Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 548: Chém giết

Lấy mạnh hiếp yếu mới là binh pháp chính đạo!

Phương Tịch am hiểu rất sâu đạo lý này.

Cho dù triệu hóa Ngoại Đạo Nguyên Anh thì trước tiên cũng đi xử lý Phượng Thập Tam yếu nhất rồi lại để Ngoại Đạo Nguyên Anh và Tiểu Thanh dẫn theo đám khôi lỗi đến đây trợ trận!

Sưu!

Từng đường vân như mạch máu xuất hiện trên Thần Anh Kiếm hóa thành một tấm huyết sắc cự võng, cuống thần hồn Ngũ Thải Thiên Phượng vào trong.

Thần hồn của Phượng Thập Tam bị Thần Anh Kiếm hấp thu, trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói, chỉ để lại một viên yêu đan lơ lửng giữa không trung...

Thu!

Tiểu Thanh phát ra tiếng thanh minh, chủ động bay đến, nó chở Ngoại Đạo Nguyên Anh cùng bay về phía Thanh trưởng lão.

Trên chủ chiến trường lúc này.

Phương Tịch toàn lực thôi động Huyết Sát Điện, hóa thành một đám huyết vân rộng gần một mẫu, bao phủ hư không bốn phía.

Giữa thiên địa có mười chính đường ngang dọc, từng quân cờ trắng bay ra hóa thành lồng giam to lớn!

Hai món linh bảo hư không hợp lực phong tỏa một con thanh sắc Thiên Phượng to khoảng mười trượng ở trung tâm.

"Thập Tam..."

Thanh trưởng lão vốn còn chút chần chừ, dù sao Phượng Thập Tam vẫn chưa thoát được.

Nhưng lúc này, lão nhìn thấy Phượng Thập Tam đã vẫn lạc dưới ma kiếm nên không còn chút cố kỵ nào: "Vân Kiệt Tử... Thiên Phượng Nhất Tộc ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Thanh sắc Thiên Phượng hót to, từng tia ngân sắc hội tụ lại trên hai cánh hóa thành từng Phượng Triện Văn.

Gợn sóng hư không liên tục hội tụ, mơ hồ hình thành hư không phong bạo.

"Thần Anh Kiếm... Đi!"

Gương mặt nhỏ của Ngoại Đạo Nguyên Anh nghiêm túc, phía sau hiện ra pháp tướng Diêm La Thiên Tử ba mắt sáu tay, nó bất chợt toàn lực thôi động ma công, rót vào trong Thần Anh Kiếm.

Thần Anh Kiếm phát ra tiếng kiếm minh như tiếng khóc thê lương rồi nó chợt lóe lên đã đi đếm đỉnh đầu của thanh sắc Thiên Phượng.

Ô oa!

Trong âm thanh như hài nhi khóc, Thần Anh Kiếm chợt trở nên rất to lớn, nó hóa thành một thanh cự kiếm đỏ thẫm dài khoảng mười trường, trên đó có từng tiểu nhân huyết sắc, thậm chí còn có các loại hình thái như Kỳ Lân, Phượng Hoàng xuất hiện, chúng tung bay quanh thân kiếm mang theo tiếng gào khóc!

Từng tia máu từ trong hư không xuất hiện, xuyên thấu ngân sắc phù văn trên cánh của thanh sắc Thiên Phượng, dường như nó đang tiến hành phong tỏa hư không.

Huyết Sát Điện, Tinh La Kỳ Bàn, lại thêm Thần Anh Kiếm!

Linh bảo hư không ở trong tay của Phương Tịch đều ở đây, hắn đã xuất hết át chủ bài!

'Đáng ghét... Nếu đổi thành một con yêu tộc cấp bốn thượng phẩm khác đến thì ta đã sớm xử lý xong, hết lần này tới lần khác lại là Thiên Phượng Nhất Tộc am hiểu khống chế lực lượng hư không!

Trong lòng Phương Tịch âm thầm nghiến răng.

Bây giờ sát tâm của hắn đã nổi lên, cho dù phải đánh đổi một số thứ thì hắn cũng phải lưu Thanh trưởng lão ở lại đây!

"Thần Anh Kiếm? !"

Thanh trưởng lão giật nảy cả mình, vậy mà lão lại nhân ra món chí bảo ma đạo này, mặt lão đầy hoảng sợ: "Không..."

Lão hé mỏ, một đạo ngũ thải lưu quang bay ra.

Nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là một sợ ngũ thải linh vũ, nó tảng ra một cỗ uy nghiêm khó hiểu, hơn xa yêu thú cấp bốn!

"Bản mạng linh vũ của yêu tộc cấp năm Hóa Thần? !"

Phương Tịch có phần cả kinh nhưng cũng xem như nằm trong dự liệu của hắn.

Yêu tộc cấp bốn thượng phẩm thống lĩnh một tộc như vậy thì trên thân sao có thể không có một hai át chủ bài chứ?

Ngũ thải linh vũ bay lên giữa không trung huyễn hóa ra từng tia ngũ thải lưu quang quấn quanh Thần Anh Kiếm.

Bị ngũ thải lưu quang bao vây, Thần Anh Kiếm lập tức phát ra một tiếng rên rỉ, từng huyết sắc tiểu nhân và hư ảnh yêu thú bắt đầu nhanh chóng hòa tan... Nó một đi không trở lại, kiếm thế cũng bị ngăn cản, khó mà chém xuống.

"Hừ... Uổng công lão phu còn tưởng là ma bảo của Chân Ma giới, hóa ra chỉ là một món phỏng chế phẩm."

Thần sắc của Thanh trưởng lão ung dung hơn nhiều, hai tay kháp quyết.

Ngũ thải lưu quang đại thịnh, thậm chí còn có ý định hòa tan Thần Anh Kiếm!

Sắc mặt Ngoại Đạo Nguyên Anh khó coi, nó kháp quyết, Thần Anh Kiếm hóa thành một đạo lưu quang đen nhánh chui vào trong cơ thể của nó.

Ba ba!

Từng sợi tơ huyết hồng sắc đều bị đứt, Thanh trưởng lão thu hồi ngũ thải linh vũ rồi hừ lạnh: "Vân Kiệt Tử... Lần sau gặp mặt ta chắc chắn sẽ giết ngươi!"

Ngũ thải quang mang lưu chuyển, thậm chí còn bức từng cây Thanh Hòa Vô Hình Châm ra.

Thanh sắc Thiên Phượng hót dài một tiếng, mấy thấy nó sắp vỗ cánh bay đi.

Với độn tốc của nó, e là Thiên Đố Ma Quân và Thiên Tinh Tử đến cũng phải hít bụi...

"Không có lần sau."

Thần sắc Phương Tịch lạnh lùng, trong tay của hắn hiện ra một tiểu ấn đen nhánh, đúng là Sinh Tử Ấn!

Hư ảnh một cây Yêu Ma Thụ xuất hiện, Khô Vinh Huyền Quang súc thế chờ phát động, khiến hắn cảm nhận được rõ ràng thọ nguyên của Thanh trưởng lão!

"Còn lại hơn một ngàn năm..."

"Thảo nào dám đến giết ta, tu sĩ Nguyên Anh bình thường của Thanh Đế Sơn cũng chưa chắc là đối thủ của lão yêu này, càng không chém giết được..."

"Nhưng ta thì có thể!"

"Mặc dù Thiên Phượng Nhất Tộc ngươi có thể đánh có thể đi... Nhưng thọ nguyên của ngươi không bằng quy tộc, đây chính là sơ hở lớn nhất!"

Nếu không phải thủ đoạn đã ra hết mà vẫn không lưu đối phương lại được thì Phương Tịch cũng không lộ tấm át chủ bài này ra.

Lúc trước hắn chỉ bộc lộ Khô Vinh Huyền Quang nhưng vẫn chưa bại lộ thọ nguyên dài dằng dặc hơn năm nghìn năm của bản thân!

"Chết!"

Khô Vinh Huyền Quang vừa quét qua, thần hồn của Thanh trưởng lão chợt cảm thấy hoảng sợ, bản thân lão đang nhanh chóng già yếu, vỡ vụn...

"Không có khả năng... Ngươi... Bắc Đẩu... Tư Mệnh..."

Mặt lão đầy vẻ không thể tin được, sau đó khí tức hoàn toàn mất đi, đột ngột ngã quỵ.

Sưu!

Thi thể của Thanh trưởng lão ở giữa không trung bị từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang tiếp được, sợi ngũ thải linh vũ kia rên rỉ, thật chí còn sắp hóa thành một đạo ngũ thải lưu quang bay đi, lại bị mười ngón tay của Phương Tịch liên tục bắn ra từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang như tơ tầm, bao phủ tầng tầng lớp lớp sợ lông vũ này rồi phong ấn bỏ vào một cái hộp ngọc, lại dán lên mười bảy, mười tám tấm phù lục.

"Bắc Đẩu... Tư Mệnh..."

Lúc này Phương tịch mới có thời gian ngẫm lại di ngôn cuối cùng của Thanh trưởng lão: "Bắc Đẩu Tư Mệnh... Chẳng lẽ hắn cho là Khô Vinh Huyền Quang của ta đã tiếp cấp thành đại thần thông kia rồi sao?"

Nếu là tu sĩ Nguyên Anh bình thường của Thanh Đế Sơn tu luyện thành Khô Vinh Huyền Quang, dù huyền quang đại thành thì thọ nguyên cũng chỉ có thể một đổi một, căn bản không thể nào đổi được hơn một ngàn năm thọ nguyên của Thanh trưởng lão.

Trừ phi... Luyện thành đại thần thông đỉnh cấp chân chính của Thanh Đế Sơn - thần thông Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh!

Như vậy mới có thể dùng một năm thọ nguyên của bản thân gọt đi mấy năm, mấy chục năm thọ nguyên của địch nhân, thậm chí còn vượt đại cảnh giới tạo thành uy hiếp với Hóa Thần!

Thế nhưng Phương Tịch cũng không có pháp môn tu luyện thần thông này, hắn hoàn toàn chỉ cường ngạnh dựa vào thọ nguyên của bản thân!

"Nếu như không phải Thiên Phượng đến mà là một con quy yêu cấp bốn thượng phẩm thì có phần khó làm... Nhưng mà Thanh Hòa Kiếm của ta chắc sẽ có thể khắc chế được nó! Yêu tộc cấp bốn thượng phẩm bình thường không cạo được ta, chỉ có Thiên Phượng như vậy ta mới không làm gì được nên đành quét một phát..."

Phương Tịch hít sâu, thu hồi di hài của Thanh trưởng lão và Phượng Thập Tam lại, hắn lại hiểu rõ thực lực của mình hơn.

Bây giờ, dù hắn đấu pháp với yêu tộc cấp bốn thượng phẩm thì cũng không sợ.

Thứ duy nhất có thể khiến hắn sợ là bị mấy con yêu tộc cấp bốn thượng phẩm vây công, dẫn đến không đủ thọ nguyên để tiêu hao, hoặc là Hóa Thần Yêu Tôn đích thân xuất thủ!

"Nhưng mà dù Thanh trưởng lão và Phượng Thập Tam đã tu dưỡng một phen nhưng chắc là vẫn chưa bù đủ nguyên khí đã hao tổn trong đại chiến trước đó, không tính là trạng thái đỉnh phong, vẫn không thể kiêu ngạo tự mãn..."

"Chém giết một con đại yêu cấp bốn thượng phẩm thì cũng xem như ta đã cống hiến rất lớn cho nhân tộc... Ít nhất so sánh đại tu sĩ của hai bên ở trên chiến tuyến đã trở về hai đối hai."

"Ta đổ máu vì nhân tộc, tiêu hao một ngàn mấy trăm năm thọ nguyên để chém giết đại địch, công đức vô lượng, công đức vô lượng..."

Phương Tịch thở dài, ném Lưỡng Nghi Quản đựng Thiên Yêu Khí cho Ngoại Đạo Nguyên Anh rồi phất tay đưa nó về Cửu Châu giới.

Tiếp theo bản thân hắn lập tức hóa thành một đạo thanh sắc lưu quang, bay về tu tiên giới ba nước...

Cửu Châu giới.

Ngoại Đạo Nguyên Anh trực tiếp xuất hiện, sau đó vui cười rồi chui vào trong thân thể của Trương Hỏa Hoa.

Hắn mở mắt ra nhìn Lưỡng Nghi Quản trong tay, mấu chốt là một tia Thiên Yêu Khí trong đó rồi rơi vào trầm ngâm: "Trước thả một chút đi, vừa mới hoàn thành nghịch hướng đo vẽ yêu khí, lại có được một tia Thiên Yêu Khí, chẳng phải là ta đã có chuyện rồi sao?"

"Ừm, sau khi hoàn thành phân tích hạt của tia Thiên Yêu Khí này thì còn có thể tiến hành thí nghiệm một phen, thử nghiệm cách sử dụng vô hại với yêu thú, sau đó cho Tiểu Thanh và Đại Thanh dùng..."

Phương Tịch đứng dậy, duỗi lưng.

Hắn mở ti vi, đang chiếu một tin tức:

"Mấy ngày trước, pháp bảo cấp Phi Mễ của Sở Nghiêm Cứu Phi Mễ Phương Tiên Đại Học đã được ứng dụng ở Thái Âm Phòng Tuyến, lập chiến tích chém giết ba con Nguyệt Ma Nguyên Anh hậu kỳ... Trong trận chiến này, Đồ Ma Chân Quân..."

Hắn nhìn tin tức, bĩu môi.

Nội dung thông báo này đương nhiên là thật, sau mấy lần Giáo Sư Hỏa Vân Tử thí nghiệm vũ khí Phi Mễ thì đã được đưa lên chiến trường, nghe nói ngay từ đầu đã tạo thành sát thương rất lớn với Nguyệt Ma.

Đáng tiếc đối với Hóa Thần Ma Tôn vẫn không có bao nhiêu hiệu quả.

Cho dù ba con cổ ma Nguyên Anh hậu kỳ này cũng là dựa vào xuất kỳ bất ý ngay từ đầu, còn có Không Thiên Điện Chủ Đồ Ma Chân Quân đích thân áp trận mới có được chiến quả.

'Dựa theo tin tức từ Lục Đạo Sư, gần đây tâm trạng của Hỏa Vân Tử không tốt... Bởi vì ma đầu Nguyên Anh bên Nguyệt Ma cũng đã có cách phòng ngự nhất định...'.

Cách đối phó với vũ khí cấp Phi Mễ tốt nhất đương nhiên là thần thông hư không!

Mà trong cổ ma tộc cũng có truyền thừa Phượng Triện Văn!

'Ai... Quả nhiên dây dưa với ma tộc thì không phải là một hai món vũ khí khoa kỹ là có thể cải biến được, vẫn phải tiếp tục.'.

'Vì dừng lưỡng giới tranh chấp lại, ta không thể không làm một quyết định bi thương... Lấy Thiên Ma Chi Môn đi!"

Phương Tịch âm thầm cảm động: "Ta làm chuyện bốc lên nguy hiểm tính mạng và không được thông cảm này, ta quá vĩ đại rồi..."

Mấy ngày sau.

Trong động phủ.

Ngân quang chợt lóe lên trước mặt Phương Tịch, khôi lỗi Thanh Giác Ngân Tí hiện ra, cùng một túi trữ vật.

Ở trong túi trữ vật còn có rất nhiều tài liệu bố trận và mấy thi thể yêu thú tươi mới.

"Bản thể xem như tri kỷ, những thứ này cũng chuẩn bị rồi."

Hắn thì thào, theo thường lệ cho Thái Nhất quyền hạn quản lý động phủ, Ngoại Đạo Nguyên Anh phụ thân ở trên khôi lỗi, cầm túi trữ vật rồi lập tức trốn xa vạn dặm.

Hoang vu!

Lúc trước Thiên Ma Chi Môn ở trên Thái Âm bộc phát, nhân tộc rút lui quy mô lớn, bỏ hoang không ít thành thị.

Không có đại trận cấp bốn thủ hộ, thỉnh thoảng đối mặt với cổ ma lọt lưới từ Thái Âm Phòng Tuyến thì thật sự không có chút lực hoàn thủ nào, bởi vậy dã ngoại đã bị vứt bỏ từ lâu.

Lúc này, một chỗ trong lòng đất.

Hai tay Phương Tịch xoa một cái, một linh tráo đen nhánh xuất hiện, không ngừng gạt đất ra ngoài, từ đó hình thành một cái động âm u ở dưới lòng đất.

"Hoàn cảnh xem như cũng tạm được..."

Tiếp theo, thần sắc của hắn rất ngưng trọng, mở túi trữ vật rồi lấy ra từng tài liệu bày trận, hắn bắt đầu thăm dò địa hình xung quanh rồi chôn các loại khí cụ bày trận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận