Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 598: Hồ lô

Chính Phản Cửu U Huyền Mộc Đại Trận hóa thành một mảnh mê vụ đen nhánh rộng lớn, bao phủ cương vực Hồ Vạn Đảo.

Trong một mảnh đen nhánh lại có ba trăm sáu mươi lăm đạo tinh quang lấp lánh.

Phương Tịch nhờ Thái Nhất Kinh đã trù tính toàn bộ vận chuyển.

Trong nháy mắt, trong Hồ Vạn Đảo không có gì hắn không biết như có bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh, bao nhiêu Kết Đan, bao nhiêu phàm nhân... Thậm chí động phủ, bí tàng do tiền nhân lưu lại... Từng cái đều bị Thái Nhất liệt kê ra, xem văn như lật bàn tay.

"Hử? Hóa ra còn để lọt mấy Nguyên Anh lão quái, chúng ỷ vào độn thuật thần diệu mà trốn trên những linh đảo khác... Lúc này toàn bộ đều vào trong trận pháp của ta, chỉ cần một ý niệm của ta thì sẽ có thể bị vạn mộc xuyên tim mà chết."

"Phàm nhân cũng thu nhận không ít, chỉ cần vượt qua lần này thì đều là hạt giống... Ồ? !"

Khi thần thức Phương Tịch mượn đại trận mà đảo qua toàn bộ Hồ Vạn Đảo rồi trở lại Phỉ Thúy Đảo thì hắn chợt phát hiện gì đó mà khẽ ồ lên một tiếng.

Từ trên cao nhìn xuống thì có thể thấy được toàn bộ Phỉ Thúy Đảo xanh như ngọc bích, hình dạng như hồ lô.

Phương Tịch vẫn luôn cảm thấy hình dạng của hòn đảo này hơi kỳ lạ nhưng cũng không tìm hiểu sâu.

Lúc này mượn lực lượng của Chính Phản Cửu U Huyền Mộc Đại Trận cấp năm mà thần thức của hắn đi xa và rộng nên lại phát hiện được chút manh mối.

"Hòn đảo này... Không phải đảo... Mà là một cái hồ lô? !"

Phương Tịch hít vào một ngụm khí lạnh: "Thảo nào... Ta luôn thắc mắc vì sao linh mạch Hồ Vạn Đảo cằn cỗi lại bất chợt hiện ra một cái cấp bốn..."

Hắn lại nhớ đến năm đó Cửu Diệp Phái định cư ở đây, quả nhiên thâm ý sâu sắc.

"U Minh Địa Mạch Khí kia... Hình như là một vết nứt của cái hồ lô này..."

"Uy năng của hồ lô này không nhỏ, e là cấp năm, nhưng chẳng biết tại sao lại không đầy đủ..."

"Đây cũng là chuyện tốt, nếu không thì năm đó lão quỷ chỉ cần câu thông với khí linh thì ta đã xong đời..."

Lại nhớ đến thời kỳ thượng cổ, Cửu Diệp Phái bất chợt bị diệt, Phương Tịch đã cảm thấy Phỉ Thúy Đảo này có phần thâm bất khả trắc.

"Chẳng lẽ trong cái Thanh Bì Hồ Lô thông linh chi bảo này còn phong ấn tuyệt thế hung vật gì đó sao? Thượng cổ Cửu Diệp Phái gặp phải hung vật này phát uy, hồ lô cũng bí đánh nứt nên mới bị diệt toàn bộ sao? Nếu không phải vậy thì sát khí địa mạch kia từ đâu đến?"

Phương Tịch nổi lên chút tâm từ tìm tòi nghiên cứu nhưng lúc này hắn lại đè xuống toàn bộ.

Bất kể thế nào thì trước hết vẫn phải vượt qua trận đại kiếp yêu tộc này rồi lại tính.

Nếu mạo muội kinh động phong ấn, hoặc là khiến Thanh Bì Hồ Lô này rung chuyển thì trận nhãn mà mình đã bố trí cũng sẽ gặp phiền phức.

"Cũng may, ta đánh bậy đánh bạ lại lấy Thủy Tổ Yêu Ma Thụ làm hạch tâm đại trân nên dù Phỉ Thúy Đảo sập thì vấn đề cũng không lớn..."

Ở trong bản thiết kế của Phương Tịch thì linh mạch Phỉ Thúy Đảo chỉ là nguồn cung cấp năng lượng mà thôi, Thủy Tổ Yêu Ma Thụ mới là hạch tâm trận pháp, cho dù Phỉ Thúy Đảo bất chợt sập thì cũng không ảnh hưởng đến sự vận chuyển của Chính Phản Cửu U Huyền Mộc Đại Trận.

Thậm chí Thủy Tổ Yêu Ma Thụ còn có thể tự cung cấp năng lượng...

Đương nhiên có thể không sập thì vẫn tốt hơn, hấp thu linh mạch cấp bốn thì tiêu hao cũng ít hơn một chút.

"Không ngờ, dưới Phỉ Thúy Đảo còn có bí mật như vậy."

Phương Tịch hơi động tâm một chút.

Thông linh chi bảo cấp năm, mặc dù cũng không hoàn chình nhưng cũng là thứ vô cùng hiếm.

Nhưng mà rất nhanh hắn đã để chuyện này qua một bên, thần thức của hắn quét đến một số thứ thú vị.

Nơi nào đó trong Hồ Vạn Đảo.

Một đạo lưu quang bay vút lên cao, một con phi cầm trắng thần tuấn hiện ra trong đó.

Phi cầm hé mỏ phát ra một tiếng hót thê lương rất lớn, một viên châu bay ra.

Ầm ầm!

Viên châu này to như nắm đấm, bên ngoài có khắc vô số minh văn, bên trong dường như còn có một trận pháp nho nhỏ.

Viên châu bắn lên bức tường sương mù, nổ thành ngàn vạn dòng nước màu bạc, đánh thẳng vào trong sương mù đen.

Sương mù đen dày đặc nhanh chóng trở nên mỏng đi...

Ngay khi yêu điểu trắng thầm vui mừng, sau khi sương mù kia tản đi lại xuất hiện từng sợi rễ cây, chúng bắn về phía nó như mũi tên.

"Không thể nào... Đây chính là Phá Trận Châu cấp bốn mà Thiên Phượng Nhất Tộc đã ban cho ta!"

Trong miệng của bạch điểu yêu cầm phát ra giọng nói thanh thúy của nữ tử, nó chợt vỗ cánh.

Từng thanh sắc phong nhận ngưng tụ, trên đó còn có từng phù văn vàng óng, chúng bay về phía mũi tên xúc tu.

Yêu cầm này không nhìn kết quả mà vỗ hai cánh định thi triển thuật độn phong chạy đi.

Những giữa thiên địa chợt run lên!

Từng sợi dây leo đen nhánh rơi xuống, trực tiếp xuyên thủng yêu khí phòng ngự và thân thể của con yêu cầm này.

"Khanh khách..."

Vô số nhánh của Yêu Ma Thụ xuyên qua yêu cầm trắng như mộc mâu rồi chống nó lên.

Yêu cầm mở mỏ ra, một tinh hồn bao lấy yêu đan, nó định thi triển thuật thuấn di, trên bầu trời có một quang trụ đen nhánh đập xuống, trong khoảnh khắc đã trấn áp nó lại.

Dù sao cũng là ở trong đại trận cấp năm nên Phương Tịch không cần lộ diện mà chỉ dựa vào Thái Nhất khống chế lực lượng trận pháp đã có thể trấn áp một con yêu tộc cấp bốn hạ phẩm.

Thậm chí sau khi trấn áp, từng xúc tu kia còn lập tức chui vào trong cơ thể yêu cầm, thôn phệ và thay thế xương cốt của nó.

Tiếp theo viên yêu đan kia đã bị luyện chế lại rồi chui vào trong cơ thể của yêu cầm.

Trong nháy mắt yêu cầm cấp bốn hạ phẩm này đã hóa thành mộc khôi lỗi cấp bốn hạ phẩm!

Cùng lúc đó, trong lòng đất của một linh đảo nào đó, một con giun vàng bị vô số rễ cây đâm thủng... Một lúc sau, hành động của nó cũng trở nên đờ đẫn.

"Đây gọi là thay đổi trong nháy mắt, quân của yêu tộc gì đó đều thành mộc khôi lỗi của ta!"

Phương Tịch thu hồi thần thức, không khỏi vô cùng hài lòng với chuyện này.

Khôi Lỗi Sư khống chế khôi lỗi có giới hạn nhưng mộc khôi lỗi của Yêu Ma Thụ dường như không có giới hạn...

Hắn có chiêu này nên nếu yêu tộc muốn dùng số lượng để tiêu hao hết pháp lực của đại trận thì đó chỉ là trò cười.

'Không được, ta không thể mạnh như vậy... Vạn nhất khiến địch nhân sợ chạy thì phải làm sao đây? Thủy Tổ Yêu Ma Thụ còn đang gào khóc đòi ăn đây này!'.

'Nhất định phải ngụy trang, vào lúc địch nhân sấp tuyệt vọng sẽ cho một tia hi vọng, tạo ra giả tượng chỉ cần chém một đao nữa thì ta sẽ chết... Khiến đối phương chém một đao rồi lại một đao nữa...'.

Sau khi để ngụy trận linh Thái Nhất Kinh luôn chú ý đến trận pháp thì Phương Tịch đã trở lại Trường Thanh Điện tiến hành bế quan.

Ở trước mặt hắn bày ra từng bình tinh huyết khác nhau, đến từ Lục Sơn Quy, Kim Giao Ngao, còn có Đại Thanh...

"Bí thuật Vạn Yêu Giáp, luyện vào càng nhiều tinh huyết của yêu tộc thì uy lực càng mạnh..."

Đầu tiên Phương Tịch cầm lên máu của Lục Sơn Quy, khí tức trên người hắn trong nháy mắt đã thay đổi, biến thành một yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ.

Trước đó Thiên Tinh Tử bị hắn dùng trạng thái này đánh chết tươi, ngay cả Nguyên Anh cũng không bỏ qua mà cho Yêu Ma Thụ ăn.

Trên mặt hắn mang hoa văn xanh, giọng khàn khàn mà trầm lại tựa như tiếng thú rống, hắn niệm một câu chú ngữ yêu tộc.

Bình ngọc vỡ vụn, toàn bộ tinh huyết Lục Sơn Quy trong đó bay ra, bị một tia yêu khí nhanh chóng luyện hóa.

Trên người Phương Tịch, Thiên Phượng Kỳ Lân Giáp lấy lông vũ ngũ thải và lân phiến bích ngọc làm chủ thể xuất hiện, nó nhanh chóng hấp thu tinh huyết.

Ở ngực của hắn, một tấm hộ tâm kính chậm rãi ngưng tụ, trên đó mơ hồ có hoa văn của mai rùa.

Chờ sau khi hắn luyện hóa đến tinh huyết của Kim Giao Ngao thì trên hộ tâm kính lại hiện ra rất nhiều kim tuyến.

Phương Tịch nắm chặt quyền lại, không khỏi khá hài lòng, hắn lại cầm bình ngọc chứa tinh huyết của Đại Thanh lên.

"Giao Long khó tìm mà..."

Hắn khẽ than thở một tiếng.

Thật ra đại chiến yêu tộc lần trước cũng có Giao Long xuất hiện, thế nhưng cuối cùng đối phương thấy tình thế không ổn nên đã lập tức bỏ chạy...

Mà bây giờ, dù Phương Tịch biết đối phương ở trong đại quân yêu tộc thì cũng tuyệt đối không dám mưu đồ giết giao.

Chẳng lẽ Thiên Phượng cấp năm bị mù sao?

"Nhưng mà có tinh huyết của Giao Long cấp bốn, miễn cưỡng cũng có thể góp đủ một cái Tiểu Tứ Linh Giáp, xem như một át chủ bài ứng phó Hóa Thần yêu tộc đi..."

Hắn thì thào rồi mạnh mẽ kháp quyết.

Thiên Phượng Kỳ Lân Giáp oanh minh, lại hấp thu toàn bộ tinh huyết của Đại Thanh.

Màu sắc và hình dáng của giáp trụ này biến ảo một phen, ở trên bả vai của có thêm hai hộ kiên Giao Long thôn khẩu, còn trang trí thêm long trảo, lộ ra vẻ vô cùng hoa lệ.

"Tiểu Tứ Linh Giáp... Thành rồi!"

Phương Tịch gõ gõ giáp trụ của mình, hắn cảm thấy dù một kích toàn lực của Hóa Thần thì cũng chưa chắc có thể hủy được.

"Hơn nữa. .. Thể phách và lực lượng của ta bây giờ phải có thể so với yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ đi chứ?"

Hắn triệt đi Tiểu Tứ Linh Giáp, lại không khỏi có chút chờ mong yêu tộc đến...

Mười mấy ngày sau.

Dư quận, yêu thú phô thiên cái địa tụ tập ở bên canh Hồ Vạn Đảo như nước thủy triều, gần như vây kín ba mặt nơi đây.

Thanh nhi đứng sau lưng của Loan trưởng lão, cô ta nhìn đại trận bao phủ Hồ Vạn Đảo mà không khỏi hãi hùng khiếp vía.

"Đúng là đại trận cấp năm..."

Loan trưởng lão nhìn Ma Vực bao phủ kia, lồng giam cự mộc tinh thần hoành không thì không khỏi than thở: "Thảo nào những thám tử phái ra trước đó đều một đi không trở lại..."

"Đại trận cấp năm có uy năng đoạt thiên địa tạo hóa..."

Ngũ thải quang mang chợt lóe một lão giả vũ y xuất hiện.

Lưng lão hơi còng, nhìn qua rất giống lão đầu nhân tộc bình thường, trên thân cũng không có một tí đặc thù của yêu thú nào.

Nhưng sau khi người này đến, Loan trưởng lão cùng với mấy tên yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ đều vội vàng hành lễ: "Thái Thượng trưởng lão!"

"Trận này..."

Thái Thượng trưởng lão của Thiên Phượng tộc chăm chú nhìn Chính Phản Cửu U Huyền Mộc Đại Trận một chút rồi chợt vung tay.

Trong nháy mắt, thiên địa phong vân biến sắc.

Vô số linh lực hệ Hỏa xích hồng hóa thành quang điểm óng ánh từ trong hư không xuất hiện, nguyên khí trong phạm vi ngàn dặm bị khuấy động hóa thành từng đạo Hỏa hành thần quang.

Lực lượng Hỏa hành ngưng tụ thành một con Liệt Diễm Phượng Hoàng vô cùng thần tuấn, nó giương hai cánh gần như dài ngàn trượng, liệt diễm cháy hừng hực, trong hư không vẽ ra từ tua rua rực rỡ.

Lệ !

Hỏa Phượng Hoàng chợt minh dài, nó vỗ cánh cháy hừng hực, đánh lên đại trận phía trước.

Phốc!

Từng đạo Hỏa hành thần quang chợt nổ tung, khiến vô số hắc vụ nhanh chóng tan ra, hiện ra lít nha lít nhít rễ cây và xúc tu trong đại trận.

Rất nhiều xúc tu trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, khiến hồ nước sương mù mênh mông ở phía sau hiện ra.

"Thái Thượng trưởng lão thần uy!"

Nhìn thấy chỉ với một kích của Thái Thượng trưởng lão nhà mình đã khiến trận pháp này vỡ ra một cái động lớn thì Thanh nhi không khỏi hoan hô.

Nhưng một khắc sau, chỉ thấy có càng nhiều dây leo từ bốn phương tám hướng đến hơn, chúng ngưng kết thành phong tỏa như ô lưới.

Từng tia sương mù đen nhánh tụ lại, một lần nữa lấp đầy lỗ hổng trước đó...

Nhìn thấy cảnh này những yêu tộc Hóa Hình ở đây không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

"Quả nhiên là đại trận cấp năm..."

Mặt Thái Thượng trưởng lão Thiên Phượng tộc không đổi sắc: "Tên tu sĩ Thanh Đế Sơn giết Thanh trưởng lão lấy lông vũ của ta cũng ở trong đó..."

Trong mắt lão hiện lên một tia lạnh lẽo, lão đang định động thủ tiếp thì Loan trưởng lão vội khuyên can: "Thái Thượng trưởng lão bị giới này áp chế, lại không để ý linh lực phản phệ mà xuất thủ thì thật sự đã dùng dao mổ trâu giết gà rồi, không bằng trước hết để chúng ta ra tay, tiêu hao trận này một phen..."

Thái Thượng trưởng lão Thiên Phượng tộc trầm ngâm một lát rồi nói: "Tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận