Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 446: Mây động

'Không ngờ, mặc dù ta đã sớm cảm thấy công pháp này có chút nhân quả, lại không ngờ rằng nhân quả nào lại lớn như vậy!'.

'Dư nghiệt của đệ nhất đại phái thượng cổ? Danh tiếng này không dễ chơi chút nào...'.

Phương Tịch nhìn về phía Triển Đồ.

Lúc này đôi mắt của Triển Đồ cũng khôi phục trong sáng, cười thê lương: "Sau khi ta Kết Đan, lão quỷ tiền bối mới cho ta biết tình hình thực tế..."

Trong lòng y cũng cảm khái, khó trách năm đó lão quỷ nói chỉ cần đảo chủ luyện Khô Vinh Quyết thì sẽ không trốn khỏi lòng bàn tay.

Bởi vì đây chính là cái hố!

Còn là cái hố đặc biệt lớn!

Chỉ cần không phế bỏ pháp lực trùng tu thì không thể nào chạy khỏi cạm bẫy.

Vấn phần phế bỏ pháp lực trùng tu ư?

Thọ nguyên của tu sĩ Kết Đan còn bao nhiêu? Trừ phi không muốn tiếp tục con đường tu tiên!

'Ta vẫn còn đường lui, bất quá thì phế công trùng tu thôi...'.

'Kim Đan khác có lẽ phế công sẽ chết già nhưng thọ nguyên của ta đa phần đến từ Yêu Ma Thụ... dù biến thành một người bình thường cũng có thể sống tiếp một ngàn tám trăm năm, đủ để trùng tu lại!'.

Nhưng đúng là Phương Tịch không nỡ bỏ công pháp và thần thông của Khô Vinh Quyết này.

Lại càng không cần phải nói, bây giờ còn có được hi vọng trùng kích Nguyên Anh!

'Bị người khác hù cái liền phế công, ta còn không có ngu như vậy.'.

'Huống chi... Cũng có khả năng lão quỷ này đang nói láo dọa mình, mà Triển Đồ cũng tu luyện Khô Vinh Quyết, phải có cách tự vệ chứ?'.

'Lui một vạn bước, dù thật sự là địch của cả thế gian... Vậy thì cùng lắm ta phủi mông chạy đến Hồng Nhật giới hoặc thế giới khác trốn không trở lại là được.'.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Phương Tịch yên ổn hơn nhiều.

Nhưng trên mặt hắn lại tức hổn hển: "Khô Vinh Quyết! Khô Vinh Quyết! ! ! Thanh Đế Sơn... Cửu Diệp Phái... Lão quỷ, ngươi hại ta thật khổ!"

"Ha ha..."

Lão quỷ tiếp tục mở miệng: "Nếu không có Khô Vinh Quyết, bí thuật Ất Mộc Bất Diệt Thể và Ất Mộc Pháp Thân... Có lẽ đời này của ngươi cũng vô vọng với cảnh giới Nguyên Anh, bây giờ cho ngươi chọn, ngươi có thể từ bỏ sao?"

Phương Tịch không khỏi trầm mặc.

Đối với tu tiên giả, đột phá đại cảnh giới vĩnh viễn quan trọng hơn bất cứ điều gì!

Huống chi đã qua nhiều năm như vậy rồi, có còn thế lực lới truy tìm dư nghiệt của Thanh Đế Sơn hay không cũng là chuyện không biết được.

Nói không chừng... Cừu gia của Thanh Đế Sơn đều chết sạch hết rồi.

"Thôi... Nói ra kế hoạch của ngươi đi."

Cuối cùng hắn thu pháp bảo lại, không tiếp tục giương cung bạc kiếm nữa.

Lão quỷ cười ha ha: "Bí cảnh Trường Thanh Viên này chính là Thanh Đế Sơn tạo ra ở thời kỳ cường thịnh, bản thân nó chính là một cái tiểu động thiên... Ngươi có thấy bức tường gỗ này không? Dù tu sĩ Hóa Thần cũng khó có thể cưỡng ép công phá, nếu không sẽ khiến động thiên tự hủy..."

"Mà từ sau khi Thanh Đế Sơn bị hủy diệt đến nay đã không có tu sĩ nào có thể tiến vào Trường Thanh Viên. Trong này không chỉ có Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy, còn có các loại thiên tài địa bảo, công pháp bí thuật và bảo vật thông linh... Chỉ cần có ngươi lấy được cơ duyên trong đó, tương lai ngưng kết Nguyên Anh sẽ dễ như trở bàn tay, thậm chí leo lên cảnh giới cao hơn cũng không phải là hi vọng xa vời."

Phương Tịch nhìn xung quanh: "Chẳng lẽ bây giờ chúng ta vẫn chưa vào trong Trường Thanh Viên sao?"

"Chỗ nào chỉ là bên ngoài động thiên, cấm chế cũng không tính là chặt chẽ... Dù tu sĩ Nguyên Anh thì chỉ cần có mấy phần thần thông hư không lại tìm tọa độ không gian thì nói không chừng cũng có thể tiến đến, Trường Thanh Viên chân chính là ở sau bức tường gỗ, hơn nữa còn luôn bị phong bế."

Trong tiếng nói của lão quỷ cũng có chút xúc động: "Chúng ta vào Trường Thanh Viên, lấy được chỗ tốt lập tức đi, trở lại Nam Hoang... Bây giờ Nam Hoang phi thường tàn tạ, dường như cũng đã cắt đứt liên lạc với các tu tiên giới Đông Hải, Bắc Nguyên nên ngược lại là một chỗ ẩn thân cực tốt... Đợi đến hai người các người cùng tiến cấp Nguyên Anh thì trùng kiến Cửu Diệp Phái!"

"Nếu có một ngày, một trong hai người các ngươi tiến cấp Hóa Thần Tôn Giả, vậy thì có thể khôi phục uy danh thượng cổ Thanh Đế Sơn, đây cũng là chấp niệm cuối cùng của lão phu."

Dường như lão quỷ đã thẳng thắn.

Vẻ mặt Triển Đồ cảm động, Phương Tịch thì cũng lộ ra vài phần bội phục.

Đây là sự kiên trì cuối cùng của một cô hồn dã quỷ tông môn...

'Mới là lạ!'.

Ngoài mặt thì Phương Tịch cười hì hì nhưng thật ra trong lòng hắn một chữ cũng không tin.

Hắn đi theo sau Triển Đồ, hai ngươi theo sự chỉ điểm của lão quỷ, đến dưới tường gỗ.

"Tầm Mộc Châu có phản ứng, có lẽ là chỗ này."

Triển Đồ cầm linh châu bằng gỗ, nhìn bức tường gỗ phía trước.

Bức tường gỗ này cũng không khác những cái trước, cuối bức tường còn có vô số dây leo leo lên.

Triển Đồ không ngừng kháp quyết niệm chú, lẩm bẩm trong miệng, đánh từng đạo pháp quyết vào Tầm Mộc Châu.

Những dây leo dường như phải dùng hàng trăm ngàn năm mới bò đầy tường gỗ bắt đầu cuộn trở về, hiện ra một cửa động.

Triển Đồ lấy một viên dạ minh châu cỡ nắm tay ra, đi thẳng vào trong.

Phương Tịch quan sát bốn phía, sao cũng được, đuổi theo.

Đi về phía trước khoảng mấy chục thước có một cánh cửa to lớn nằm ngang phía cuối thông đạo, chắn toàn bộ thông đạo lại.

Trên cánh của còn khắc hai pho tượng đầu quỷ, mặt xanh nanh hoẵng, vô cùng khinh khủng.

"Đến rồi, chỗ này phải cần đạo hữu xuất thủ, dùng pháp lực Khô Vinh Quyết Kết Đan hậu kỳ mở ra cánh cửa thận sự của bí cảnh này."

Lão quỷ thản nhiên nói.

Phương Tịch đã sớm phóng thần thức ra, quan sát cảnh cửa một phen, sau đó sắc mặt của hắn hơi nặng nề: "Cánh cửa này... Hình như ta từng nhìn thấy trong bản cổ tích nào đó, vậy mà là Linh Ứng Môn..."

Hắn nhớ đến ở trong thư phòng của Thánh tử hắn từng xem một bản cổ tịch, trong đó có giới thiệu liên quan.

"Không sai, chính là Linh Ứng Môn! Cánh cửa này cực kỳ kiên cố, dù tu sĩ Nguyên Anh cũng khó có thể công phá... Thậm chí nếu cường công còn sẽ khiến toàn bộ cấm chế của bí cảnh Trường Thanh Viên phản kích."

Lão quỷ cười ha ha: "Chỉ có tu sĩ tu luyện các truyền thừa hạch tâm của Thanh Đế Sơn như Khô Vinh Quyết, Vạn Thanh Công, còn phải tu luyện đến cảnh giới Kết Đan hậu kỳ mới có thể miễn cưỡng mở ra... Phương đạo hữu, chỗ này phải dựa vào ngươi."

Phương Tịch mặt không đổi sắc, trước hết cẩn thận kiểm tra một phen, xác nhận chính là Linh Ứng Môn trong cổ tịch.

Sau đó hắn lại bắt đầu kiểm tra xung quanh, cũng không phát hiện ra cấm chế hay cạm bẫy gì.

Lúc này, hắn mới duỗi tay ra đặt lên trên đầu quỷ, yên lặng vận chuyển huyền công.

Pháp lực Khô Vinh Quyết hai màu xanh vàng luân chuyển, hội tụ thành một dòng sông dài mênh mông, không ngừng tràn vào trong đầu quỷ.

Khặc khặc!

Đầu tiên cái đầu quỷ phát ra tiếng cười quái dị, trong đôi mắt của nó từ từ sáng lên ánh sáng hai màu xanh vàng.

Cảm nhận được pháp lực trong cơ thể nhanh chóng trôi đi, thần sắc Phương Tịch khẽ biến: "Không đúng... Tốc độ pháp lực của ta trôi quá nhanh, e là không thể nào đẩy được cánh cửa này ra."

Trong mắt Triển đồ lấp lánh quầng sáng vàng: "Chính xác... Dù sao Linh Ứng Môn này đã rất nhiều năm không tu sửa, bây giờ tính ra e là có sai lầm, nhất định phải Kết Đan viên mãn mới có thể đẩy ra."

"Lão quỷ, ngươi..."

Sắc mặt Phương Tịch từ từ trở nên tái nhợt, Khô Vinh Kim Đan trong cơ thể hắn không ngừng tràn ra từng tia chân nguyên Kim Đan, ngay cả màu sắc của Kim Đan cũng trở nên ảm đạm.

Mà vẻ mặt của Ngoại Đạo Nguyên Anh thì không thay đổi, ôm Tinh La Kỳ Bàn, ngồi khoanh chân phía dưới Khô Vinh Kim Đan.

'Lão quỷ này, muốn thăm dò ta sao?'.

Ánh mắt của Ngoại Đạo Nguyên Anh đen nhánh nhìn lão quỷ chằm chằm, chuẩn bị tùy lúc xuất thủ.

Theo thời gian trôi qua, lão quỷ cũng kinh nghi bất định: 'Có Linh Ứng Môn làm chứng, tu vi của người này thật sự chỉ là Kết Đan hậu kỳ, ngay cả Kết Đan viên mãn cũng chưa đạt đến... Vì sao trước đó ta luôn cảm thấy tâm thần không yên, như hắn có che giấu tu vi vậy?'.

'Nhưng mà... Đến trình trạng này thì Linh Ứng Môn cũng không phạm sai lầm, thật sự là Khô Vinh Quyết tu vi Kết Đan hậu kỳ!'.

Lão cười dài: "Đạo hữu chớ sợ, lão phu đến đây!"

Nói xong, lão lập tức thôi động pháp lực, đặt lên một đẩu quỷ khác.

Triển Đồ cũng tu luyện Khô Vinh Quyết.!

Đồng thời sau khi y thi triển bí thuật cũng đạt đến khoảng Kết Đan hậu kỳ!

Có quân đầy đủ sức lực gia nhập, vẻ mặt của Phương Tịch lập tức thay đổi thành hòa hoãn hơn rất nhiều.

Mà hai đầu quỷ kia sau khi thôn phệ rất nhiều pháp lực Khô Vinh Quyết thì ánh sáng xanh vàng trong đôi mắt cùng càng ngày càng sáng hơn.

Ầm ầm!

Thời gian dần qua... Đại môn nặng nề chậm rãi mở về phía sau, có ánh sáng xanh biết hiện ra...

...

Tu tiên giới Bắc Nguyên.

Đại Tuyết Sơn!

Từng cung điện băng điêu tỏa ra ánh sáng bảy màu lộng lẫy.

Một đạo bạch quang lấp lánh, xuất hiện trong một đại điện hàn băng, trong đó hiện ra một người, bộ dáng thiếu niên nhưng lông mày lại trắng như sương: "Chưởng môn sư huynh..."

Thiếu niên mày trắng nhìn Nguyên Anh Chân Quân trên bảo tọa, hành lễ.

Vị này chính là chưởng giáo Chân Quân của Băng Thần Cung, đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ!

"Ngươi đến rất đúng lúc... Trước đó lão tổ vừa truyền tin, bí cảnh Trường Thanh Viên của Thanh Đế Sơn có dị động."

Cung chủ Băng Thần Cung nhàn nhạt nói.

Đây là sau khi tu luyện công pháp đặc thù của nhất mạch Băng Thần Cung đến cấp cao thì tình cảm sẽ từ từ lạnh nhạt, gần với thiên đạo.

"Lão tổ... Trường Thanh Viên..."

Dường như thiếu niên mày trắng đang tiêu hóa những tin tức quan trọng này.

"Trường Thanh Viên tự thành một giới, có bài xích với Hóa Thần Tôn Giả... Hơn nữa lão nhân gia dạo chơi nhân gian, cũng không thể nào quản được. Đã truyền tin, chính là bảo chúng ta xuất thủ... Ta nghĩ tới nghĩ lui, ngươi lập tức dẫn theo mấy người đi chuyến này đi."

Cung chủ Băng Thần Cung nói.

Thật ra, bởi vì tu sĩ Hóa Thần toàn lực xuất thủ sẽ dẫn đến linh cơ phản phệ, bởi vậy rất ít khi xuất thủ, cơ bản đều để thế lực thuộc hạ giải quyết.

"Tuân lệnh... Chỉ là bí cảnh Trường Thanh Viên kia."

Thiếu niên mày trắng nhíu mày lại.

"Mật truyền bản cung còn mấy tấm Hàng Giới Phù, ngươi cầm phù này, dùng truyền tống trận đến Hồi Xuân Cốc trước, chỗ đó cũng là nơi có liên quan đến tọa độ không gian của Trường Thanh Viên..."

Hàng Giới Phù cũng xem như một loại bảo vật hư không, lại chỉ có thể đột phá hư không tiểu giới như động thiên phúc địa phụ thuộc đại thế giới, không thể nào thật sự vượt qua được ba ngàn thế giới.

"Đã có Hàng Giới Phù thì tất cả đều dễ nói."

Thiếu niên mày trắng lộ ra vẻ vui mừng: "Dư nghiệt Thanh Đế Sơn, chắc chắn sẽ mở cấm chế bí cảnh Trường Thanh Viên ra... Đây là cơ duyên từ trên trời rơi xuống!"

Đông Hải.

Sóng biếc dập dờn, trời biển một màu, vạn dặm không mây.

Trên một hòn đảo xanh biếc không đáng chú ý.

"Sao có thể?"

Một tiếng kinh hô từ trong động phủ nào đó truyền ra, mang theo vẻ khó tin.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Sư tôn?"

Mấy đạo lưu quang bay đến, vậy mà trong đó đều là tu sĩ Kết Đan.

Quang mang chợt lóe trong động phủ, một bà lão chống quải trượng xanh biếc đi đến, hai mắt vẫn đục, khí tức lại đến Nguyên Anh sơ kỳ: "Vừa rồi Bích Linh Bàn cảnh báo... Trường Thanh Viên sắp mở ra!"

"Cái gì? Rõ ràng Thanh Hư Phái chúng ra mới là chính tông của thượng cổ Thanh Đế Sơn, sao lại có người nhanh chân đến trước?"

Một nữ đệ tử lẩm bẩm.

Thần sắc của bà lão nghiêm nghị, nhưng trong lòng bà ta biết được, lão tổ khai phái của Thanh Hư Phái chẳng qua là một đệ tử ngoại môn của Thanh Đế Sơn mà thôi.

Lại thừa dịp đại loạn lúc diệt môn cướp được bảo vật quan trọng rồi đi tha hương, bảo vậy này có thể giám sát động tĩnh của Trường Thanh Viên, bây giờ chính là cơ hội ngàn năm một thuở!

Nếu lấy được truyền thừa thật sự của Thanh Đế Sơn, thậm chí chút linh dược, bí thuật, linh bảo kia... Dù là bà ta thì có lẽ cũng có một chút cơ hội Hóa Thần!

Thanh Hư Phái cũng nhất định có thể chân chính phát triển lớn mạnh, thật sự trở thành một trong những thế lực lớn ở Đông Hải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận