Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 244: Thanh Hòa Kiếm đời thứ ba

Trong Đào Hoa Các.

Dưới Đào Hoa thụ.

"Đi!"

Phương Tịch chỉ Thanh Hòa Kiếm, Thanh Hòa Kiếm lập tức hóa thành một đạo lưu quang, bay lượn trong vườn.

Những nơi kiếm khí đi qua, hoa đào bay tán loạn như một trận mưa hoa.

Đại Thanh Ngư càng chui đầu sâu vào bùn dưới đấy, nó sợ chủ nhân nhất thời hứng khởi bắt nó thử kiếm.

Không sai!

Thanh Hòa Kiếm!

Đây chính là cái tên mà Nguyễn Tinh Linh đặt cho linh khí trung phẩm.

'Xem ra... Dường như Tinh Linh hơi bất mãn với chuyện ta truyền Thanh Hòa Kiếm cho Vi Nhất Tịch...'.

Phương Tịch vừa bấm pháp quyết, thu hồi kiếm quang, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Nhưng mà hắn đã đáp ứng đối phương nên phải nhận, kiếm này chính là Thanh Hòa Kiếm đời thứ ba!

"Như vậy... Cũng tốt!"

Phương Tịch trở tay cầm kiếm, giật mình: "Ký ức năm đó lúc làm Linh nông ta giãy giụa cầu sinh là một trong những tài sản lớn nhất của ta... Nguyện dùng thanh kiếm này chém phẳng Đạo đồ!"

Hắn vuốt ve hoa văn gỗ, lưỡi kiếm lại tỏa ra màu vàng chợt khiến hắn giật mình.

Một khắc sau, Thanh Hòa Kiếm đã hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong cơ thể hắn, nó dọc theo kinh mạch đi đến đan điền khí hải.

"Đây chính là... Sau khi huyết luyện linh khí thì có thể thu vào cơ thể sao?"

Phương Tịch chớp mắt.

Pháp khí của tu sĩ Luyện Khí, linh khí của tu sĩ Trúc Cơ... Cơ bản đều đặt trong túi trữ vật, lúc cần dùng mới lấy ra.

Dù đã hoàn toàn luyện hóa thì cũng như vậy.

Chỉ có pháp bảo của Kết Đan lão tổ mới có thể thu vào cơ thể, dùng đan khí ngày đêm bồi dưỡng, uy lực không ngừng tăng cường... Bởi vậy tu sĩ Kết Đan tuổi càng già thì đấu pháp càng mạnh mẽ!

Nhưng Thanh Hòa Kiếm này chỉ là linh khí trung phẩm vậy mà lại có công hiệu này?

'Công năng của linh tài cấp ba Trường Thanh Mộc hay là bí pháp luyện khí của Nguyễn gia, hay là Linh Văn...'.

'Hoặc là... Ba điều này hợp nhất mới có hiệu quả như vậy?'.

'Thanh Hòa Kiếm này cũng có thể xem là tiểu pháp bảo?'.

Phương Tịch sờ đan điền của mình, thần sắc cổ quái.

Nhưng mà lui một vạn bước thì đây cũng là chuyện tốt! Chuyện cực tốt!

'Trúc Cơ kỳ đã có thể thu linh khí vào cơ thể dùng pháp lực bồi dưỡng, uy lực của linh khí sau này sẽ từ từ tăng lên... Dù rất chậm nhưng ta sống rất lâu!'.

'Có lẽ chờ đến mấy trăm năm sau dù không thêm vào Linh Văn khác thì uy lực của thanh kiếm này cũng có thể so với pháp bảo.'.

'Đương nhiên nếu muốn bồi dưỡng Thanh Hòa Kiếm thì tốc độ tu luyện hàng ngày sẽ chậm dần, đây cũng là chuyện đáng cân nhắc.'.

'Nhưng mà chuyện tiểu pháp bảo này vẫn nên giữ bí mật...'.

Ánh mắt Phương Tịch như điện lập tức dùng thần thức quét xung quanh.

Đại Thanh Ngư không hiểu sao lại lạnh run...

Phương Tịch tính không sai.

Thu nhập năm thứ hai của Đan Khí Các đã tăng rất nhiều đến hơn ba trăm khối linh thạch.

Đến năm thứ ba, lại xông thẳng lên bốn trăm linh thạch, sau đó năm thứ tư, thứ năm tiếp tục ổn định ở khoảng bốn trăm, năm trăm linh thạch.

Không thể không nói, đối với hai vị Trúc Cơ kỳ có thủ nghệ thì chỉ cần chuyên tâm làm việc chắc chắn sẽ có lợi ích.

Đương nhiên lão tổ Trúc Cơ khác thì thoải mái hơn, dưới trướng tự có gia tộc hoặc thế lực phụ thuộc, không cần mưu tính chuyện tài nguyên, chỉ cần chuyên tâm tu luyện, sau đó vì gia tộc, thế lực ra mặt đấu pháp là được.

Đến năm thứ năm, lúc Đông Môn Anh đến ký khế ước thuê.

Phương Tịch dùng thần thức quét qua phát hiện người này đã đến cảnh giới Luyện Khí tầng chín, không khỏi mỉm cười: "Pháp lực của tiểu hữu tinh tiến rất nhanh, chúc mừng, chúc mừng..."

Hắn biết vị tộc trưởng Đông Môn gia này sau khi cho thuê cửa hàng dài hạn thì bản thân lập tức đến nội thành thuê động phủ ở lại, sao đó ngày đêm khổ tu.

Tu vi của y có tiến bộ là chuyện đương nhiên.

"Đa tạ..."

Vẻ mặt Đông Môn Anh không có sự vui mừng mà lại là bi thương: "Ai... Gia tộc của tiểu bối mấy năm gần đây rất khó khăn, ngay cả linh vật để đặt nền móng cho con mới sinh cũng sắp không mua nổi, là do tộc trưởng này vô năng..."

Nhìn người này liên miên lải nhải than khổ, Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh liếc nhau, đã biết câu chuyện ẩn.

Quả nhiên Đông Môn Anh quanh co lòng vòng, không phải nói bản thân tu luyện thiếu đan dược thì nói gia tộc nghèo rớt mồng tơi.

Đến cuối cùng, phơi bày chân tướng là phải thêm tiền thuê.

Nhưng mà cân nhắc đến đối phương dù sao cũng là hai đại tu Trúc Cơ nên người này nói chuyện cũng rất cẩn thận: "Nhờ hai vị tiền bối sắp xếp giúp..."

Phương Tịch cùng Nguyễn Tinh Linh liếc nhau, vẫn làm mặt đen: "Hừ... Luyện Khí nho nhỏ..."

Hắn mắng Đông Môn Anh một trận, rồi nói: "Nếu muốn tăng tiền thuê vậy ngươi muốn bao nhiêu linh thạch một năm?"

"Một trăm ba... Không, một trăm hai mươi khối linh thạch là được!" Đông Môn Anh vội trả lời.

"Cũng được nhưng thời hạn thuê lần này phải mười năm!"

Nguyễn Tinh Linh dứt khoát trả lời.

"Thành!"

Đông Môn Anh cắn răng đáp ứng.

Sau khi ký khế ước xong y rời khỏi Đan Khí Các, sờ linh thạch trong túi trữ vật, vẻ mặt vui mừng: "Trong vòng mười năm ta chắc chắn có thể đột phá Luyện Khí viên mãn... Có hi vọng Trúc Cơ, có hi vọng Trúc Cơ rồi..."

"Thế nào, Tinh Linh cảm thấy giá thuê cao sao?"

Thấy sau khi Đông Môn Anh đi rồi Nguyễn Tinh Linh có vẻ cân nhắc, Phương Tịch trêu chọc.

"Những cửa hàng kế bên, giá thuê một năm đều khoảng một trăm ba mươi đến một trăm bốn mươi, người này là nhìn mặt mũi của hai Trúc Cơ chúng ta, Tinh Linh cũng không tiện ép giá..."

Nguyễn Tinh Linh lắc đầu: "Ta đang suy nghĩ... Chuyện Đan nhi Trúc Cơ."

Phương Tịch khẽ giật mình, nhìn ba người bận rộn trong Đan Khí Các, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trong ba người, Vương Tiểu Hổ thì bỏ đi, linh căn thấp kém, bây giờ vẫn bị bình cảnh Luyện Khí trung kỳ kẹp chết, không thể trông cậy.

Mà Nguyễn Đan lớn hơn Vi Nhất Tịch mấy tuổi, bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, cách đại nạn sáu mươi Trúc Cơ đã không xa.

"Đan nhi cũng giống như ta, có bí pháp đặc thù có thể duy trì khí huyết, nhưng tốt nhất vẫn là Trúc Cơ trước sáu mươi tuổi..."

Nguyễn Tinh Linh nói: "Ta lại không thể mua cho nó một viên Trúc Cơ Đan, chỉ có thể mua cho nó một linh vật Trúc Cơ."

Phương Tịch bấm tay tính, cách đại hội đấu giá mười năm một lần của Bạch Trạch Tiên Thành cũng không xa, không khỏi cười lên: "Tinh Linh thiếu linh thạch sao? Chỗ ta vần còn hai ba ngàn..."

"Xem như ta mượn huynh, trước ký linh khế, mượn một ngàn năm trăm linh thạch đi... Tinh Linh vẫn còn chút tích lũy, cộng lại cũng đủ mua cho nó một loại linh vật Trúc Cơ..."

Về phần Trúc Cơ Đan, Nguyễn Tinh Linh cũng từng nghĩ qua, nhưng dựa vào tài lực của nàng không thể lấy được.

Chuyện duy nhất trông cậy là tiến vào Vạn Thú Sơn Mạch, sau đó đi săn yêu thú cấp hai đặt thù, lấy được yêu đan rồi mời Đại sư luyện đan xuất thủ.

Được rồi con đường này rất hung hiểm, dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng như vậy.

Nếu liên thủ với Phương Tịch thì Nguyễn Tinh Linh có tin tưởng chắc chắn, nàng biết Phương Tịch thâm tàng bất lộ.

Nhưng khi nhắc đến chủ đề này, Phương Tịch tình nguyện cho mượn lịnh thạch chứ không chút nào đề cập đến Vạn Thú Sơn Mạch, là nàng đã biết thái độ.

Nguyễn Tinh Linh cũng biết Phương Tịch rất thận trọng, vì một đệ tử cũng không mở miệng được.

Nàng cũng không biết người bên cạnh nàng là một Đại sư luyện đan có thể luyện Trúc Cơ Đan.

Phương Tịch sờ mũi, có cảm giác không tốt lắm.

Thấy Nguyễn Tinh Linh tận chức trách cân nhắc giúp đồ đệ của mình, mà hắn thường ngày chú ý đến nửa đồ đệ gọi mình là đại thúc kia lại quá ít.

Lúc này hắn dùng thần thức quét qua, thấy tu vi của Vi Nhất Tịch cũng ở Luyện Khí tầng tám, không khỏi thầm lắc đầu.

Nàng bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, muốn trong vòng mười năm đột phá cửa ải Luyện Khí tầng chín và tầng mười thì cũng tương đối gấp.

"Phương huynh đang suy nghĩ chuyện Trúc Cơ của Nhất Tịch sao?"

Nguyễn Tinh Linh huệ chất lan tâm, nhìn lướt qua đã đoán được: "Đan nhi bây giờ đã Luyện Khí viên mãn không cần tiếp tục đả tọa tu luyện, có thể tọa trấn cửa hàng để Nhất Tịch chuyên tâm bế quan, khổ tu pháp lực... Đạo hữu lại luyện chế vài lô đan dược thích hợp cho Luyện Khí hậu kỳ tinh tiến pháp lực, trước đại nạn sáu mươi đến Luyện Khí viên mãn cũng không phải khó... Chuyện đáng lo nhất là linh vật Trúc Cơ."

'Chuyện này thật ra rất đơn giản, ta đến Đại Lương một chuyến giết vài yêu vương thì cái gì cũng có...'.

Phương Tịch oán thầm, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh: "Sống chết có số... Đại đạo... Vô tình!"

Mặc dù với tài lực của hắn muốn bồi dưỡng một người Trúc Cơ cũng không đáng gì, nhưng hắn sẽ không làm bảo mẫu.

Dù sao Vi Nhất Tịch chỉ có thể tính mà nửa đệ tử không phải đồ đệ thật sự.

'Thôi... Cứ xem tạo hóa của nó vậy... Ta cũng không chỉ điểm, xem nó có tự giác hay không, nếu một lòng hướng đạo, không có sự giúp đỡ của ta mà trước sáu mươi tuổi có thể tu luyện đến Luyện Khí viên mãn thì sẽ cho nó một viên Trúc Cơ Đan... Nếu bản thân nó không thể tu luyện đến Luyện Khí viên mãn trước đại nạn sáu mươi thì không cần nói...'.

Hắn đã có quyết định.

Người tự giúp mình mới có trời giúp, trời không giúp thì hắn giúp!

Nếu bản thân Vi Nhất Tịch cũng không nghĩ đến Trúc Cơ thì hắn cần gì phải phí tài nguyên?

"Ha ha... Hai vị đạo hữu hôm nay đều ở đây sao?"

Chợt có bóng người xuất hiện ngoài cửa, là Hóa Hạc lão đạo!

Lúc này lão mặc một bộ linh bào, trên pháp bào trắng nõn có tiên hạc bay tới bay lui, đan đỉnh đỏ bừng, chân hạc thon dài, nhìn vô cùng có ý cảnh.

"Thì ra là Hóa Hạc đạo hữu... Lại đổi pháp bào à?"

Phương Tịch cười chào.

"Ha ha... Lần trước đi thám hiểm có thu hoạch lớn... Ta phát hiện được một động phủ còn sót lại của tiền nhân Trúc Cơ, còn có mấy món linh khí, bán được rất nhiều linh thạch!"

Hóa Hạc lão đạo cười híp mắt ngồi xuống: "Đây không phải lại đến chiếu cố sinh ý của hai vị sao?"

Tu sĩ ra ngoài thám hiểm hoặc là nghèo rớt mồng tơi hoặc nhặt được cơ hội, một lần là có thể làm giàu, giàu đến chảy mỡ.

Hóa Hạc lão đạo này rõ ràng là người sau.

Phương Tịch cũng thăm dò tin tức của người này qua đám bằng hữu Hoàng Sa đạo nhân, La Công.

Hắn phát hiện Hóa Hạc lão đạo lúc trẻ còn là thiên tài tự hành trùng kích Trúc Cơ thành công, san này vẫn luôn làm tán tu, chưa từng nhận lời mời của thế lực lớn, cả một đời đều thích đi thám hiểm, lão biết sơ lược về lịch sử của tu tiên giới nên mỗi lần xuất thủ đều thu hoạch tương đối khá, cũng không có sự tích hại đồng bạn truyền ra.

Trong lời nói của La Công còn có chút tiếc nuối khi lần trước Phương Tịch từ chối người ta, nói thẳng nếu đổi lại là y, y sẽ lập tức đi ngay.

Phương Tịch đối với vấn đề này cũng chỉ im lặng.

Được thì hắn may mắn, mất là mạng của hắn, đã có được núi vàng lại vì mấy đồng tiền mà liều mạng là chuyện ngu xuẩn nhất.

Dù vì vậy mà đánh mất chút cơ duyên thì cũng có thể chấp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận