Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 419: Thất Tinh Đan

Phương Tịch thì hào phóng tự nhiên lên tiếng chào.

"Đạo hữu là..."

Sắc của Hoa Phi Diệp như hàn băng vạn năm không thay đổi, hình tượng Phương Tịch trong đôi mắt của cô ta dần dần chồng lên người nào đó: "Thanh Mộc Tử... Hay nói cách khác... Mộc Chân Nhân!"

"Ha ha, chính là bản nhân."

Phương Tịch mỉm cười thừa nhận.

Hoa Phi Diệp lại đâu ra đấy hành lễ: "Đan Nguyên Đại Hội năm đó, ta, Bạch Cốt và các vị đạo hữu còn phải đa tạ đạo hữu viện thủ..."

Sau khi bọn họ phá vây, cũng từ từ biết được chuyện ngày đó, cũng biết nếu không phải Mộc Chân Nhân đột nhiên đánh lén Hắc Bạch nhị lão thì e là tất cả Kim Đan Chân Nhân đều sẽ vẫn lạc trong Hóa Ma Đại Trận.

Nhưng mà dù cảm tạ nhưng thần sắc của cô ta cũng nhàn nhạt.

Phương Tịch đã sớm biết người này là tảng đá nên không quan tâm lắm, hắn hỏi tình hình liên minh đạo quan gần đây.

"Thế cục rất không ổn, đại chiến mấy ngày trước, liên quân đạo quan đại bại... Ngay cả Bạch Cốt đạo hữu cũng bị thiếu cung chủ kia trảm..."

Hoa Phi Diệp nói đến đây thì trong đôi mắt hiếm khi lại hơi ba động: "Trong trận chiến này, thiếu cung chủ kia còn thi triển ra một loại đại thần thông không thể tưởng tượng nổi... Đã có vài phần phong thái của Diêm Ma Đạo Chủ năm đó. Bạch Cốt đạo hữu cũng bất ngờ không kịp đề phòng mà chết dưới đại thần thông này."

Phương Tịch nghe vậy thì đôi mắt khẽ động: "Theo ta được biết, đại thần thông này phải tập hợp đủ các loại Kim Đan mới có thể thi triển mà? Chẳng lẽ trước đại chiến thiếu cung chủ đã nắm Bạch Cốt Xá Lợi, Thất Tình Tuyệt Dục và Vô Biên Huyết Hải Đan trong tay sao?"

"Năm đó Diêm Ma Đạo Chủ truyền pháp ngũ mạch, còn có rất nhiều bàng chi... Ta cũng không biết, có lẽ trên đời này đúng là vẫn còn đạo quan khác tu luyện Vô Tình Đạo Pháp... Có lẽ là át chủ bài mà năm đó Đạo Chủ lưu cho thiếu cung chủ."

Hoa Phi Diệp lại khôi phục sắc mặt hàn băng vạn năm: "Bây giờ liên quân đạo quan đại bại, e là thiếu cung chủ sẽ rất nhanh tìm đến cửa, xin Mộc Chân Nhân cẩn thận..."

"Không sai... Nếu ta là thiếu cung chủ chắc chắn sẽ có một số thủ đoạn dự bị, những năm qua có lẽ cũng có thể lấy được một hai Kim Đan quan trọng, có lẽ còn có bảo vật sót lại của Diêm Ma Đạo Chủ, đại khái cũng miễn cưỡng thôi động được..."

Phương Tịch thở dài, hỏi: "Sau này Hoa đạo hữu có tính toán gì?"

"Mai danh ẩn tích ẩn núp chờ đợi..."

Hoa Phi Diệp vừa trả lời thì thần sắc chợt khẽ động, nhìn qua hướng chỗ ở của Dư Hóa.

Ong ong!

Thiên địa linh khí hội tụ hình thành vòng xoáy.

"Ha ha... Khổ tu huyết ma một giáp, tan hết Trúc Cơ mới là thật!"

Linh khí mãnh liệt đến mức ngay cả trận pháp cũng không thể hoàn toàn che giấu.

Mà đi kèm với một tiếng thét dài vui sướng, dường như Phương Tịch nghe được âm thanh Kim Đan vỡ vụn.

Vô tận linh khí mãnh liệt tràn ra hóa thành linh lực thể lỏng của tu sĩ Trúc Cơ.

Tiếp theo Dư Hóa một thân đạo bào, từ trong trận pháp chậm rã bước ra: "Lão sư... Ta đã Trúc Cơ thành công!"

"Ừm. Không tệ không tệ, thần hoàn khí túc... Xem ra lần này tự Trúc Cơ, được không ít chỗ tốt."

Phương Tịch mỉm cười.

Thần sắc của Hoa Phi Diệp lại bắt đầu dập dờn lần thứ hai.

Với kiến thức của cô ta, đã phát hiện sở tu của Dư Hóa cũng không phải bất kỳ đạo pháp nào của Đạo Cung!

Hơn nữa cô ta cũng từng gặp Dư Hóa nên cũng biết đối phương đã luyện thành Vô Biên Huyết Hải Đan cũng là một trong những mục tiêu của Đạo Cung.

Nhưng bây giờ, sao lại phế công trùng tu, hơn nữa còn đi lên một con đường hoàn toàn khác.

"Bái kiến Hoa đạo hữu..."

Thần sắc Dư Hóa túc mục: "Ta đã bái minh sư, chuẩn bị tán hết ma đan trong cơ thể bước lên tiên lộ..."

Chờ sau khi y giải thích xong thì Hoa Phi Diệp mới bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt sáng nhìn qua Phương Tịch, chợt cũng nhẹ nhàng quỳ xuống: "Xin lão sư thu nhận!"

"Vì sao Hoa đạo hữu làm vậy?"

Phương Tịch kinh ngạc hỏi.

"Đệ tử cũng muốn học pháp môn tân tiên đạo... Đồng thời cũng tình nguyện tán Thất Tình Tuyệt Dục Đan, không muốn người kia thành công."

Hoa Phi Diệp đạm mạc trả lời.

Phảng phất như thiên tính của cô ta là như vậy, dù Đại Đạo Kim Đan cũng có thể tùy ý bỏ qua.

"Cũng được."

Phương Tịch sờ cằm, gật đầu như sao cũng được.

Dù sao nếu hắn ở đây thu nhận nhiều Kim Đan như vậy thì nói không chừng thiếu cung chủ kia sẽ tự động giao hàng đến cửa, cũng xem như bớt cho hắn chút phiền phức.

"Bái kiến lão sư!"

Hoa Phi Diệp lập tức nhẹ nhàng thi lễ, xem như thành học sinh thứ hai của Phương Tịch.

"Ừm, mấy ngày nay, trước hết sẽ do Dư Hóa sư huynh của ngươi dạy cho ngươi khẩu quyết..."

Phương Tịch an bài một chút rồi vào phòng của mình vuốt ve Vạn Hồn Phiên.

Chỉ là vượt ngoài dự đoán của hắn, qua mấy tháng liên tục mà thiếu cung chủ kia cũng không đến.

Phù Đồ Sơn.

Thân ngoại hóa thân mặt hắc y, ngồi xếp bằng trên đỉnh một ngọn núi.

Cương phong lạnh thấu xương!

Hắn chợt mở mắt ra, ánh mắt như đao nhìn một đạo nhân đang theo đường núi đi lên!

Đạo nhân này môi hồng răng trắng, ngũ quan âm nhu, mặc một bộ đạo bào của Diêm Ma Đạo Cung, chính là vị thiếu cung chủ kia!

Vậy mà người này không đến thành nhỏ cướp Vô Biên Huyết Hải và Thất Tình Tuyệt Dục Đan!

Mà ngược lại, trực tiếp đánh đến Phù Đồ Sơn!

"May mà thân ngoại hóa thân của ta vẫn luôn thủ ở đây, nếu không thì nói không chừng sẽ thật sự để ngươi chui kẽ hở."

Trong lòng Phương Tịch tự nói, hắn nhìn qua thiếu cung chủ, dùng thần thức truyền âm: "Vì sao thiếu cung chủ đến đây?"

"Mộc Chân Nhân, ta muốn thành đạo của sư tôn, cần mượn Vô Biên Huyết Hải Đan của ngươi dùng một lát, mong rằng ngươi thành toàn."

Thiếu cung chủ cao giọng trả lời, trong nhất cử nhất động đều mang theo tự tin rất lớn.

'Vô Biên Huyết Hải Đan?'.

Vẻ mặt Phương Tịch hơi kỳ lạ, nhưng ngay lập tức hắn hiểu ra.

Mình ở trên Đan Nguyên Đại Hội chính miệng thừa nhận tu luyện chính là Vô Biên Huyết Hải Đan nên bị để mắt đến cũng không có gì lạ.

Nhưng mà hắn lại có chút hiếu kỳ, mở miệng hỏi: "Nghe nói trước đó thiếu cung chủ đại thắng, chẳng lẽ Thất Tình Tuyệt Dục và Bạch Cốt Xá Lợi đều đã tề tụ?"

Theo Phương Tịch tính thì trên tay của thiếu cung chủ ít nhất cũng có Ngũ Khí Luân Chuyển Đan và Hoàng Tuyền Thiên Quỷ Đan.

Mà sau khi đánh giết Bạch Cốt Chân Nhân thuận thế lấy được Bạch Cốt Xá Lợi.

Nhưng mà Hoa Phi Diệp chạy thoát, bây giờ đan tán công trùng tu nên y không có được Thất Tình Tuyệt Dục Đan mới đúng.

'Chẳng lẽ phát hiện ra ta trước nên mới đếm tìm ta?'.

Trong lòng Phương Tịch không khỏi hiện ra một suy nghĩ.

"Quả nhiên Mộc Chân Nhân ngươi là người ngoài Đạo Cung của ta mà hiểu quá rõ môn thần thông này..."

Thiếu cung chủ mỉm cười: "Ta biết... Có lẽ ngươi còn có một số thủ đoạn lợi hại, lại có thể đánh giết Bạch lão nhưng ở trước mặt bản cung chủ, lại tuyệt đối không có hi vọng."

Dường như y rất tự tin vào bản thân nên cũng không mang theo người khác để giúp.

Có lẽ là do Kim Đan Chân Nhân trong Đạo Cung tổn thất nặng nề, lại mới trải qua một trận đại chiến, quả thật không thể nào xuất thủ.

Ít nhấn bản tôn Phương Tịch xuất hiện đã khiến Kim Đan của Đạo Cung mất đi hai người, dẫn đến thực lực đại suy.

Chuyện này khiến thiếu cung chủ không thể không mạo hiểm vận dụng bí pháp trong đại chiến trước đó để đánh giết Bạch Cốt Chân Nhân, đặt vững thắng cục.

"Phải không? Ta lại muốn xem thử!"

Đôi mắt Phương Tịch hơi híp lại.

Trong lúc đó, thân hình của hắn chợt biến mất trên đỉnh cô phong, đến trước mặt của thiếu cung chủ, năm ngón tay khép lại hóa thành một quyền!

Với thể phách có thể so với Kết Đan hậu kỳ của Thánh tử, dưới một quyền này dù là tu sĩ Kết Đan viên mãn cũng không dám cận thân đón đỡ!

Thấy thiếu cung chủ lại khinh thương như vậy thì trong lòng Phương Tịch cũng không khỏi vui mừng.

Một khắc sau, hắn thấy thiếu cung chủ cũng đấm ra một quyền.

Không khí bộc phát nổ mạnh, đường núi dưới chân hai người trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy, nham thạch bốn phía bay tứ tung như bộc phát một trận địa chấn nhỏ.

Quang mang chợt lóe!

Hai người đồng thời bay lên giữa không trung!

"Thể phách của thiếu cung chủ tốt thật!"

Dù Phương Tịch cũng không khỏi tán thưởng.

Lực lượng nhục thân của người này chỉ kém hơn hắn một bậc, đây quả thật không thể tưởng tượng nổi.

"Thể phách của Mộc Chân Nhân ngươi mới thật sự không thể tưởng tượng nổi... Vậy mà lại vượt Bách Bảo Hóa Hư Đan do tu luyện Bách Bảo Pháp có được... Tu sĩ tu luyện đạo pháp này có thể phách cường hoành, căn cứ lời của sư tôn, có thể dùng tay không đón đỡ uy lực của pháp bảo."

Thiếu cung chủ nhướng mày nhìn tay phải của mình.

Trong lần giao phong vừa nãy rõ ràng y đã ăn thiệt thòi nhỏ.

Lúc này, y không khỏi càng thêm kiêng kỵ Phương Tịch hơn.

"Ngươi..."

Ma quang nhấp nháy trong mắt của Phương Tịch: "Dường như cũng không phải đơn thuần thể tu mà là mượn dùng lực lượng thần thông của thuật pháp nào đó, tạm thời có được thể phách như vậy."

"Không sai, bản cũng chủ tu luyện pháp thuật Thất Tinh Đan Quyết, có thể mượn thần thông của các loại Kim Đan để bản thân sử dụng... Viên Kim Đan vừa rồi là đến từ quan chủ Bách Bảo Quan... Nhục thân của người này cường hoành, thật sự rất khó giết."

Thiếu cung chủ nao nao, ngay lập tức cười lạnh trả lời: "Tiếp theo cũng phải kiến thức thần thông của ngươi một chút."

Hai tay của y kháp quyết, sau lưng có bảy ngôi sao lần lượt hiện ra.

Nhìn kỹ lại mới phát hiện là bảy viên Kim Đan màu sắc khác nhau, sắp xếp theo thế của trận pháp.

Một viên Kim Đan trong đó dường như mới sử dụng xong nên quang mang hơi ảm đạm.

Mà lúc này, một viên Kim Đan lưu chuyển hai màu đen trắng chợt phóng ra quang mang.

U Minh giáng lâm, Hoàng Tuyền mãnh liệt!

Một con độc nhãn cự mãng lao ra khỏi Hoàng Tuyền phát ra tiếng rít chói tai.

"Sinh Tử Vô Thường Đan... Xem ra không biết ngươi lại từ chỗ nào nuôi dưỡng ra một vị Bạch lão nữa rồi."

Thần sắc Phương Tịch ngưng trọng, lắc một ma phiên.

Pháp bảo ma đạo loại này hắn thu được từ trên tay của đệ tử ma đạo không ít, chỉ riêng ma phiên có Quỷ Vương hắn cũng có mấy cây!

Lúc này từ trong ma phiên, lập tức có một con Xích Phát Quỷ Vương nhảy ra, nó gào thét rồi thân hình chợt lớn lên hơn mười trượng, chém giết với mãng xà của Hoàng Tuyền.

"Đi!"

Phương Tịch lại kháp một pháp quyết phóng Tam Âm Bạch Cốt Phiên ra.

Một con quái điểu như do vô số sâu bọ tạo thành xuất hiện phóng qua thiếu cung chủ.

"Đây là... Pháp bảo? ! Ngươi không phải tu sĩ của bản cung!"

Thiếu cung chủ thấy cảnh này thì thần sắc thật sự đại biến.

Y càng có nhãn lực hơn những tu sĩ Kim Đan khác của bản giới, thứ y biết cũng rất nhiều: "Không thể nào... Sư tôn không thể nào lưu truyền phương pháp luyện chế pháp bảo ra..."

Thấy quái điểu bay đến, bảy viên Kim Đan quay xung quanh thân thiếu cung chủ mơ hồ bị ma quang của nó chấn nhiếp.

Một viên Kim Đan bay ra, hiển hóa ra một đạo bạch quang trăm trượng.

Vù vù!

Hàn phong lạnh thấu xương.

Một trậm cuồng phòng màu xanh sẫm quỷ dị thổi qua cuốn quái điểu vào trong đó.

Nhiệt độ chợt hạ xuống, nước ở bốn phía đóng băng.

Không lâu sau, đã thấy được một ngọn băng sơn sinh động như thật từ giữa không trung rơi xuống, trong đó phong con quái điểu kia!

Không những vậy, viên Kim Đan này thế như thiên quân, mạnh mẽ đập lên Tam Âm Bạch Cốt Phiên, vậy mà khiến Bạch Cốt Phiên gào thét, rút lui trở về, mặt ngoài của nó hiện ra một vết nứt, rõ ràng chẳng mấy chốc sẽ nối gót Bạch Cốt Tiểu Kiếm.

Phương Tịch phẩy tay áo, đã thu Tam Âm Bạch Cốt Phiên lại, thở dài: "Trừ dòng chính của Đạo Cung ra thì tất cả Kim Đan của tu sĩ còn lại đều là tài liệu luyện pháp bảo của các ngươi... Khó trách sao các đại quan chủ muốn phản!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận