Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 236: Hàng xóm (1)

Thời gian trôi rất nhanh, trong nháy mắt đã mấy năm.

Phương Tịch vừa qua đại thọ bảy mươi bước ra khỏi một cửa hàng đan dược, thần sắc hơi buồn bực.

Kế hoạch vơ vét đan dược và đan phương tăng cường thần thức của hắn ngay từ đầu đã phá sản.

"Dù cửa hàng đan dược của thế lực lớn trong nội thành mua bán đan được và đan phương cấp hai đều là loại bình thường... Loại đan dược tăng cường thần thức vô cùng quý, chỉ có thể tìm trên hội đấu giá, về phần đan phương thì là tay nghề độc môn của vài đan sư nên họ sẽ không bán... Ta đã quá ngây thơ rồi."

Cũng may mà Phương Tịch không cảm thấy chán nản, người sống một đời, chuyện không như ý rất nhiều, không thể nào yêu cầu mọi chuyện đều viên mãn.

Bây giờ hắn lại mua mấy loại đan phương cấp hai, xem như đã nâng lên danh khí đan sư cấp hai hạ phẩm của bản thân, ngoại trừ tu sĩ Luyện Khí ra thì thỉnh thoảng cũng có mấy vị Trúc Cơ đồng đạo nhờ luyện chế đan dược.

Tổng thể mà nói thì thu hoạch cũng chống được tiền thuê nhà, còn có chút lợi nhuận, xem như hắn đã có thể sống lâu dài ở Bạch Trạch Tiên Thành.

'Trừ những thứ đó ra... Đã thăm dò tin tức của chợ đen... Có lẽ nên đi một chuyến.'.

Trong túi trữ vật của Phương Tịch bây giờ có rất nhiều tài liệu ma tu của Tư Đồ Gia, không thể xuất ra trong phường thị.

Trừ cái đó ra thì chính là một viên Trúc Cơ Đan liệt phẩm.

Loại đan dược này dù được bảo quản kỹ thì dược lực nhiều lắm cũng chỉ duy trì được khoảng hai mươi năm, nếu không bán ra thì sẽ bị hỏng.

Phương Tịch định đến chợ đen tìm cơ hội xuất thủ.

"Hửm?"

Hắn trở lại Đào Hoa Các, phát hiện động phủ gần đó cũng đã có người thuê.

"Đại thúc..."

Trong đình viện, Vi Nhất Tịch đang chơi đùa với Đại Thanh Ngư, thấy Phương Tịch lập tức tiến lên với vẻ mặt tội nghiệp: "Con muốn về nhà, Ngọc Phong và linh điền của con không ai chăm sóc..."

Mấy năm nay, Vi Nhất Tịch bị Phương Tịch để ở bên cạnh, tính tình đã thật sự được tôi luyện một phen.

Bây giờ ngoại trừ Thuật Ngự Thú ra nàng còn phụ tu thêm thú y, cũng xem như một tay nghề nhỏ.

Thế nhưng rời khỏi nhà đã lâu nên nàng cũng nhớ nhà.

Dù Bạch Trạch Tiên Thành linh khí rất tốt, đầy đủ tiện lợi cũng vẫn như vậy.

"Bây giờ thế cục rung chuyển, không được trở về..."

Phương Tịch răn dạy: "Linh địa vẫn ở đó, không thể mọc chân chạy..."

Thật ra trong lòng của hắn cũng hiểu, Phỉ Thúy Nhai chỉ là một điểm dừng chân của hắn nhưng đối với Vi Nhất Tịch lại là di sản mà phụ mẫu của nàng dùng mạng để đổi.

Sinh ở đâu, lớn lên ở đâu thì đó là quê hương, sao có thể vứt bỏ?

Nhìn Vi Nhất Tịch thất lạc, ngữ khí của hắn không khỏi chuyển thành nhu hòa: "Con ở lại thành này, đúng lúc có thể tinh tiến tu vi, linh căn của con không kém, có hi vọng Trúc Cơ... Nếu con có thể Trúc Cơ thì hai vị đạo hữu ở trên trời có linh thiêng mới cảm thấy thật sự được an ủi..."

Sau một phen an ủi đại điệt nữ, Phương Tịch nhìn hòa đào đầy sân, đang nghĩ đến chuyện động phủ sát vách thì Nguyễn Đan trở về, nàng rất vui mừng: "Phương thúc, gia sư đã về... Mời tiền bối qua phủ một lần."

"A?"

Đôi mắt Phương Tịch sáng lên, lập tức có suy đoán.

Động phủ sát vách Đào Hoa Các tên là Bích Ba Động, cây xanh râm mát, linh khí cũng khoảng cấp hai trung phẩm đủ thỏa mãn nhu cầu của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

"Phương huynh!"

Nguyễn Tinh Linh đứng ngoài cửa động phủ, đích thân đón hắn, trên mặt đầy sự vui vẻ.

"Tinh Linh trở về sao không báo cho ta một tiếng?"

Phương Tịch phàn nàn, lại rất tự nhiên bước vào động phủ.

Chuyện này khiến Nguyễn Đan định dẫn đường ngẩn người, nhìn Phương Tịch vẻ mặt vô cùng phức tạp, tựa hồ nàng đang lo lắng tương lai có phải đổi xưng hô từ Phương thúc thành 'Sư công' hay không?

Trong Bích Ba Động.

Nguyễn Tinh Linh dẫn Phương Tịch vào một gian tĩnh thất, nàng chợt vung tay lên. đóng cửa phòng lại khiến Nguyễn Đan cảm thấy mình như người ngoài.

"Lên!"

Phương Tịch đưa tay, thả ra mấy trận kỳ, cắm vào vách tường bốn phía, lập tức có quang hoa xuất hiện hóa thành một tầng kết giới.

"Được rồi, ở đây mật đàm không đến nỗi bị tiết lộ."

Hắn ngồi xếp bằng, thần sắc nghiêm túc: "Tinh Linh mấy năm nay... Có động thủ không?"

Cái gọi là động thủ, đương nhiên là tố cáo với Huyền Thiên Tông chuyện có ma tu xuất hiện ở Hồ Vạn Đảo.

Chuyện này Phương Tịch đã muốn làm từ lâu, sau đó ném cho Nguyễn Tinh Linh.

Nhưng đã mấy năm trôi qua, dường như không có chút hồi âm.

Hồ Vạn Đảo vẫn gió êm sóng lặng như trước, chuyện này đúng là chuyện không bình thường lớn nhất.

Nguyễn Tinh Linh vuốt tóc ra sau tai, pha cho Phương Tịch một chén trà, thần sắc có chút đắng chát: "Đương nhiên là làm rồi... Tinh Linh ẩn giấu tung tích, đưa tin tức cho mấy tu sĩ Huyền Thiên Tông trấn thủ ở phường thị... Kết quả đạo hữu cũng biết rồi."

"Huyền Thiên Tông lại án binh bất động sao?"

Đồng tử Phương Tịch rút lại: "Chẳng lẽ vị Khương lão tổ của Huyền Thiên Tông đã tọa hóa rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận