Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 20: Thu hoạch Linh mễ (2)

Nhưng chợt, hắn lại có chút cảm khái.

Lão Mạch Đầu làm Linh nông đã mấy chục năm, nhưng khi chết, không nhiều người nhớ đến lão, ngay cả ốc xá, ruộng đồng của lão cũng nhanh chóng bị chuyển giao.

Đây cũng là hiện thực ở tu tiên giới!

Tu tiên giả ở tầng dưới chót chỉ là sâu kiến, rau hẹ... Tùy tiện cắt, dù sao kiểu gì cũng sẽ dài ra lại.

"Hôm qua là lão Mạch Đầu, ngày mai có lẽ sẽ là ta!"

Phương Tịch cười một tiếng tự giễu.

Lấy tính cách của hắn, đến lúc đó số người nhớ đến hắn e rằng còn ít hơn.

"Thôi được rồi... Đúng lúc có một khoảng thời gian nông nhàn này, ta phải tu luyện thật tốt một phen."

Mỗi ngày Phương Tịch đều tu luyện Công pháp Trường Xuân Quyết Luyện Khí tầng ba này, chỉ là tiến độ của hắn cũng không nhanh.

Nhưng mà môn võ Bạch Vân chưởng này, hắn lại có vài phần hương vị tăng vọt.

Đại Lương.

Bạch Vân võ quán.

"Phương sư huynh!"

"Chào Sư huynh."

Trên người Phương Tịch mặc một bộ trang phục màu trắng đi vào võ quán, những đệ tử ngoại viện đã rối rít bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ, lấy lòng.

Nếu như lúc đầu, bọn họ chỉ là bị tiền tài của Phương đại viên ngoại khuất phục, bây giờ lại mang theo vài phần sùng mộ cường giả.

Bởi vì, tốc độ tiến bộ của Phương Tịch thực sự quá nhanh!

Không chỉ nhập môn cực nhanh, lúc còn ở nhà tu luyện đã có thể hoàn thành Khí huyết nhất biến, cách đây không lâu đột phá Khí huyết nhị biến!

Chuyện này khiến cho trong thâm tâm không biết bao nhiêu người phải đỏ mắt.

'Nhưng mà... Ghen ghét thì có ích lợi gì sao?'.

Phương Tịch mỉm cười, tiến vào nội viện Bạch Vân võ quán.

"Đại sư tỷ!"

Hắn chào hỏi với Mộ Phiếu Miểu một tiếng, sau đó đã tự đi đến trước một lò đất.

Cái lò bằng đất này dùng gạch xanh chất lên, phía trên lại đặt một cái nồi sắt.

Sau khi Phương Tịch bước đến, lập tức có hạ nhân đốt lò, đổ một bao, rồi một bao, lại một bao dược liệu vào trong nồi sắt.

Nhìn kỹ qua, trong dược liệu, còn trộn lẫn độc trùng như rết, nhện, khiến cho da đầu người ta phải tê dại.

"Sau khi dùng Đoán Thiêu pháp để Bạch Vân chưởng của ta tiến vào Khí huyết nhị biến, thì phải thử ngâm độc vào chưởng lực!"

Phương Tịch nhìn song chưởng của mình.

Đã qua hai lần khí huyết lột xác, làn da trên song chưởng của hắn đã cứng như là da trâu, cường kiện mạnh mẽ.

Đây là điều kiện để có thể tiến hành tu luyện cơ sở của độc công.

Dù sao dùng độc để luyện chưởng lực, cũng vẫn tổn hại cho thân thể.

Dù là Bạch Vân võ quán có giải dược đặc biệt, nhưng theo ngày tháng tích lũy, cùng có thể trở thành thương thế kinh khủng.

Rừng rực!

Ngọn lửa mãnh liệt liếm láp đáy nồi, khiến nước thuốc trong nồi sắt càng lúc càng đậm đặc, trở nên xanh đen, tanh hôi...

Mặt Phương Tịch không đổi sắc, hắn đợi nước sôi lên, trực tiếp cắm song chưởng của hắn vào nồi.

Rầm rầm!

Nọc độc sôi trào nhộn nhạo giữa hai bàn tay, hắn yên lặng vận chuyển khí huyết biến hóa, hấp thu lực lượng của độc tố.

'Quả nhiên, chỉ có sau khi Khí huyết nhị biến, thể phách và khí huyết mạnh mẽ mới có thể hấp thu một ít độc tố... Tu luyện quá mức, có thể làm cho song chưởng của mình bị độc phế!'.

Sau nửa canh giờ tu luyện, Phương Tịch thu hồi hai tay đã đỏ bừng của hắn, hắn nhìn lòng bàn tay của mình.

Chỉ thấy, mỗi khi hắn vận chuyển khí huyết, ở trong lòng bàn tay của hắn chợt có một đoàn màu xám hiện ra.

"Đây là độc chưởng sao? Bạch Vân chưởng cảnh giới Ô Vân đây sao? Không... Chắc là chỉ mới bắt đầu..."

Bạch Vân chưởng có ba cấp độ, Bạch Vân, Ô Vân, Hắc Vân!

Trong đó Bạch Vân là Khí huyết nhất biến cùng nhị biến, song chưởng trắng nõn như ngọc.

Ô Vân chính là đến giai đoạn khí huyết tam biến, chỉ cần vận công lên, song chưởng lập tức trở nên đen nhánh, chính là tiểu thành độc công.

Bây giờ, Phương Tịch đang ở giữa giai đoạn nhị biến và tam biến.

Đến cuối cùng là cấp độ Hắc Vân, chính là chính thức luyện thành chân lực, độc chưởng đại thành!

Nghe nói thời điểm Mộ Thương Long thật sự vận công, song chưởng của lão đen như mực, dù chỉ là chưởng phong cũng có kịch độc!

"Tài lực của ta đầy đủ, có thể mua được các loại kỳ độc, tôi luyện vào trong chưởng, bởi vậy mới có thể nhanh chóng tiến bộ..."

Phương Tịch thu chưởng mà đứng, hắn yên lặng nghĩ đến tiến độ võ học của mình.

Ngoài ra, hắn có thể dùng linh thức để nội thị bản thân, tu bổ tổn thương thân thể, bài tiết độc tố, đây cũng là một ưu thế lớn của hắn!

Có nhiều ưu thế chồng lên nhau như vậy, tiến độ của Phương Tịch trên Bạch Vân Chưởng, tự nhiên là một ngày ngàn dặm, ngay cả Võ Cực cũng bị vượt qua, gần đây tuy rằng trước mặt người khác hắn vẫn rất nhiệt tình như trước, nhưng ánh mắt sau lưng lại có chút khiến người ta phải nghiền ngẫm.

'Trong toàn bộ võ quán hiện tại, chỉ luận võ công, chẳng phải là ở trên ta chỉ có Mộ Phiếu Miểu cùng Mộ Thương Long thôi sao?'.

Phương Tịch âm thầm suy nghĩ.

"Vũ Cực thì không ra thể thống gì, tâm tính Lưu Đào Đào thì còn thiếu một chút, luận chất phác trầm ổn, nói không chừng sau này Đường Toàn có thể đi sau mà đến trước... Có thể kết giao một chút."

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, Vũ Cực tướng mạo anh tuấn bước vào hậu viện, trên mặt y lộ ra nụ cười hiền hòa: "Phương sư đệ..."

"Vũ sư huynh, có chuyện gì thế?" Lông mày Phương Tịch nhíu lại.

"Chuyện này... Gần đây sư huynh tu luyện võ công, nhưng lại xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, không biết là sư đệ..."

Vũ Cực vừa mở miệng, chính là muốn vay tiền.

"Chiếc thuyền hữu nghĩ nhỏ này, sắp phải lật ra rồi đây." Phương Tịch âm thầm liếc mắt một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận