Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 478: Hoàng Vân Giản

"Chính là bản tọa."

Thần tình của Phương Tịch lạnh nhạt nhìn qua Phượng Băng Tiên: "Ngươi là Huyền Băng Cung Chủ, sao lại xuất hiện ở đây?"

"Tiền bối nhận ra tiểu nữ tử sao?"

Phượng Băng Tiên cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Trước đó ma đạo Khương Quốc xâm lấn quy mô lớn... Thiếp thân và Huyền Băng Cung không chịu nổi sự quấy nhiễu của chúng nên đã di chuyển lên hướng bắc gần Điểm Tinh Môn, làm hàng xóm với Cung tiên tử... Lần này cũng là cùng nàng tìm được một phần địa đồ Thanh Vân di bảo nên mới hẹn nhau đến Vạn Thú Sơn Mạch tầm bảo, không ngờ gặp phải kẻ gian... Càn phải đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp!"

Nàng nói xong lại vén áo thi lễ, phương diện lễ nghi không thể bắt bẻ.

"Đương nhiên bản tọa không biết ngươi nhưng từng nghe một vị đạo hữu nhắc đến..."

Khóe miệng Phương Tịch hơi vểnh lên: "Hắn tự xưng Vân Kiệt Tử!"

"Thì ra là Thái Thượng trưởng lão của bản cung... Bây giờ lão nhân gia người ở đâu?" Phượng Băng Tiên chợt ngẩng đầu, trên mặt hiện ra một tia ngạc nhiên.

Dù sao, Nguyên Anh lão quái đối diện mặc dù có tướng mạo thiếu niên anh tuấn nhưng lại hỉ nộ vô thường.

Mà đại hán hung hoành kia mặc dù thô lỗ nhưng lại là chỗ dựa thật sự của nàng.

"Vân Kiệt Tử thích dạo chơi khắp nơi, bản tọa cũng không biết."

Phương Tịch lắc đầu rồi chợt ném ra hai ngọc phù, rơi vào trong tay của Cung Lăng và Phượng Băng Tiên: "Hôm nay hai người các ngươi có thể gặp bản tọa cũng xem như có duyên... Bây giờ bốn phía Nguyên Quốc đều là chiến trường, nếu các ngươi không chịu nổi quấy nhiễu thì có thể di chuyển môn nhân đệ tử đến tu tiên giới ba nước tị nạn, dùng ngọc phù này làm bằng chứng."

"Đa tạ Chân Quân!"

Cung Lăng và Phượng Băng Tiên hai mặt nhìn nhau nhưng vẫn cung kính cảm tạ.

Đi kèm với tin tức Long Ngư đảo chủ thành tựu Nguyên Anh Chân Quân truyền ra còn có tin tức hắn chiếm ba nước không cho phép tu sĩ ngoại lai tiến vào.

Bây giờ hai nàng có được ngọc phù này cũng xem như là một cơ duyên không nhỏ.

Ít nhất môn phái cũng xem như có một đường lui.

"Bẩm Chân Quân, Thanh Vân bí tàng này..."

Cung Lăng đang định nói gì nữa thì đã thấy Phương Tịch khoát tay: "Danh hiệu Thanh Vân Phái bản chân quân cũng từng nghe qua nhưng chỉ là một tông môn Kết Đan, không cần nhắc lại..."

Hắn nói xong lập tức vỗ Thanh Hỏa Loan.

Thanh Hỏa Loan hót dài một tiếng rồi lập tức khống chế hỏa quang phá không bay đi.

Cung Lăng yên lặng chăm chú nhìn xa giá Phương Tịch biến mất, một hồi lâu sau mới cảm khái nói: "Vị tiền bối này quả thật là đức độ... Đối với Thanh Vân bảo tàng cũng không chút động tâm."

"Ha ha, người ta là Chân Quân, giàu có cỡ nào? Sao lại quan tâm bảo vật mà Kết Đan như chúng ta cần?"

Phượng Băng Tiên lắc đầu nói.

"Được rồi... Phượng tỷ tỷ, từ trước đến nay tỷ vẫn không nói với ta chuyện Thái Thượng trưởng lão của Huyền Băng Cung lại đã là Nguyên Anh!"

Cung Lăng cười như không cười nói: "Trước kia muội muội thật sự là thất kính mà!"

"Ai... Vân Kiệt Tử chỉ là khách khanh Thái Thượng trưởng lão của bản cung, lại là một vị khổ tu sĩ, không được ngài ấy cho phép, bản cung chủ cũng không thể mạo muội tiết lộ tin tức của ngài ấy... Xem như tỷ tỷ không đúng, phải xin lỗi muội rồi."

Phượng Băng Tiên chậm rãi thi lễ, ôn nhu nói.

"Sao ta lại trách tỷ tỷ chứ?" Rõ ràng Cung Lăng càng nhiệt tình hơn ngày thường ba phần: "Chỉ là nghỉ đến tông môn của tỷ tỷ có Nguyên Anh Chân Quân che chở cũng phải di chuyển lên bắc tránh họa, lần đại chiến tu tiên giới này, chắc chắn mức độ thảm thiết sẽ hơn xa trước kia, nếu không muốn bị Hỗn Nguyên Tông bắt đi làm pháo hôi... Thì e là thật sự phải mang nhà mang người đến tu tiên giới ba nước tị nạn đây này."

Phượng Băng Tiên nghe vậy thì trên gương mặt tuyệt mỹ cũng không khỏi hiện lên một chút u sầu...

Sau khi tiến vào phạm vi của Nguyên Quốc, Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi thu xa giá và Đại Thanh, Tiểu Thanh lại, kháp một đạo pháp quyết rồi hóa thành hình tượng đại hán hung hoành Vân Kiệt Tử.

Không có cách nào, lúc trước Hoàng Vân Công nhận biết cũng là Vân Kiệt Tử chứ không phải Long Ngư đảo chủ như hắn.

Hơn nữa khoác lên cái bí danh mới dễ làm việc.

Oanh!

Phương Tịch khống chế ma quang lên đường, độn tốc vô cùng kinh người, nhìn thoáng qua cũng không phải người tốt.

Nguyên Anh lão ma xuất hành, kéo căng hiệu quả dọn bãi, trên đường hắn đi nhanh như tia chớp, căm bản không có tu tiên giả nào dám ồn ào cản đường.

Dọc theo con đường này, quả nhiên khắp nơi đều là tình cảnh rối loạn.

Chỉ là giết người đoạt bảo, thần thức của Phương Tịch đã phát hiện mấy vụ, chỉ là hắn cũng lười đi quản.

Thậm chí hắn còn đến gần Huyền Không Sơn tìm tòi, phát hiện nơi đó quả nhiên lại biến thành chiến trường lần nữa, đại quân tu sĩ xây dựng cơ sở tạm thời, xây dựng đại trận thủ hộ nghiêm mật.

Phương Tịch không có ý định tham gia náo nhiệt nên hắn đứng từ xa nhìn một phen rồi lại rời đi, xuyên qua phòng tuyến đối với hắn cũng không tính quá nghiêm mật rồi vào địa giới Khương Quốc.

Địa vực của Khương Quốc còn rộng lớn hơn Nguyên Quốc, nghe nói trong đó tông môn ma đạo làm chủ.

Một đường Phương Tịch ít xuất hiện, hắn dừng lại phường thị một chút để mua một phần địa đồ, trên đó tìm được đánh dấu Hoàng Vân Động thì bay một mạch đi.

Hoàng Vân Động ở Hoàng Vân Giản.

Hoàng Vân Giản này có một linh mạch cấp bốn, xung quanh thường xuyên vây quanh một tầng mây mù vàng, cho nên gọi như vậy.

Mà thật ra, tầng hoàng vân này là do đại trận biến thành, cho dù tu sĩ Kết Đan tiến vào bên trong thì cốt nhục cũng tan rã, chết rất thê thảm.

Hoàng Vân Công sống trong Hoàng Vân Động càng là một vị tán tu Nguyên Anh cao thủ tiếng tăm lừng lẫy ở trong tu tiên giới Khương Quốc.

Bởi vì tính tình của y quái gở, có thù tất báo nên dù thế lực lớn như Thất Sát Điện cũng không dám mạo muội trêu chọc.

Ngày hôm nay, bên ngoài Hoàng Vân Giản có một đạo ma quang đen nhánh xuất hiện.

"Linh khí tốt như vậy, bốn phía lại không có bất kỳ thế lực hay tan tu nào..."

Ma quang lấp lóe, hiện ra Phương Tịch với bề ngoài Vân Kiệt Tử, hắn tự lẩm bẩm: "Xem ra lời đồn Hoàng Vân Công tính tình bá đạo cũng danh bất hư truyền..."

Hắn cười nhẹ rồi phát tay bắn ra một đạo thanh sắc Truyền Âm Phù, chui vào trong hoàng vân cuồn cuộn.

Không lâu sau, hoàng vân tách ra, hiện ra một tu sĩ Nguyên Anh.

Đầu của người này rất lớn, trụi lụi không được vài cọng tốc, y mặc một thân hoàng bào rách rưới, ngũ quan bề ngoài không đẹp, chính là Hoàng Vân Công lần trước hắn có gặp một lần ở Huyền Không Sơn.

Lần trước, nữ đệ tử linh căn thiên phẩm của người này bị bắt đi, cho y đại náo Huyền Không Sơn, cuối cùng vẫn nhờ thông đạo mà Phương Tịch mở ra rời đi, bởi vậy xem như có mấy phần giao tình.

"Quả nhiên là Vân Kiệt Tử đạo hữu!"

Hoàng Vân Công nhìn thấy Phương Tịch thì trên mặt y hiện ra một tia vui vẻ: "Lần trước lão phu đã mời đạo hữu có rảnh thì đến đây làm khách, sao đạo hữu đến trễ vậy!"

"Bây giờ cũng không tính là muộn..."

Phương Tịch khách khí vài câu rồi theo Hoàng Vân Công tiến vào Hoàng Vân Đại Trận.

Sau khi xuyên qua một tầng hoàng vân rất dày, trước mắt hắn chợt rộng rãi sáng sủa.

Chỉ thấy cầu nhỏ nước chảy, chim hót hoa nở như một thế ngoại đào nguyên.

Linh khí hội tụ dày đặc, hình thành một dòng suối nhỏ.

Ở bên cạnh dòng suối còn dựng mấy căn nhà gỗ, mặc dù có một số vật liệu gỗ cũng không dọn dẹp sạch sẽ vỏ và cành cây nhưng lại có vài phần hoang dã.

"Hàn xá đơn sơ, tiếp đón không được chu đáo."

Hoàng Vân Công mời Phương tịch ngồi xuống trước một gốc cây, cọc gỗ này một lớn năm nhỏ, hiện ra hình hoa mai, phía trên mơ hồ có một mùi hương cỏ cây ngào ngạt.

Chờ sau khi hai người phân chủ khách ngồi xuống, không lâu sau, một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, nhìn chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặt mỉm cười, bừng một khay gỗ đến.

"Đặc sản Khổ Tang Trà của Hoàng Vân Giản ta, đạo hữu phải thưởng thức một phen."

Hoàng Vân Công cười ha hả nói.

"Đa tạ..."

Phương Tịch bưng chén trà bằng gỗ lên, hớp nhẹ một miếng.

Bây giời hắn đã có thể thi triển bí thuật Ất Mộc Bất Diệt, bí thuật này không chỉ có thể khiến thể phách cường hoành mà sinh cơ càng không tưởng tượng nổi, am hiểu hóa giả các loại kỳ độc nên so với lúc trước hắn đã thả lỏng hơn rất nhiều.

"Trà ngon..."

Phương Tịch uống một ngụm, ánh mắt không khỏi hơi sáng lên: "Trà này trước đắng sau ngọt, lại dường như mang theo một tia ý cảnh huyền diệu, đối với Tâm Ma kiếp của tu sĩ phải có lợi rất lớn..."

Nói đến tâm ma, ngay cả hắn cũng âu sầu trong lòng.

Dù sao sự khủng bố của Tâm Ma kiếp Nguyên Anh lần này, trong lòng Phương Tịch vẫn còn sợ hãi.

Nếu hắn không có Độ Diệt Đan đặt cơ sở thì có thể hắn đã sa vào trong ôn nhu hương...

"Ha ha... Người đến đây uống Khổ Tang Trà của ta không ít, có thể phát hiện diệu dụng của trà này chỉ lác đác không có mấy người."

Hoàng Vân Công cười ha ha, cảm thấy đại sinh tri kỷ, y lại nói với thiếu nữ dâng trà: "Còn không bái kiến Vân Kiệt Tử tiền bối, ngươi và vị tiền bối này năm đó cũng có duyên gặp mặt một lần."

Lúc này thiếu nữ vén áo thi lễ: "Linh Thù bái kiến Vân Kiệt Tử tiền bối."

"Tốt, tốt..."

Phương Tịch cười ha hả, tử quang chợt lóe trong mắt hắn: "Căn cơ của ngươi đánh rất vững chắc, chắc hẳn không lâu sau sẽ có thể thuận lợi ngưng kết Kim Đan... Bản tọa tặng ngươi một lễ vật nhỏ, xem như cầu chúc ngươi sớm Kết Đan thành công."

Dù sao linh căn thiên phẩm Kết Đan, căn bản không có bình cảnh gì.

Tay hắn sờ nhẫn trữ vật, đã là ra một pháp bảo hồng lăng, cũng không biết là hắn lấy được trên thân của tu sĩ Kết Đan xui xẻo nào, lúc này hắn lấy ra cũng đúng dịp.

"Đa tạ tiền bối."

Linh Thù cầm pháp bảo, cũng hiện ra vẻ vui mừng, lại dưới sự ra dấu của Hoàng Vân Công, nhanh chóng hành lễ thối lui.

Thần sắc của Hoàng Vân Công chuyển thành nghiêm túc: "Lần này đạo hữu đến chắc là có chuyện quan trọng, bản nhân thiếu ngươi một tiểu nhân tình, lần này có việc cứ nói thẳng... Nếu không khó thì chắc chắn sẽ giúp ngươi hoàn thành, nếu quá khó, vậy thì quên đi..."

'Quả nhiên đa phần Nguyên Anh lão quái đều có tính tình cổ quái... Nhưng mà đi thẳng về thẳng, ta thích.'.

Phương Tịch âm thầm gật đầu, cười nói: "Hai chuyện... Chuyện thứ nhất là tìm hiểu tin tức 'hàng giới', ta muốn biết cách thời điểm dị giới chân chính giáng lâm còn bao lâu, dị giới đối diện đến tột cùng là một phương thế giới nào. Chuyện thứ hai, ta đến thu gom đan phương thích hợp tu sĩ Nguyên Anh tu hành và một tài liệu - Hư Minh Tinh!"

"Quả nhiên..."

Hoàng Vân Công có vần phần dáng vẻ không ngoài dự liệu, lẩm bẩm: "Có thể kinh động tồn tại như chúng ta cũng chỉ có đại sự liên quan đến sinh tử tồn vong như hàng giới... Bây giờ trong Khương Quốc đã có mấy chỗ xuất hiện cái gọi là 'điềm báo hư không', lão phu cũng từng tìm hiểu, thời gian đại khái cách lúc thật sự bắt đầu chỉ còn khoảng mười năm. Về phần đối diện là giới gì thì lão phu cũng không biết... Còn đan phương cấp bốn và Hư Minh Tinh, lão phu cũng không có, nhưng mà..."

Y cười ha ha: "Đúng lúc... mấy năm sau, nhằm vào chuyện hàng giới, đại tu sĩ Thiên Đố Ma Quân trong Khương Quốc chúng ta sẽ tổ chức một hội giao lưu giữa đồng đạo, mời đồng đạo tứ phương, cùng tham gia thương thảo chuyện ứng đối hàng giới ra sao, dựa theo lệ cũ, sau khi trao đổi cũng sẽ có một quy trình hội trao đổi tư nhân, có lẽ đạo hữu cũng có thể đến tìm chút vận may..."

"Thiên Đố Ma Quân? Đại tu sĩ? Không phải là..." Phương Tịch cả kinh nói.

"Không sai!" Thần sắc Hoàng Vân Công nghiêm túc: "Thiên Đố Ma Quân chính là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ duy nhất của Khương Quốc ta, là Thái Thượng trưởng lão của Ly Thương Ma Cung!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận