Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 155: Chém giết

Trên mặt hồ.

Nửa người của lão tu phốc một tiếng đã rơi vào trong nước, một mảng đỏ lan ra.

Phương Tịch dùng tay chụp đến đã nắm trong tay túi trữ vật và pháp khí hồ lô còn sót lại của lão tu, hắn trầm ngân không nói.

Tốc độ của Hắc Vân Đâu vẫn quá chậm, nếu không phải lão tu này chủ quan, lại tràn đầy tự tin bay đến hắn mà hắn chuyển tiến làm lùi khiến đối phương vội vàng không kịp chuẩn bị thì đúng là không có khả năng đến gần như vậy.

Đến lúc đó không thể không dùng Phi Thiên Phù.

Đây cũng là tai hại của thể tu, phương diện đánh xa hơi yếu.

"Không chỉ đánh xa mà còn trinh sát."

Phương Tịch cầm Huyền Thiết Kiếm, muốn dò la tình hình ở trung tâm chiến trường lại phát hiện mình không có biện pháp...

Mà Hủ Mộc lão đạo và vợ chồng Vi Nhất Tâm đều rất ăn ý mà lựa chọn phương hướng chạy trốn khác nhâu, bây giờ cũng không biết còn sống hay đã chết.

'Nếu không thì... Ta thay một bộ quần áo rồi dịch dung giết trở về?'.

Trong đầu của hắn đột ngột hiện ra một ý niệm.

Dựa vào Tông Sư Khí Quán Chu Thân cộng với Huyền Thiết Kiếm, Phương Tịch tự tin có thể xử lý một tên Luyện Khí hậu kỳ.

Đến lúc đó sự cân bằng của chiến trường tất nhiên sẽ bị lệch.

"Nhưng nếu quá cố ý thì Nguyễn Tinh Linh chỉ tùy tiện đoán một cái là biết chắc có liên quan đến mấy người chúng ta... Lại loại bỏ từng người, ta sẽ bại lộ..."

"Mặc dù bại lộ thân phận hình như cũng không có gì, nhưng vẫn có chút không ổn... Thực lực quá cao, dễ dàng gây nên kiêng kị cùng hoài nghi, hồ lộng nương môn này cũng không tốt lắm..."

"Quên đi, vẫn nên yên tĩnh chờ đợi kết quả, tin rằng với sự khôn khéo của Nguyễn Tinh Linh chắc là vẫn còn át chủ bài mới đúng..."

"Dù là thua cược, cùng lắm thì lại tìm cơ hội khác, hoặc đến Quy Diệp Thần Tông làm một tên bộ trưởng linh thực!"

Chiến trường phía trên tảng đá ngầm.

Một đoàn huỳnh quang màu lam quấn với mây đen, trong đó có thể mơ hồ thấy được lam điệp uyển chuyển, quỷ vật gào thét...

Lô Kính Thanh dựa vào Kim Cương Phù hộ thể, ngồi xếp bằng thầm vận huyền công, y đã triệt tiêu biến hóa Xích Viên, mí mắt thường xuyên nhảy lên, dường như không bao lâu sẽ có thể khôi phục được năng lực hành động.

Về phần Nguyễn Tinh Linh!

Tu vi của nàng chỉ có Luyện Khí tầng bảy, bị huynh đệ Khấu gia vây công, tình cảnh vô cùng hung hiểm.

"Ha ha... Đại ca thêm chút sức mạnh, tiểu nương bì này sẽ không xong."

Lão nhị Khấu gia thao túng một thanh Kim Giao Đao, đao quang tung hoành tới lui, chém loạn vào lãng hoa của Nguyễn Tinh Linh.

Hộ thân lẵng hoa của Nguyễn Tinh Linh mỗi lần nhận một đao đều có từng cánh hoa rơi lả tả, mắt thấy linh thực trong lẵng hoa của nàng đều sắp khô héo.

Lão đại Khấu gia thì trầm ổn hơn nhiều, không nói một lời, pháp khí y sử dụng là một thanh Kim Giao Chùy.

Pháp khí thượng phẩm này vô cùng nặng, quấn lấy phi kiếm của Nguyễn Tinh Linh, mỗi lần đánh đều khiến phi kiếm phát ra một tiếng gào thét.

Hai tên này hợp lực vây công Nguyễn Tinh Linh, lại có vẻ như đang chiếm thượng phong.

Lão đại Khấu gia bất chợt nhe răng cười, thúc giục pháp lực toàn thân.

Oanh!

Kim Giao Chùy mạnh mẽ bành trướng mấy lần, lân phiến trên đó có kim quang lưu chuyển như sống lại, một chùy nặng nề đúng lục nện trúng thân của phi kiếm.

Ong ong!

Bên ngoài phi kiếm hiện ra một vết rách rõ ràng, bị nện bay vào trong nước, nhấc lên một chuỗi gợn sóng.

"Ô..."

Sắc mặt của Nguyễn Tinh Linh giẫm trên lẵng hoa, có ngàn vạn cánh hoa hộ thân trong nháy mắt đỏ lên rồi lại trở nên trắng bệch.

"Ha ha... Đi chết đi!"

Lão nhị Khấu gia nhắm chuẩn cơ hội, Kim Giao Đao hóa thành một đạo lưu quang, đao quang tăng vọt, trong khoảnh khắc đã đột phá phòng ngự của lẵng hoa, lưỡi đao bay thẳng đến cái cổ thon dài, trắng nõn của Nguyễn Tinh Linh.

Mặc dù y tham tài háo sắc nhưng đối với nữ tu tướng mạo bình thường luôn luôn lạc thủ tồi hoa, hạ thủ không lưu tình.

Đinh linh linh!

Ngay lúc đao quang đột phá lẵng hoa, tay trái của Nguyễn Tinh Linh nhẹ nhàng lay động.

Âm thanh linh đang êm tai chợt vang lên.

Hai huynh đệ Khấu gia đều cảm thấy tâm thần chấn động, đầu như chịu một chùy mê man.

Hai kiện pháp khí thượng phẩm Kim Giao Đao cùng Kim Giao Chùy cũng như tráng hán uống rượu say, lung lay sắp đỏ ở giữa không trung.

Nguyễn Tinh Linh thừa cơ vỗ túi trữ vật, từ đó bay ra một tám phù lục linh quang lấp lóe.

Sau khi nàng rót pháp lực vào, nháy mắt đã kích phát phù lục, từng đạo lôi quang lấp lóe.

Cấp hai hạ phẩm - Lôi Kích Phù!

Xoẹt xẹt!

Một đạo lôi quang tử sắc phảng phất từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng đến lão đại Khấu gia.

Phòng ngừ xung quanh lão đại Khấu gia vỡ vụn như giấy, linh quang của pháp bào trên người y cũng ảm đạm trong nháy mắt, hóa thành từng mảnh từng mảnh tro bụi.

Ầm ầm!

Sau khi lôi quang đi qua, nửa người trên của lão đại Khấu gia cháy đen một mảnh, khí tức nhanh chóng suy yếu, hiển nhiên y đã thụ thương không nhẹ.

"Đại ca? !"

Lão nhị Khấu gia từ trong trạng thái thất thần khôi phục lại, y nhanh chóng khống chế Kim Giao Đao thủ hộ trước người đại ca.

"Pháp khí đặc thù trực tiếp công kích thức hải. Còn có phù lục cấp hai. Tiểu nữ Nguyễn gia, ngươi giấu thật sâu."

Lão đại Khấu gia phun ra một ngụm máu tươi, thở dốc nói.

"Thiếp thân cũng không ngờ, lão đại Khấu gia lại là một vị thể tu tầng ba. Bằng không mà nói... Một trận lôi điện vừa rồi ngươi chắc chắn sẽ không may."

Nguyễn Tinh Linh vuốt vuốt linh đang trên tay, trong giọng nói của nàng nghe không ra bao nhiêu phập phòng.

"Hừ! Vậy bây giờ lại như thế nào?"

Lão đại Khấu gia xé rách quần áo nửa thân trên, hung tính bộc phát.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, y lập tức ngây người.

Một tấm, hai tấm, ba tấm...

Nguyễn Tinh Linh mỉm cười lấy ra ba tấm phù lục cấp hai màu sắc khác nhau nhưng pháp lực ba động pháp lực ba động vô cùng cường đại, nàng cười tủm tỉm nói: "Xin mời hai vị lên đường."

"Không tốt, chia ra chạy!"

Lão đại Khấu gia hú lên quái dị, hai tay kháp quyết, vết thương trên người y nổ tung, hiện ra một mảnh huyết quang, bao phủ cả người y, cấp tốc chạy về một hướng, tốc độ vô cùng kinh người, dĩ nhiên là Huyết Độn Thuật hiếm thấy.

"Đại ca!"

Lão nhị Khấu gia thấy đại ca chạy, y cũng chỉ có thể chọn một phương hướng khác rồi hóa thành một đạo kim quang chạy trốn.

Nguyễn Tinh Linh đứng tại chỗ thấy Khấu gia song hung đào tẩu lại chợt cười khổ một cái, từng tấm phù lục trong nháy mắt đã hư ảo, hóa thành từng hạt bụi sáng nổ tung... Tất cả đều là giả.

"Đáng tiếc, không thể lưu hai tên này lại, cho dù phù lục là thật ta cũng không có nhiều pháp lực như vậy."

Nàng than nhẹ rồi nhìn về phía Phong Bạch Mộng dây dưa với tu sĩ họ Ân, nhẹ gật đầu: "Hôm nay tốt xấu gì cũng phải lưu một người lại."

Nguyễn Tinh Linh khống chế lẵng hoa, bay về phía chiến trường của Phong Bạch Mộng, linh âm êm tai vang lên lần nữa...

"Đáng chết, không ngờ tiểu nữ kia lại khó giải quyết như vậy!"

Lão nhị Khấu gia khống chế độn quang, trong nháy mắt đã bay ra hơn mười dặm.

Y âm thầm cắn răng: Lần này hai huynh đệ chúng ta xem như té ngã rồi, ai... Từ sau khi tam đệ chết không minh bạch, vận khí của ta càng ngày càng tệ..."

"Mối thù hôm nay, tạm thời ghi lại, sau này sẽ cho Nguyễn gia đẹp mắt! Hừ!"

Lão nhị Khấu gia đang gào thét, khóe mắt của y chợt liếc qua, thoáng nhìn thấy một pháp khí mây đen đang từ từ bay đến.

Ở trên pháp khí có một người cầm một thanh hắc thiết kiếm to lớn đang đứng, hình như hắn đang nhìn chiến trường ở phía xa.

Hắn nhìn thấy độn quang của lão nhị Khấu gia lập tức bị dọa phải quay đầu chạy trốn.

"Là thủ hạ của nữ nhân kia."

Trong mắt của lão nhị Khấu gia hung quang lóe lên, lập tức muốn đuổi theo để kết liễu tên này.

Nhưng sau một khắc, y vẫn thu hồi ý nghĩ này: "Đào mệnh quan trọng... Xem như số ngươi gặp may."

"Sao hắn lại không đuổi theo? Chuyện này không hợp với tính cách của cướp tu nha."

Phương Tịch diễn kịch diễn cả nửa ngày, khi hắn phát hiện đạo độn quang kia lại có xu thế trực tiếp chạy đi, không khỏi cảm thấy phiền muộn.

Nếu như đối phương đuổi thẳng theo hắn, hắn lại có thể tái diễn một màn phản sát trước đó, tiết kiệm một tấm Phi Thiên Phù.

"Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc!"

Hắn thở dài rồi lấy Phi Thiên Phù ra đánh lên người mình.

Dưới pháp lực vận chuyển, thân thể của hắn lại có thể bay lên thẳng tắp, tốc độ vượt qua Hắc Vân Đâu mấy lần.

Sau một khắc, lão nhị Khấu gia đã phát hiện tiểu tu chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bốn kia không trốn mà lại bay về phía mình, y không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng: "Tiểu tử muốn chết!"

Kim Giao Đao hóa thành một đạo lưu quang thoắt giết tới.

Phương Tịch không tránh không né, quát lên một tiếng lớn.

Chân Cương ngoại phóng toàn thân của hắn đều như phủ lên một tầng xa mỏng màu đỏ.

Đương!

Kim Giao Đao chém lên Chân Cương trực tiếp bị bắn ra.

Trong chớp mắt tiếp theo, hắn đã đối diện với ánh mắt kinh hãi muốn chết của lão nhị Khấu gia.

Phi Thiên Phù!

Khí Quán Chu Thân!

Huyền Thiết Kiếm phát ra tiếng oanh minh, ở mũi kiếm và lưỡi kiếm phát ra ba tấc kiếm mang xích hồng.

"Trảm!"

Hai tay Phương Tịch cầm kiếm, giơ lên cao một chiêu tích lực Hoa Sơn.

Phốc!

Huyền Thiết Kiếm được cương khí quán chú dễ như trở bàn tay khai mở tầng hộ tráo chém lên người lão nhị Khấu gia.

Sau khi Phương Tịch lao ra một khoảng cách, dường như lão nhị Khấu gia mới lấy lại tinh thần, trên trán hiện ra một đạo huyết tuyến từ trên xuống dưới, một đường đi qua sống mũi, miệng, đi đến bụng.

Tiếp theo, thân thể bên trái và bên phải của y dịch ra, chia làm hai nữa rơi xuống mặt hồ, một đường máu tung lên trời.

Dưới một kiếm, chém đầu cướp tu.

Phương Tịch thu Huyền Thiết Kiếm, hắn rất hài lòng với một chiêu này của mình.

Hắn cố ý không chọn hoàng chặt mà dựng thẳng chém, chính là sợ sinh mệnh lực của tu sĩ quá mạnh, dù bị chém ngang lưng cũng có thể chống đỡ đến khi thi triển bí thuật hay pháp khí gì đó xong.

Nhưng chẻ từ trên xuống dưới thì khác, người trúng lập tức chết ngay, tuyệt đối không có chỗ để giãy giụa.

"Chỉ là không có chút tiên khí..."

Phương Tịch chửi bậy một câu rồi thu túi trữ vật và Kim Giao Đao mà hắn nhìn rất quen mắt của lão nhị Khấu gia.

"Pháp khí này... Quả nhiên là cùng loại với lão tam Khấu gia, không biết đến khi nào mới có thể gôm đủ ba kiện thành một bộ."

Hắn thu Kim Giao Đao vào trong túi trữ vật, lại giấu kỹ túi trữ vật của lão nhị Khấu gia.

Nghĩ nghĩ hắn lại lấy ra pháp khí Hoàng Bì Hồ Lô của lão tu để luyện hóa, sau đó điều khiển một đoàn hắc thủy nện lên người mình.

Ầm!

Pháp bào màu xanh có mảnh vá nứt ra, lộ ra vẻ vô cùng chật vật.

Nhưng trên làn dạ lại vô cùng nhẵn bóng.

Dùng Chân Cương hộ thân, pháp khí trung phẩm không thể phá phòng được.

"Gần như xong rồi sao?"

Sau khi làm tốt những chuyện này, Phương Tịch khống chế Hắc Vân Đâu, đung đưa phóng tới trung tâm chiến trường.

Hắn đến không sớm không muộn, vừa đúng lúc Nguyễn Tinh Linh lay động linh đang khiến tên tu sĩ họ Ân kia thất thần trong chớp mắt.

Vô số Mộng Điệp Cổ màu lam lập tức bay lên, bay phủ tu sĩ họ Ân.

Đến khi Mộng Điệp Cổ tản ra chỉ còn lại một bộ thi thể da bọc xương rỡi xuống hồ.

"Tinh Linh làm tốt lắm!"

Vẻ mặt Phong Bạch Mộng vui mừng, thu lấy pháp khí tiểu phiến và túi trữ vật của tu sĩ họ Ân.

Lúc này Hủ Mộc lão đạo cùng vợ chồng Vi Nhất Tâm cũng ở hai phương hướng khác nhau chạy đến.

Vợ chồng Vi Nhất Tâm thần hoàn khí túc, dù sao cũng là hai đánh một, không có áp lực gì, Hủ Mộc lão đạo thì có bộ dáng như kiệt quệ pháp lực.

Nhưng mà chật vật nhất vẫn là Phương Tịch.

"Phương đạo hữu, ngươi vậy mà có thể sống sót trong tay tu sĩ Luyện Khí tầng năm của Lô gia sao?"

Hoa Thiền Quyên che miệng lại, hơi khó tin.

"Ta hao hết át chủ bài, khổ chiến thật lâu cuối cùng chém giết tên đại địch kia..."

Phương Tịch cầm Hoàng Bì Hồ Lô giơ lên, cười khổ trả lời.

Bây giờ đại cục đã định, tiếp theo sẽ phân phối lợi ích, hắn nhất định phải triển lộ chút thực lực, nếu không thì ai cũng xem hắn như quả hồng mềm mà bóp.

"Chư vị đều vô sự, đúng là thật đáng mừng."

Nguyễn Tinh Linh hạ lẵng hoa xuống, ánh mắt của nàng đảo qua bốn người, khẽ cười nói.

"Nhờ tiên tử pháp lực cao cường, đuổi huynh đệ Khấu gia kia đi, nếu không thì chúng ta đều chết không có chỗ chôn... Lão hủ vô năng đã để tu sĩ Lô gia chạy thoát."

Hủ Mộc lão đạo cười khổ chắp tay.

Vi Nhất Tâm lạnh lùng ném ra một cái đầu người.

Đợi đến khi Phong Bạch Mộng cũng xuống, mấy người bao vây Lô Kính Thanh, Lô Kính Thanh ở trong hộ tráo của Kim Cương Phù mở hai mắt ra, sau khi y thấy cảnh này, toàn khuôn mặt đều là sự tuyệt vọng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận