Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 880: Tiểu sủng

Khí tức quanh người Phương Tịch tản ra bốn phía, cảm giác đầy lực lượng!
Man hoang, bá đạo, khủng bố...
Đây chỉ là lực lượng nhục thân!
Sở dĩ yêu tộc có thể tung hoành Địa Tiên giới thì thứ dựa vào lớn nhất chính là thể phách của bản thân!
Huyết Sát Phiên rên rỉ, hư ảnh cự ma sừng trâu sụp đổ, tứ đại Thiên Ma Thi kia vậy mà chỉ nháy mắt một cái đã bị kép thành bột mịn!
"Lần đầu tiên sử dụng lực lượng thoải mái như vậy. Quả nhiên vẫn là dùng nắm đấm đánh người mới thoải mái nhất..."
Trong lòng Phương Tịch hơi động, sau đó hắn nhìn Hắc Khô.
Lúc này tên ma tộc điên cũng biết đã chọc phải người không nên chọc, gã đang phun tinh huyết lên Huyết Sát Phiên.
Huyết Sát Phiên oanh minh, vô số Phượng Triện Văn xuất hiện, bao phủ thân hình gã lại như sắp thuấn di bỏ chạy.
Đối mặt cường địch thật sự thì Hắc Khô không điên chút nào.
"Muốn đi sao? Để Huyết Sát Phiên lại rồi nói..."
Phương Tịch mỉm cười rồi đưa tay đánh ra một tấm phù lục màu bạc.
Hắn thật sự nhìn trúng Huyết Sát Phiên, dù sao nó cũng đã đến cấp bảy, còn có thuộc tính hư không, rất thích hợp cho mình sử dụng sau khi tấn thăng Hợp Thể.
Thu!
Tấm phù lục bạc này nổ tung ở giữa không trung rồi hóa thành từng Phượng Triện Văn.
Hàng loạt Phượng Triện Văn ngưng tụ, mơ hồ tạo thành hình dáng một con Phượng Hoàng màu bạc, nó phát ra tiếng gáy to rõ.
Nó chui vào trong hư không, trong giây lắc đã ép một vết máu ra ngoài!
Vô số gợn sóng màu bạc lóe lên, sau đó thân ảnh Hắc Khô vội vàng không kịp chuẩn bị đã hiện ra.
Phương Tịch kẹt hai ngón tay lại rồi chém xuống một kiếm!
Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang hóa thành một thanh trường kiếm, bất ngờ chém xuống.
Nó dễ dàng chém rách ma giáp trên người của Hắc Khô, chém tên ma tộc đã mất đi tất cả bản mạng ma thi thì hai phần.
Sau đó có một con Ma Anh hiện lên, nó vừa định nói gì đó thì ngực đã bị một thanh phi kiếm xanh biếc đâm xuyên.
Nó cười khổ rồi bị khôi lỗi yêu trùng ngậm lấy, quang mang vừa lóe lên đã biến mất không thấy đâu nữa.
Ong ong!
Huyết Sát Phiên mất chủ nhân nên rên rỉ một tiếng rồi từ giữa không trung rơi xuống.
Phương Tịch phất tay đánh ra một tia pháp lực, cuốn nó về tay.
Hắn lại âm thầm vận chuyển Tam Tương Diệt Nguyên Công, đưa một tia Chân Ma Khí ngầm chiếm đoạt.
"Vô dụng thôi... Chí bảo ma tộc chỉ nhận Chân Ma Khí, mặc dù khí linh trong bảo vật ma tộc luôn không có tiết tháo nhưng cũng sẽ không..."
Tiểu hồ ly mới mở miệng thì đã há hốc mồm, nó nhìn thấy Huyết Sát Phiên oanh minh rồi hóa thành một đạo xích quang bị Phương Tịch nuốt vào bụng.
Đây rõ ràng là biểu hiện đã bị tế luyện!
Nó nhất thời ngây ngốc, đây còn là lần đầu tiên nó nhìn thấy khí linh không có cốt khí như vậy!
Thậm chí còn là chí bảo cấp bảy!
"Vương đạo hữu..."
Dù Bạch Ngọc Sinh còn chậm chạp thế nào đi chăng nữa thì y cũng biết vị Vương đạo hữu này chắc chắn che giấu rất nhiều, thậm chí còn là Giao Long mà chỗ nước cạn như Yêu Nguyệt Tiên Thành có thể nuôi được!
Lúc này y lại càng cung kính hơn, thậm chí có phần muốn nằm ngửa.
Dù sao chỉ cần y có thể lấy được Dịch Kinh Tẩy Tủy Hoàng Hồ Lô kia thì y cũng không cầu thứ gì khác nữa.
"Con hồ ly ngươi..."
Phương Tịch lại cầm con tiểu hồ ly chỉ còn hai đuôi lên rồi hung hắng vuốt lần nữa, lúc này mới cười nói: "Ngươi từng vào Thất Bảo Điện chưa?"
"Chưa... Chưa vào!"
Tiểu hồ ly vội lắc đầu rồi nói tiếp: "Tiểu yêu luôn đối xử tốt với nhân tộc, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, thả tiểu yêu một ngựa..."
Mặc dù đều là tồn tại cấp sáu nhưng nó cảm thấy Tam Vĩ Yêu Hồ huyết mạch phi phàm như mình cũng chỉ là đồ giả!
"Ngươi nó là được sao?"
Phương Tịch ném cho tiểu hồ ly một ánh mắt, để nó tự nhận thức, sau đó nói: "Gần đây bản tọa đang cần một tiểu sủng..."
Tiểu hồ ly hai đuôi cắn răng: "Nếu là loại đồ chơi kia thì tiểu yêu... Tiểu yêu..."
"Nếu không theo sẽ đánh chết tươi!"
Phương Tịch cười híp mắt nói bổ sung.
Tiểu hồ ly hai đuôi lập tức rưng rưng nước mắt: "Tiểu nô nguyện hàng..."
Nhưng trong lòng nó thì nói: 'Tạm thời chịu nhục, tạm thời theo hắn, chờ khi ra khỏi bí cảnh sẽ nhờ Hắc Long đại nhân và mỗ mỗ làm chủ.... Nhưng người này cường hung bá đạo như vậy không biết mỗ mỗ có làm được không...'.
Đương nhiên Phương Tịch sẽ không để ý lời nói trong lòng của tiểu hồ ly.
Hắn tùy tiện lấy một cái Ngự Thú Hoàn ra đeo lên cho nó rồi lại lệnh tiểu hồ ly dâng ra một phần bản mạng tinh hồn và tinh huyết thì rất hào phóng mà thả tiểu hồ ly ra.
Đến lúc này tiểu hồ ly cũng chỉ đành ủy khuất bám theo sau lưng Phương Tịch, nhắm mắt theo đuôi.
"Đây..."
Bạch Ngọc Sinh nhìn thấy cảnh này thì mí mắt cũng điên cuồng giật.
Dù tam vĩ hồ nữ này bị trọng thương, thậm chí bị chém đứt một cái đuôi nhưng hình như khí tức vẫn không kém y.
Nhưng ở trong tay Vương gia Vương gia thì thật sự như bùn đất, mặc hắn nắn bóp.
Chuyện này thậm chí còn khiến y bắt đầu nghi ngờ có phải Phương Tịch là tu sĩ Hợp Thể ngụy trang hay không?
Những nghĩ lại nếu hắn thật sự có tu vi Hợp Thể thì sẽ không vào được bí cảnh này, nên y chỉ đành xem lão tổ Vương gia là thiên tài tuyệt thế như Kiếm Tử.
Phương Tịch bước đến trước Thất Bảo Điện thì nắm tay lại hóa thành một quyền.
Răng rắc!
Cấm chế bảy màu như cầu vòng kia lập tức vỡ vụn thành từng mảnh như pha lê, cung điện ở phía sau hiện ra.
Phương Tịch bước vào đại môn cung điện, chân giẫm lên một lớp đất bảy màu.
"Thất Bảo Lưu Ly Thổ, nghe đồn nó là linh nhưỡng vô thượng, chính là tài liệu Thổ hệ đỉnh cấp, còn được rất nhiều tu sĩ cấp cao của Phạm môn khao khát."
Bạch Ngọc Sinh nói như đếm của quý trong nhà: "Đáng tiếc... Những thổ nhưỡng này đều đã bị hạ cấm pháp, khó mà mang đi được..."
Phương Tịch cũng không để ý chuyện này mà giẫm lên thổ nhưỡng bảy màu bước vào sâu trong cung điện.
Ở sâu trong Thất Bảo Cung chỉ có một cái ngọc trì.
Ngọc trì này đã sụp đổ hơn phần nửa, trên đó còn có mấy triện văn vàng óng lại bị đứt mất một nửa, còn bởi vì thời gian quá lâu nên chúng đã mờ đi, không thể nhìn rõ được.
Nhưng Phương Tịch lại nhân ra được chất liệu của ngọc trì, chúng lại là tiên ngọc!
Mà ở dưới đáy ngọc trì còn có từng tia tiên khí hình thành một lớp thủy dịch mỏng manh.
Ở bên cạnh ngọc trì thì có một dây hồ lô.
Dây hồ lô này màu nâu, cánh lá sum xuê, bên trong mơ hồ có triện văn vàng bạc du tẩu bất định.
Mà ở trên dây hồ lô này chỉ có bảy quả hồ lô màu sắc khác nhau.
Những quả hồ lô này có lớn có nhỏ, bên ngoài mỗi quả đều có lấp lánh ánh sáng, vừa nhìn đã biết chúng rất bất phàm.
"Thất Bảo Hồ Lô Tổ Đằng!"
Bạch Ngọc Sinh nhìn thấy cảnh này thì mắt lập tức sáng lên.
"Ồ?"
Phương Tịch tùy ý vồ một cái, Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang hóa thành một đại thủ, lập tức chụp về phía Tiên Thiên Nhất Khí Hồ Lô màu tím.
Bên ngoài hồ lô lập tức có triện văn vàng bạc lóe lên, một tầng quang hoa cấm chế xuất hiện ngăn cản đại thủ tiến lên.
Hắn hừ lạnh, đại thủ màu xanh chợt nổ tung hóa thành từng đạo thần quang sắc bén vô song.
Cấm chế bắt đầu vang lên tiếng ken két vì không chống nổi nhưng quả hồ lô màu tím kia cũng trở nên lung lay sắp đổ, ngay cả sinh cơ của Thất Bảo Hồ Lô Đằng cũng yếu đi một chút.
Nhìn thấy cảnh này Bạch Ngọc Sinh và tiểu hồ ly đều kinh hãi: "Không thể cưỡng ép hái hồ lô nếu không dây hồ lô và tiên trì này đều xong đời..."
"Ồ? Không biết trong đó có môn đạo gì?"
Phương Tịch nhìn hai người hơi kinh ngạc.
Tiểu hồ ly suy nghĩ một chút rồi cung kính trả lời: "Chủ nhân... Muốn lấy được hồ lô thì phải lấy Thất Bảo Phù Chiếu ra, đồng thời một phù chiếu chỉ có thể hái một quả hồ lô... Chỗ tiểu nô đã có một tấm phù chiếu."
Nó há cái miệng nhỏ ra, cái lưỡi nhỏ ngậm một tấm phù chiếu màu xanh lá.
Tiểu hồ ly này đã suy nghĩ rất rõ, dù sao đến lúc đó cũng bị ép lấy ra, còn không bằng bây giờ đưa ra trước để lập công.
"Ồ? Ngươi rất tốt..."
Phương Tịch cười ha ha: "Đúng rồi, tiểu súc ngươi tên là gì?"
Tiểu hồ ly tức giận trong lòng nhưng lại chỉ có thể ôn nhu nói: "Nô gia họ Tô... Xếp thứ ba trong nhà, chủ nhân gọi Tô Tam là được rồi."
"Ừ, Tiểu Tam ngươi làm rất tốt."
Phương Tịch xoa đầu tiểu hồ ly rồi nhìn Bạch Ngọc Sinh, mặt như cười mà không cười:
"Thì ra đạo hữu vẫn còn giấu một tay."
"Vương đạo hữu, ngươi hiểu lầm bản nhân rồi..." Bạch Ngọc Sinh vội giải thích: "Hai tấm phù chiếu mà tổ tiên ta truyền xuống đều ở trong tàng bảo đồ!"
"Ồ?"
Phương Tịch sờ chất liệu của phù chiếu mà tiểu hồ ly giao ra mà như đang suy tư chuyện gì đó, sau đó lấy tàng bảo đồ của Bạch Ngọc Sinh ra.
Lúc này hắn búng tay, một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang hóa thành đao mang bổ tàng bảo đồ ra, trong đó quả nhiên có hai tấm phù chiếu.
Phương Tịch suy nghĩ một chút rồi thần thức đảo qua túi trữ vật của Hắc Khô thì lại không phát hiện thứ gì.
Như vậy xem ra sở dĩ trước đó Hắc Khô ôm cây đợi thỏ, ngoại trừ muốn thu thập Thiên Ma Thi mà công pháp của bản thân cần ra còn có thể là không có phù chiếu nên định thuận tay lấy một tấm.
Bây giờ lại rơi vào kết cục như vậy, chỉ có thể nói là số mạng của gã.
"Bây giờ trong tay của chúng ta có ba phù chiếu, có thể lấy được ba quả hồ lô."
Phương Tịch dừng lại một chút như đang suy tư gì đó.
Tô Tam căn bản không nghĩ gì, nhưng Bạch Ngọc Sinh thì cắn răng rồi thi lễ sát đất: "Bản nhân có một hậu duệ của hảo hữu, thân chịu nổi khổ Vạn Độc Tuyệt Mạch nên cần gấp hoàng hồ lô để dịch cân tẩy tủy cứu mạng, kính xin đạo hữu thành toàn!"
"Cũng không phải không thể thành toàn ngươi, nhưng mà ta có một điều kiện."
Phương Tịch thản nhiên nói.
"Xin đạo hữu phân phó." Bạch Ngọc Sinh mừng rỡ, điều kiện gì cũng đồng ý.
"Sau khi lấy linh khí dịch kinh tẩy tủy kia xông thì Hoàng Bì Hồ Lô còn lại sẽ thuộc về bản nhân."
Phương Tịch nói điều kiện của mình ra.
Hắn thật sự không có chút hứng thú gì với khí dịch kinh tẩy tủy kia.
Nhưng Hoàng Bì Hồ Lô chứa đựng linh cơ kia chính là tài liệu cấp bảy hắn có thể dùng để luyện bảo!
"Không thành vấn đề."
Nghe được điều kiện như vậy thì Bạch Ngọc Sinh lập tức thở phào: "Trong Hạo Nhiên Chi Khí mà bản nhân tu luyện có một môn bí pháp có thể lấy khí dịch kinh tẩy tủy ra để bảo tồn, Thất Bảo Hoàng Hồ Lô lập tức có thể giao cho đạo hữu."
"Chủ nhân..."
Nghe đến đó tiểu hồ ly Tô Tam cũng đầy mong đợi nhìn Phương Tịch.
Đáng tiếc Phương Tịch sẽ không nói điều kiện với tù binh.
Tốt xấu gì Bạch Ngọc Sinh cũng mang hắn đến cơ duyên bí cảnh này nên tặng một tia linh khí cũng không sao cả.
Về phần các loại tăng thêm mà linh khí dịch kinh tẩy tủy mang đến Phương Tịch thật sự không để vào mắt.
Khiến phàm nhân có được linh căn từ địa phẩm trở lên gì đó với khoa học kỹ thuật của Cửu Châu giới cũng có thể làm được.
Chỉ là sau Phản Hư thì biên độ tăng lên tu vi của tư chất tiên thiên đã càng ngày càng yếu đi, bây giờ Cửu Châu giới cũng khinh thường tiếp tục nghiên cứu.
Sau khi Cửu Châu giới xuất hiện nhiều Hóa Thần thì khoa học kỹ thuật đã nghênh đón mấy lần bộc phát.
Chỉ bản thân Thái Nhất, sau khi Phương Tịch Hóa Thần và Phản Hư thì cũng đã thay đổi và tăng lên mấy lần rồi, nếu không thì hắn sẽ không thể dùng đến bây giờ.
Mị lực lớn nhất của một hệ thống chính là có thể không ngừng tiến bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận