Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 680: Quà mừng

Thời gian vào đêm.

Chuyện thiên tượng Hóa Thần ở Tang Thanh Phong đã lập tức trở thành đề tài nói chuyện trong toàn bộ Phường Thị Không Tang.

Không ít tu sĩ đều rất hưng phấn, say sưa đàm luận sự tích Thanh Hòa Tử.

Dù sao đối phương và lão tổ Vương gia cũng khiến họ nhìn thấy được hi vọng đột phá cảnh giới cao hơn.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã phát hiện mình gần như không biết gì về vị Thanh Hòa Tử kia, chỉ biết là một vị tiền bối rất thích ăn uống, cũng am hiểu trận pháp, còn âm thầm thu mua một số linh vật Huyền Minh Uyên...

Cũng có không ít tu sĩ ba bước một bái năm bước một lạy đến Tang Thanh Phong, muốn bái vào môn hạ của vị lão tổ Hóa Thần này mà từ đó nhất phi trùng thiên.

Còn có rất nhiều tu sĩ muốn tặng lễ, tặng lô đỉnh... Để nhờ vả chút quan hệ.

Thế nhưng cuối cùng bọn họ mới phát hiện, trận pháp ở Tang Thanh Phong vẫn luôn đóng chặt, dù tu sĩ Nguyên Anh tự phát bái thiếp cũng không được tiếp kiến thì không khỏi rất bất đắc dĩ...

Ba tháng sau.

Phương Tịch uống một chén linh trà rồi mới không nhanh không chậm mà rút một tấm bái thiếp trong đống ra.

'Ngũ Bình Sơn Hi Di Tán Nhân?'.

Nhìn tục danh trên bái thiếp, Phương Tịch cũng nhớ ra.

Người này là một tán tu Nguyên Anh chiếm Ngũ Bình Sơn, cung xem như có chút danh tiếng trong Phường Thị Không Tang.

Chỉ là...

Thứ khiến hắn chú ý không phải tu vi của Hi Di Tán Nhân mà là mấy thứ giấu trong bái thiếp này.

Ong!

Phương Tịch phẩy tay áo, một đạo ma quang bay ra, bao phủ tấm bái thiếp này.

Trong nháy mắt tiếp theo!

Tấm bái thiếp này lập tức không gió tự cháy, hiện ra lít nha lít nhít trận văn trong đó, nó rõ ràng là một tấm phù lục!

"Tạo nghệ phụ lục rất cao... Bên trong có giấu một tia thần niệm của Hóa Thần..."

"Lén lút như vậy, tám thành sẽ có liên quan với Hắc Thủy Tông... Xem ra Hi Di Tán Nhân kia là truyền thừa ẩn mạch của Hắc Thủy Tông..."

Phương Tịch thầm nghĩ rồi nhìn thấy từng đám hơi nước hiện lên, dẫn động Thủy linh lực xung quanh hóa thành một tấm thủy kính.

Ở trong thủy kính xuất hiện một bóng người.

Màu da của người này trắng bệch, y mặc một bộ hắc y, khoảng ba mươi tuổi, mi tâm có một ấn ký thủy ngân.

Phương Tịch nhận ra người này, y chính là lão tổ Hóa Thần của Hắc Thủy Tông ở trong các ngọc giản - Hắc Miểu Tôn Giả.

"Chúc mừng đạo hữu đã Hóa Thần thành công!"

Hắc Miểu Tôn Giả ở trong thủy kính hành lễ, nụ cười rất hiền lanh: "Nhưng đạo hữu có biết... Đại họa sắp rơi xuống đầu mình hay chưa! ?"

Phương Tịch không trả lời, nội tâm của hắn không dao động chút nào, thậm chí còn hơi buồn cười.

Từ xưa đến nay, bất kể lừa đảo, thuyết khách hay mưu sĩ... Hình như đều thích lớn tiếng dọa người, không có tám cái, mười cái họa sát thân, đại họa lâm đầu thì đều không muốn ra ngoài chào hỏi với người khác.

Nhìn thấy Phương Tịch không nhanh không chậm rót cho mình một chén linh trà, chậm rãi thưởng thức thì trong lòng Hắc Miểu Tôn Giả thoáng có chút khó xử nhưng y vẫn phối hợp nói ra: "Đạo hữu có biết vì sao Hắc Thủy Tông ta bị diệt không? Ngự Long Tông kia thật sự không phải người tốt... Cung phụng thiếu chỉ là cái cớ, chúng luôn thu hoạch thế lực Hóa Thần trong phạm vi quản hạt theo định kỳ, lấy Nguyên Anh của chúng ta để nuôi con ác giao kia!"

Nguyên Anh của tu sĩ đối với yêu thú chính là mỹ vị vô thượng, hơn nữa còn có thể tăng rất nhiều tu vi.

Tu sĩ Nguyên Anh đã như vậy thì tu sĩ Hóa Thần đương nhiên còn tốt hơn.

Nếu con Giao Long Phản Hư kia thường xuyên dùng Nguyên Anh của tu sĩ thì nói không chừng tương lai cũng có hi vọng tấn thăng Hợp Thể!

Trong lòng Phương Tịch khẽ động, sau đó hắn cười nói: "Xin lắng tai nghe..."

"Trước Hắc Thủy Tông ta, thống trị ở đây chính là Thanh Bình Phái, trước Thanh Bình Phái là Tam Thủy Bang... Những thế lực này bị diệt cũng có một điểm giống nhau - đã hưng thịnh được một thời gia, trong tông môn liên tục sinh ra tu sĩ Hóa Thần!"

Hắc Miểu Tôn Giả cắn răng nghiến lợi nói: "Lạc Nhật Bình Nguyên của chúng ta hay Huyền Minh Uyên, Bạch Cốt Sơn... Bất kể thế lực Hóa Thần nào nằm dưới sự cai trị của Ngự Long Tông, không một thế lực nào không bị thu hoạch huyết thực theo định kỳ, mang đi nuôi dưỡng những con ác giao kia... Theo ta biết, dựa vào biện pháp như vậy Ngự Long Tông đã liên tục bồi dưỡng được mấy con Giao Long Hóa Thần cấp năm! Bây giờ đạo hữu đã thành đạo Hóa Thần, cũng sắp rơi vào tầm mắt của Ngự Long Tông, đây không phải đại họa lâm đầu sao?"

"Thì ra là vậy..."

Phương Tịch nghe xong lại như đang suy tư gì đó.

Hắn cảm thấy với tính cách của tu tiên giả, thật sự có khả năng rất lớn sẽ làm những chuyện như vậy.

Tông môn Hóa Thần ở dưới quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến sự thống trị của Ngự Long Tông, thu hoạch tông môn Hóa Thần theo định kỳ không những có thể loại bỏ tai họa ngầm mà còn có thể gia tăng nội tình của tông môn... Đồ đần mới không làm chuyện này!

'Thảo nào Chân Huyết Đan cho ta cảm giác lạ, xem ra là cho Giao Long phục dụng chứ không phải cho người ăn...'.

'Chỉ là làm vậy thì hình như yêu thú của Ngự Long Tông đã quá mạnh rồi, nói không chừng còn dễ đảo khách thành chủ...'.

Hắc Miểu Tôn Giả nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã thưởng trà của Phương Tịch mà trong lòng không khỏi bội phục công phu dưỡng khí của đối phương: "Dường như đạo hữu đã tính trước rồi sao?"

"Cũng không phải..."

Phương Tịch nhẹ nhàng đặt chén trà xuống: "Chỉ là Ngự Long Tông mới thu hoạch Hắc Thủy Tông xong nên chưa chắc sẽ làm lớn chuyện nữa... Huống chi, bản nhân cũng không có dự định thành lập tông môn hay gia tộc, nếu thật sự đến lúc đó, cùng lắm thì chạy đi, vậy không tốt sao?"

Hắc Miểu Tôn Giả im lặng cả nửa ngày mới phun ra một câu: "Đạo hữu thật sự quá tiêu dao, khiến người khác phải ghen tị!"

"Tu sĩ như chúng ta, không cần làm những chuyện này, muốn lôi kéo ta thì phải xem tâm ý của các hạ có gì?"

Khóe miệng của Phương Tịch hiện lên một đường cong.

"Cũng không phải lôi kéo, Hắc Thủy Tông ta đã quyết định di chuyển ra khỏi phạm vi thế lực của Ngự Long Tông, chỉ có lão phu không nỡ bỏ cố hương này..."

Trên mặt Hắc Miểu Tôn Giả hiện ra vẻ nhớ lại.

'Ta thấy là không buông bỏ được thù hận thì đúng hơn?'.

Phương Tịch oán thầm trong lòng một câu.

"Hai nhà chúng ta giúp đỡ nhau, tuyệt đối là chuyện đôi bên cùng có lợi, không nói những thứ khác... Đạo hữu mới tấn thăng Hóa Thần nên chắc chắn sẽ có rất nhiều điểm khó hiểu trong tu hành cảnh giới này, mà tốt xấu gì Hắc Thủy Tông ta cũng đã truyền thừa qua nhiều đời, có rất nhiều bản chép tay và bút ký tâm đắc của lão tổ Hóa Thần để lại, chắc chắn có ích cho chuyện tu luyện của đạo hữu, ngoài ra còn có linh đan thích hợp cho tu sĩ Hóa Thần tăng tiến pháp lực..." Hắc Miểu Tôn Giả chân thành nói.

Y thấy chuyện này thật sự là hợp tác cả hai cùng có lợi.

"Có thông linh chi bảo cấp năm không?"

Phương Tịch thấy những thứ Hắc Miểu Tôn Giả hứa hẹn đều là một chút ân huệ mà không bỏ ra vật gì nên không thể không hỏi.

Trong nháy mắt Hắc Miểu Tôn Giả im lặng, sau đó mới mở miệng nói tiếp: "Bản tông chỉ có một món thông linh chi bảo, vẫn luôn do đại trưởng lão giữ bên người..."

"Ai... Không ngờ tu sĩ Hóa Thần ở Địa Tiên giới cũng nghèo như vậy! ?"

Phương Tịch nghe vậy thì không còn gì để nói nữa, sao đó hắn nói: "Úp úp mở mở như vậy cũng không phải ý muốn kết minh, tại hạ có thể xem như chưa từng gặp đạo hữu..."

Hắn vung tay, một tia ma hỏa hiện ra, rơi lên mặt kính.

Xuy xuy!

Ma hỏa đen nhánh nhanh chóng lan ra, bao phủ toàn bộ thủy kính.

Thời gian chưa được một khắc thì thủy kính đã hóa thành một tia khói xanh tiêu tán.

"Ai... Những thế lực này cũng quá keo kiệt rồi, ngay cả một món thông linh chi bảo cấp năm cũng không cho đã muốn ta bán mạng cho chúng..."

Phương Tịch nhịn không được mà chửi tục.

Đương nhiên hắn cũng biết dù tông môn Hóa Thần, có bảo vật thì đương nhiên phải giữ lại cho Hóa Thần nhà mình.

Cho ngoại nhân để làm gì?

Trả giá lớn như vậy để lôi kéo không tránh khỏi quá nặng rồi.

Nhưng mà đây cũng hợp ý hắn.

Hắn vốn dĩ không có ý định liên minh với Hắc Thủy Tông.

Chọn minh hữu thì đương nhiên phải chọn kẻ mạnh!

Không hề nghi ngờ, ở khu vực này Ngự Long Tông là mạnh nhất!

Có lẽ trong Huyền Minh Uyên vẫn có thể còn Nguyên Cổ Hoang Thú Phản Hư như cự côn nhưng đối phương không những không lên bờ mà ngay cả vùng nước cạn cũng không đến nên không tính là gì.

Mạnh được yếu thua, cũng là thiên kinh địa nghĩa!

Một tháng sau.

Hai đạo lưu quang xuất hiện trên Tang Thanh Phong, họ nhìn đại trận đen nhánh bên dưới đều có thần sắc rất ngưng trọng.

Một người trong đó mặc một bộ hoàng bào, rất vừa vặn, dáng vẻ trung niên, hai bên tóc mai hơi bạc, lúc còn trẻ chắc chắn là một mỹ nam tử.

Người còn lại thì hơi thấp bé, mặc một bộ ma bào, râu và tóc nửa trắng nửa đen, tay như chân gà, diện mạo y như một lão khất cái không đáng chú ý.

"Cầm Long Tử đạo hữu..."

Tu sĩ trung niên mặc hoàng bào chắp tay: "Chính là nơi này..."

"Quả nhiên là trận pháp cấp năm... Thanh Hòa Tử rất có môn đạo." Không biết lão khất cái móc một cái phao câu gà ở đâu ra, gặm ngon lành, thỉnh thoảng lão còn cầm cái hồ lô rượu nát bên hông lên uống, quả thật tùy tâm tâm sở dục, phóng khoáng ngông nghênh.

Đối với vị Cầm Long Tử này, lão tổ Vương gia cũng không dám lạnh nhạt chút nào.

Bởi vì đối phương đến từ Ngự Long Tông, mặc dù tu vi cũng bằng y, đều là Hóa Thần sơ kỳ nhưng tu sĩ Ngự Long Tông dùng thuật ngự thủ có tiếng gần xa, là tu sĩ Hóa Thần trong tông, nói không chừng lão còn khống chế một con yêu thú cấp năm!

Nếu thật sự đấu thì lão tổ Vương gia chắc chắn không phải đối thủ - lại càng không cần nhắc đến đối phương còn đại biểu cho một đại tông môn ở sau lưng!

"Lúc trước, khi biết tin tức này ta cũng rất kinh ngạc, không thể không vội kết thúc bế quan mà đến nhìn vị kỳ tài tu tiên này."

Mặc dù trong lời nói của lão tổ Vương gia rất tôn sùng nhưng Cầm Long Tử chỉ mỉm cười chứ không nói gì nhiều.

Không lâu sau, đại trận mở ra một thông đạo, Phương Tịch mặc một bộ hắc bào đứng ở lối vào thông đạo, ôm quyền hành lễ: "Bái kiến hai vị đạo hữu, mời vào trong uống trà..."

Lão tổ Vương gia và Cầm Long Tử liếc nhau rồi hóa thành hai đạo lưu quang, tiến vào trận pháp đen nhánh.

Hai người đều là tu sĩ Hóa Thần nên đều tự giấu át chủ bài phi phàm nên căn bản họ không sợ Phương Tịch sẽ làm gì được bọn họ.

Huống chi sau lưng bọn họ còn có Ngự Long Tông mà!

"Đây là Tang Thanh Phong sao?"

Vừa vào trận pháp, lão tổ Vương gia đã nhìn thấy Thủy Tổ Yêu Ma Thụ trồng bên cạnh Tang Thanh Phong, lúc này tán cây đã cao hơn đỉnh núi.

"Linh căn này không đơn giản..."

Cầm Long Tử nhìn Thủy Tổ Yêu Ma Thụ mà lẩm bẩm.

"Đây là một gốc thiên địa linh căn mà bản nhân đã dời về, vừa khéo có thể làm trận nhãn của trận pháp này..."

Một hắc bào nhân bước đến, vai sắc như đao, phần trán đầy vẻ lãnh khốc: "Không biết hai vị đạo hữu đến đây có chuyện gì?"

"Ha ha, Thanh Hòa Tử đạo hữu tấn thăng Hóa Thần nên chúng ta đặc biệt đến để chúc mừng."

Lão tổ Vương gia mỉm cười mở một cái hộp gấm ra: "Đây là một gốc linh dược vạn năm - Vân Miên Tham, chính là tâm ý nho nhỏ của Vương gia ta."

"Quả nhiên vẫn là Vương đạo hữu thân gia hào phú, lão nhân gia ta thân không của cải..."

Cầm Long Tử móc móc ngực trái, sờ sờ ngực phải, cuối cùng không biết lấy khối xương ở đâu mang ra ngoài: "Ngự Long Tông ta cũng chúc mừng đạo hữu tấn thăng Hóa Thần nên cố tình tặng khối xương này làm quà mừng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận