Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 116: Thuyết phục (2)

Lại nói tiếp, đây là lần thứ nhất hắn gặp mặt Hàn mập mạp sau khi đến Thành Tam Nguyên.

Hàn mập mạp phất phất tay, tiểu nhị lập tức rời khỏi phòng trong, lúc này y mới nhìn Phương Tịch, thần sắc trịnh trọng: "Lần này Phương huynh đến chợ đen, nhất định là có việc muốn lão Hàn xử lý, lên núi đao, xuống vạc dầu, chỉ cần một câu nói của ngươi."

"Cũng không cần ngươi bồi theo hơn ngàn cân thịt mỡ này đâu." Phương Tịch lắc đầu: "Ta chỉ muốn ngươi thay ta lưu ý một phen về tài liệu yêu thú ở trong chợ đen, ta dùng giá cao để thu mua..."

Nói xong, hắn trực tiếp ném ra một cái bao, những thứ trong đó đều là hoàng kim.

"Tài liệu yêu thú sao? Không thành vấn đề... Loại vật này mặc dù ít nhưng cứ cách một khoảng thời gian đều có." Hàn mập mạp nhận lấy bao vàng, nụ cười trên mặt y càng thêm chân thành: "Không biết từ ngày từ biệt đến nay Phương huynh đã đi nơi nào?"

"Ta đi dạo chơi ở xung quanh một chút mà thôi... Sau khi ngươi thu được tài liệu cứ giữ ở đây, cứ cách một khoảng thời gian ta sẽ đến lấy."

Phương Tịch phân phó một câu, liền định rời khỏi.

"Phương huynh, chờ một chút..." Hàn mập mạp gọi Phương Tịch lại: "Phương huynh có biết... Gần đây Bạch Vân võ quán đã gây phiền toái không?"

"Sao?" Đúng là Phương Tịch không biết, hắn lập tức dừng bước: "Xin lắng tai nghe..."

"Vẫn là chuyển ở trong Võ Minh, từ sau khi Hoàng gia bị diệt môn, Phi Hồng Võ Quán, Hoàng Ngọc Võ Quán mà bọn họ đã âm thầm khống chế không ngừng xảy ra chuyện, thế lực đại suy nên không thể không rời khỏi vòng hạch tâm của Võ Minh, mà đúng lúc trong hai năm nay lại có vài lực lượng tiểu võ quán xuất hiện... Tranh đoạt quyền thế vì vậy mà đến. Lại đúng lúc đụng phải bình chọn Bát Tuấn, mà Bạch Vân võ quán Trương Minh Định cũng bị cuốn vào trong đó..."

Hàn mập mạp lưu loát nói tình báo.

"Chẳng lẽ... Có người không muốn tiểu võ quán đánh ra danh khí rồi thượng vị hay sao?" Ánh mắt Phương Tịch âm u.

Chuyện này đâu chỉ là chuyện của Trương Minh Định?

Chỉ sợ Hữu Gian Võ Quán của mình cũng không trốn thoát.

"Hừ, chỉ sợ những người kia vẫn chưa biết sự lợi hải của Quỷ Kiến Sầu Phương Lãnh ta."

Phương Tịch nói thầm trong lòng, lại hỏi: "Không biết có mấy nhà?"

"Liệt Phong võ quán Tây Môn lão thái gia, năm đó đã có danh xưng là đệ nhất cao thủ của Võ Minh, nhưng chỉ là lão vẫn luôn bị Hoàng gia áp chế, bây giờ lão rất có ý muốn chỉnh hợp võ minh..."

Hàn mập mạp lập tức trả lời.

"Đa tạ."

Phương Tịch ôm quyền, xoay người rời khỏi.

Đương nhiên hắn sẽ không vì một câu của đối phương mà đã tin tưởng, nhưng trở về điều tra một chút thì sẽ biết được kết quả.

Nhìn bón lưng Phương Tịch rời khỏi, Hàn mập mạp lập tức gọi tiểu nhị đến: "Ta nhớ rõ... Tây Môn gia âm thầm cho vay tiền lấy lãi đúng không? Nhanh chóng phái thêm vài người đi vay tiền, đừng sợ lãi cao... Chờ một chút."

Tiểu nhị đáp ứng một tiếng rồi đang định đi ra ngoài, Hàn mập mạp gọi lại: "Quên đi, chuyện này bỏ qua."

Đối với Phương Tịch y vẫn có cảm giác kiêng kị nói không nên lời.

Dù loại chuyện thuận nước đẩy thuyền này nhưng chỉ cần có khả năng chọc đối phương không vui, y đều muốn tận lực tránh đi...

"Liệt Phong võ quán, Tây Môn gia sao?"

Sau khi rời khỏi chợ đen, Phương Tịch nghĩ nghĩ cũng không trực tiếp hoác thân thành Quỷ Kiến Sầu đến cửa giết người.

Nếu không thì ngày mai đường lớn, ngõ nhỏ trong Thành Tam Nguyên lại có tin đồn cả nhà Tây Môn gia bởi vì bước ra ngoài bằng chân trái trước mà bị diệt môn.

'Nói kiểu này cũng có người tin sao? Trừ khi có thể chứng minh Quỷ Kiến Sầu là một tên bị bệnh tâm thần...'.

'Nếu dựa theo lời nói của Lệnh Hồ Sơn, ta phải đóng vai người thường thật tốt, lần này chẳng lẽ chỉ có thể mặc cho người xâu xé hay sao? Thật là uất ức!'.

"Con đường hóa phàm hồng trần luyện tâm là của lão không phải là con đường của ta."

"Tâm ta... Tâm ta..."

Một đường tự hỏi, Phương Tịch bước vào một ngõ tối.

Khi hắn bước ra lại, thì hắn đã không phải là Phương Tịch mà là Phương Lãnh.

Hữu Gian Võ Quán.

Thanh Tang bước ra, nụ cười nhu hòa trên mặt, y chuẩn bị trở về phủ.

Ba!

Sau một khắc, một cục đá bay ra bị y bắt lấy: "Ai?"

Bóng người vừa lóe lên đã biến mất.

Thanh Tang lập tức đuổi theo.

Hai người một đuổi một chạy, rất nhanh đã đi đến một hẻm nhỏ không người.

"Thanh Tang... Nhìn Thanh Mộc ngày từng ngày vượt qua ngươi, trong lòng ngươi nhất định rất không thoải mái đúng không?"

Bóng người xoay lại, gã đã che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt.

"Hừ, thủ đoạn nhàm chán."

Thanh Tang triển khai quyền thế.

Y và Thanh Mộc chính là quá mệnh giao tình.

"Ha ha... Sư phụ của ngươi cũng chưa từng vừa ý ngươi, người hắn vừa ý chỉ là Thanh Mộc... Một ngày nào đó hắn sẽ mang tất cả đều giao cho Thanh Mộc chứ không phải là ngươi."

Người bịt mặt cười cợt: "Hơn nữa... Hữu Gian Võ Quán sắp có đại họa lâm đầu, ngươi có biết hay không?"

"ha ha... Hư ngôn đe dọa đã muốn hù ngã ta sao? Thời điểm tiểu gia liều mạng với chó hoang ở ven đường không biết ngươi ở nơi nào nữa."

Thanh Tang nổi giận gầm lên một tiếng, đánh ra một quyền.

Y đã khổ luyện Hỗn Nguyên Chân Công nhiều năm nên tu vi cũng xem như cao thâm, có thể tụ phần lớn lực lượng toàn thân trong một quyền, uy thế kinh người.

Nhưng sau một khắc, người bịt mặt chỉ lóe một cái đã tránh được một quyền của Thanh Tang, thân hình gã như quỷ mị.

Đánh hụt một quyền, Thanh Tang lập tức cảm thấy sau lưng đau rát, cả người đã bỏ nhào về phía trước, nằm trên mặt đất, cả nửa ngày cũng không đứng dậy được.

"Chân Lực Võ Giả sao?"

Thanh Tang nhìn người bịt mặt, vẻ mặt khó có thể tin.

Cảnh giới Võ quán chủ lúc nào lại đầy đường rồi?

"Hắc hắc... Ta chỉ là một tên đầy tớ, ở sau lưng ta còn có Võ Sư đại nhân chân chính... Mà Hữu Gian Võ Quán các ngươi chỉ có hai tên Võ Giả mà thôi..."

Người bịt mặt nói: "Ngươi muốn chết cùng võ quán hay là đi ra một con đường sống thì dựa vào lựa chọn của ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận