu quả cố hóa, e là loại linh vật Kết Đan như Huyền Thủy Tinh Anh, Ngũ Hành Linh Quả mới có thể có hiệu quả.

"Không biết những hứa hẹn của hai bên, định thực hiện thế nào?" Một hồi lâu sau, Phương Tịch thở dài nhìn qua hai nhóm người, hỏi.

Ngoài miệng nói đến mức thiên hoa loạn trụy nhưng không thực tế lấy ra thì cũng chỉ là gạt người.

"Dễ nói... Chỉ cần đảo chủ giết hai người này, tại hạ lập tức sẽ thực hiện một phần."

Du Xung nhìn qua hai người Triển Đồ, cảm thấy như nhìn hai người chết.

Triển Đồ cũng thở dài, mở miệng nói: "Thứ đáp ứng đang ở trên người của bản nhân nhưng đã bị hạ cấm chế cường đại... Một khi mạo muội mở ra sẽ tự hủy nhưng đạo hữu có thể nghiệm chứng trước, sau khi hai bọn ta về tông môn thấy thành ý của đảo chủ xong thì sẽ gửi đến một phần ngọc giản khác, trong đó mang theo trình tự giải trừ cấm chế cụ thể!"

"Quả nhiên thỏa đáng..."

Phương Tịch gật đầu, nhìn qua Du Xung với ánh mắt bất thiện.

Trước đó Huyền Thiên Tông đối địch với hắn, tốt xấu gì cũng quang minh chính đại đến tận cửa.

Mà người này lại sai người ám sát, hanh vi của y thật sự khiến người khác phải khinh thường, cũng bị Phương Tịch ghi vào cuốn sổ nhỏ trong đầu.

Quang minh chính đại khiêu chiến, hắn đánh không lại thì có thể chạy trốn.

Nhưng vạn nhất thật sự ám sát thành công, chẳng phải là sẽ xui xẻo rồi sao?

"Long Ngư đảo chủ, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?"

Du Xung nhướng mày, quát lớn.

Trong lòng thì thầm quyết định, chút nữa nếu tình hình không ổn thì y sẽ lập tức cầm kiếm phá vây, sau đó bẩm báo Thái Thượng trưởng lão!

Tên Long Ngư đảo chủ này đã quyết tâm đầu nhập Huyền Thiên Tông, không thể giữ lại!

"Du Xung, nhìn ngươi ta đã khó chịu rất lâu rồi."

Khóe mệnh Phương Tịch nhếch lên, chợt vẫy tay.

Ong ong!

Long Ngư Đảo oanh minh, vô số hắc vụ phun trào, sương mù trào ra mấy trăm trượng như thủy triều, mạnh mẽ càn quét tứ phương.

Biến cố này đến quá nhanh, cơ hồ là trong chớp mắt, tất cả Trúc Cơ đã bị sương mù điên cuồng bao phủ.

"Đây là..."

Một đạo kiếm quang của Du Xung bay ra, trước hết bao quanh bản thân bảo vệ rồi mới nhìn xung quanh.

Dưới sự quan sát này khiến y không khỏi giật mình.

Chỉ thấy bầu trời u ám, bị một tầng hắc vụ rất dày che lại, bốn phía đều là bức tường bằng sương mù đen nhánh, ngay cả dưới chân cũng không còn là mặc hồ sóng biếc dập dờn...

'Tiểu tử, cho rằng trốn bên ngoài trận pháp thì sẽ không bị gì sao?'.

'Không biết Ma Vực của Yêu Ma Thụ có thể chủ động khuếch trường sao?'.

'À, đúng rồi, ngươi thật sự không biết...'.

Phương Tịch đứng trên đầu của Thanh Giác Ngư Long nói với những Trúc Cơ ở đây: "Không cần sợ, chỉ là do bản nhân khống chế đại trận hộ đảo, bao phủ tất cả chư vị vào mà thôi..."

"Ban đầu Huyền Mộc Đại Trận bao phủ Long Ngư Đảo đã rất miễn cưỡng, lại còn có thể khuếch trương ra ngoài sao?"

Tư Đồ Thanh Thanh giật mình, chợt nở nụ cười mê hoặc chúng sinh: "Long Ngư đảo chủ... Chẳng lẽ trận pháp này đã đến chuẩn cấp ba rồi sao?"

Phương Tịch không nói gì, mọi người cho rằng hắn thầm thừa nhận.

Lúc này, không khỏi nhao nhao hít sâu một hơi.

"Vậy mà là chuẩn trận pháp cấp ba?"

"Ta đã sớm phát giác, trận pháp của Long Ngư Đảo vô cùng cường đại, không ngờ là vậy..."

"Khó trách đảo chủ lại tự tin có thể thoát khỏi rất nhiều chiến hỏa, chuẩn trận pháp cấp ba đó... Chỉ kém hơn Tống gia năm đó một bậc?"

Mấy người Trúc Cơ Ngôn Đông Thanh nhìn qua Phương Tịch với vẻ mặt đầy sùng kính và tự hào.

"Đáng chết!"

Tiếc là Phá Cấm Phù này chỉ khiến trận pháp hơi ba động nhưng không thể mở ra một thông đạo để chạy trốn.

"Quả nhiên là trận pháp chuẩn cấp ba! Nếu là cấp ba thì ngay cả ba động cũng sẽ không có!"

Du Xung vỗ bụng dưới, há mòm phun ra một đạo tử sắc kiếm quang.

Trong kiếm quang có một thanh linh kiếm trên thân nó có khảm bảy viên bảo thạch sáng chói mắt, chính là bản mạng linh kiếm của y - Tử Vân!

Cầm kiếm trong tay, thần sắc của Du Xung chợt chuyển thành lạnh lẽo: "Long Ngư đảo chủ... Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn làm địch nhân của Di Lăng Cốc ta sao?"

Trong lòng y thì không ngừng chuyển động suy nghĩ: 'Sống sót... Tương lai ta còn muốn thành tựu Kim Đan, sao có thể chết ở đây? Ta nhất định phải sống sót!'.

'Long Ngư Đảo chỉ có linh mạch cấp hai, không thể duy trì trân pháp chuẩn cấp ba lâu dài... Chắc chắn là dùng linh thạch làm hạch tâm thôi động, chỉ cần tìm được trận nhãn, hoặc kiên trì đủ lâu... Sẽ có thể tìm được sơ hở, lại dựa vào Phá Cấm Phù cấp hai, nhất định ta có thể đánh ra ngoài!'.

Tốt xấu gì y cũng là thiên tài được đại tông môn bồi dưỡng, trong khoảnh khắc đã nhìn rõ tình cảnh của mình, cũng định ra được đối sách.

"Lấy đầu người này, đã đủ thủ tín với hai tông chưa?"

Phương Tịch chắp tay đứng đó như tông sư một phái uyên đình nhạc trì, cười hỏi Triển Đồ.

"Đây là đương nhiên, người này là hạt giống Kim Đan của Di Lăng Cốc, giết người này, chúng ta hoàn toàn tin vào thành ý của đảo chủ!"

Triển Đồ và Tư Đồ Thanh Thanh vội nghiêm túc cam đoan: "Đến lúc đó, chắc chắn sẽ dâng vật kia lên!"

"Tốt, trước hết, giết người này!"

Phương Tịch chỉ vào Du Xung.

Trong nháy mắt, mấy đạo độn quang lập tức xông ra ngoài.

Trong tay của Nguyễn Tinh Linh hiện ra một cây sáo trúc, nhẹ nhàng thôi động đã có cuồng phong càn quét hóa thành từng phong nhận.

Cây sáo trúc này rõ ràng là một món linh khí cực phẩm!

Linh khí của Lưu Tam Thất lại là một cây cuốc đào thuốc chế tạo bằng ngọc bích, cuốc này vừa xuất đã bộc phát ra linh khí vô cùng kinh người, nó phóng ra ngoài từng tầng thanh bích hà quang, còn có mùi cỏ cây dễ ngửi tản ra.

Nhưng Du Xung thì tránh không kịp, rõ ràng biết được trong thanh bích hà quang mang theo kịch độc ngay cả tu tiên giả Trúc Cơ kỳ cũng phải tránh.

Viên Phi Hồng không có màu sắc đẹp đẽ như vậy, chỉ khống chế một thanh phi đao đen nhánh du tẩu bất định, tìm cơ hội tấn công nhưng ba động pháp lực của Trúc Cơ hậu kỳ vẫn khiến Du Xung không dám khinh thường.

So với Nguyễn Tinh Linh, Lưu Tam Thất và Viên Phi Hồng thì mấy Trúc Cơ còn lại cũng không dám tiến lên.

Dù sao họ chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ, trung kỳ, lỡ xông lên trước thì nói không chừng bị Du Xung một người, một kiếm lập tức thân tử đạo tiêu.

"Đi!"

Ngôn Đông Thanh lấy ba cái mộc thuẫn ra, sau khí rót pháp lực vào thì nó đã linh động vô cùng, bao phủ ba người y, Chung Hồng Ngọc và Thái Thúc Hồng vào trong, bên ngoài còn hiện ra đường vân của mai rùa, dáng vẻ như lực phòng ngự có chút khả quan.

Quang mang chợt lóe trong đôi mắt của Thái Thúc Hồng, y sử dụng Hỗn Thủy Hồ Lô phun ra từng màn nước, bố trí thêm ở bên ngoài một tầng phòng ngự.

Đến lúc này, Chung Hồng Ngọc mới lấy linh khí yêu cổ ra, thỉnh thoảng giúp bọn người Nguyễn Tinh Linh công kích.

Du Xung bị tam đại Trúc Cơ hậu kỳ vây công, vẻ mặt âm trầm như nước, chỉ vào Tử Vân Kiếm!

Vậy mà thanh kiếm này lại chia ra làm ba, huyễn hóa ra ba đạo kiếm ảnh, kịch đấu với cuồng phong, cuốc thuốc, phi đao!

Mà ở trên người y còn có một kiếm khí màu tím như một tầng y phục, khoác lên người, vạn pháp khó thương.

Tư Đồ Thanh Thanh ở bên cạnh, dường như đang nói chuyện với Phương Tịch.

Phương Tịch giẫm lên Thanh Giác Ngư Long không có ý định ra sân.

"Thanh Thanh tiểu thư... Lâu rồi không gặp."

Hắn nhìn Tư Đồ Thanh Thanh với vẻ mặt lạnh như tiền.

"Thiếp thân nhớ kỹ lúc ở Thanh Trúc Sơn, dường như cũng không có đắc tội với đạo hữu? Thậm chí đạo hữu còn cứu thiếp thân... Thế nhưng mấy lần gặp sau này, đều lãnh đạm như vậy khiến thiếp thân rất thương tâm..."

Vẻ mặt Tư Đồ Thanh Thanh như sắp khóc khiến Triển Đồ cũng cảm thấy trong lòng nhũn ra.

Y không khỏi giật mình, lập tức cách xa Tư Đồ Thanh Thanh một chút.

Cùng lúc đó, đôi mắt của y không khỏi loạn chuyển, đảo quanh trên người của Tư Đồ Thanh Thanh và Phương Tịch: 'Giọng điệu này... Dường như hai người này có chuyện cũ... Nhưng Đào Linh tiên tử...'.

Triển Đồ thầm thở dài, cảm thấy cuộc sống riêng tu của những tiền bối Trúc Cơ này thật loạn...

"Tư Đồ đạo hữu..."

Trong đôi mắt của Phương Tịch có quang trạch xanh ngọc bích chợt lóe, như đang suy nghĩ điều gì đó nói: "Nếu ta nhìn không sai... Căn cơ của ngươi bất ổn, chính là vì huyết tế mà thành, dù bây giờ thực lực mạnh mẽ nhưng e là không chút hi vọng Kết Đan..."

"Đúng vậy..."

Tư Đồ Thanh Thanh khẽ giật mình, chợt thản nhiên trả lời: "Nhưng thiếp thân chưa hề hi vọng xa vời Kết Đan, có thể báo thù rửa hận đã đủ an ủi cả đời..."

"Báo thù... Thế nhưng bây giờ Thanh Mộc Tông kết minh với Huyền Thiên Tông."

Thần sắc của Phương Tịch không khỏi hơi cổ quái.

"A... Trong đó đương nhiên có một số giao dịch, nếu đạo hữu muốn nghe thì cũng không phải thiếp thân không thể thản nhiên bẩm báo tất cả..."

Tư Đồ Thanh Thanh nở nụ cười xinh đẹp.

Mà Phương Tịch lại lắc đầu: "Đối với chuyện này bản nhân cũng không có bao nhiêu hứng thú, chỉ là muốn nhắc nhở đạo hữu... Mặc dù công pháp ma đạo tốc thành, uy lực rất lớn nhưng ngươi đã sử dụng mấy lần, căn cơ tổn hại, e là thọ nguyên cũng ngắn hơn tu sĩ Trúc Cơ bình thường..."

Sau khi tu luyện Khô Vinh Quyết, hắn đã có thể nhạy cảm với sinh cơ của tu sĩ.

Hơn nữa từ chuyện Tư Đồ Thanh Thanh và Thanh Mộc Tông thông đồng, liên tưởng đến cái chết của chưởng môn đời trước Huyền Thiên Tông thì Phương Tịch đã đoán được mấy phần.

"Phàm nhân chỉ có thể sống năm mươi năm... Thanh Thanh sống lâu như vậy đã lời rồi."

Tư Đồ Thanh Thanh sóng mắt lưu chuyển, mang theo vui vẻ: "Đạo hữu nhắc nhở, không phải là quan tâm tiểu nữ chứ?"

Phương Tịch xoay người, tiếp tục quan sát chiến trường, chỉ có lời nói nhàn nhạt truyền đến: "Không, ta chỉ sợ ngươi chết quá sớm, có người không thể báo thù mà thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận