Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 172: Bốn năm

Đông qua xuân đến, hạ đi thu về!

Cây cỏ xung quanh Phỉ Thúy Nhai vừa vàng vừa xanh, trong nháy mắt đã qua bốn mùa nóng lạnh.

Động đá vôi dưới mặt đất.

"Bấm ngón tay tính thì năm nay ta cũng đã hai mươi tám tuổi..."

Phương Tịch chậm rãi thu công, linh quang xanh biếc trên người từ từ biến mất.

Tu vi của hắn lúc này đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng sáu.

Nhờ linh mạch cấp một trong Tu Luyện thất mà tốc độ tu luyện công pháp Trường Xuân Quyết của Phương Tịch đã nhanh hơn, trong mấy năm đã đến đỉnh phong tầng thứ năm.

Sau đó, hắn đã thử trùng kích bình cảnh, không ngờ lại dễ dàng đột phá.

"Nhưng mà chỉ là đột phá tiểu cảnh giới Luyện Khí trung kỳ không tính là gì... Tiếp theo Luyện Khí tầng sáu đột phá tầng bảy mới là bình cảnh lớn nhất của Luyện Khí kỳ."

Sắc mặt Phương Tịch nghiêm nghị.

Rất nhiều tu sĩ tu sĩ Luyện Khí, cả đời cũng không thể đột phá quan ải này để tấn thăng Luyện Khí hậu kỳ.

Đặc biệt là những người có tư chất linh căn thấp như hắn.

Ở Hồ Vạn Đảo, tu tiên giả Luyện Khí hậu kỳ đã có thể vững vàng ngồi ở vị trí đảo chủ, tỉ như Nguyễn Tinh Linh.

"Cũng may mà ta có rất nhiều thời gian có thể từ từ mài... Chà tới chà lui, có lẽ ta đã tu thành linh thể nữa."

Phương Tịch đứng dậy, tâm tình rất tốt.

Hắn mặc một bộ thanh bào, dường như bốn năm tuế nguyệt cũng không thể lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên người hắn, mà dường như hắn lại càng trẻ hơn.

Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở đó, như chi lan ngọc thụ, im lặng nhìn xa xăm...

"Công phá hệ mộc có hiệu quả trú nhan, ta lại tu thân dưỡng tính, miễn cưỡng có thể lừa người chút..."

Phương Tịch ngắm nhìn Yêu Ma Thụ ở sau lừng, chỉ thấy cây này đã cao khoảng hai trượng, từng sợi rễ phụ và dây leo đen nhánh rũ xuống, tán cây xanh biếc... Đã có vài phần phong thái của Thủy tổ Yêu Ma Thụ.

"Lại không ngờ còn có chút niềm vui ngoài ý muốn."

Phương Tịch đứng dưới tàng cây, cho một sợi dây leo lấy ra một hạt giống xám xịt trên tán cây xuống.

Đây là hạt giống của Yêu Ma Thụ.

Hắn nhìn một chút rồi bắt một con thỏ rừng trong lồng ra, lấy hạt giống thảy lên người nó.

Sau một khắc!

Hạt giống mọc ra vô số xúc tua, chui vào trong cơ thể con thỏ, thậm chí bắt đầu thôn phệ cốt tủy khiến con thỏ kêu rên...

Một lát sau, hạt giống này đã thay thế hoàn toàn xương thỏ, nó bắt đầu quỷ dị đứng lên, theo sự đều khiển trong đầu của Phương Tịch mà làm ra các loại động tác...

"Ta vẫn luôn tìm kiếm Khôi Lỗi Thuật nhưng thật ra no đã ở bên cạnh ta..."

Vốn là Yêu Ma Thụ có năng lực khống chế khôi lỗi và tay sai.

Phương pháp cây ký sinh này cũng là Phương Tịch đã từ từ lục lọi ra được.

Yêu Ma Thụ có thể khống chế hạt giống, hắn có thể khống chế Yêu Ma Thụ cũng như có thể gián tiếp thao túng khôi lỗi hình thành một loại Khôi Lỗi Thuật đặc biệt.

"Nhưng mà... Khôi lỗi hạt giống phải thấp hơn mẫu thụ một cấp."

Phương Tịch lại lấy một hạt giống, hắn cảm thấy nó và Yêu Ma Thụ ở sau lưng phải thấp hơn một đẳng cấp lớn.

Nếu như Yêu Ma Thụ ở sau lưng hắn là cấp hai, vậy thì hạt giống này nhiều nhất chỉ là cấp một.

"Hạt giống mà ta trồng có lẽ cũng thấp hơn Thủy tổ Yêu Ma Thụ một cấp... Nhưng sau khi đưa đến tu tiên giới hấp thụ rất nhiều linh khí, vì vậy lại có biến bị và đột phá sao?"

Phương Tịch sờ cằm không khỏi càng tò mò hơi với Thủy tổ Yêu Ma Thụ kia.

Đồn thời hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không cần lo lắng sau khi đưa những hạt giống này ra ngoài thì người khác sẽ có thể trồng được Yêu Ma Thụ giống như của hắn.

Dù sao cũng là hạt giống bản yếu hơn.

"Yêu Ma Thụ của ta sau này cũng chưa chắc không thể thôn phệ Thủy tổ Yêu Ma Thụ."

Phương Tịch thầm chôn một cái dã tâm trong lòng.

Yêu Ma Thụ của hắn là bản yếu hơn của Thủy tổ Yêu Ma Thụ, dù có linh khí tăng cường cũng e là chưa chắc có thể tu thành Vạn Cổ Trường Thanh Thể.

Sau này, nếu như hắn muốn thật sự trường sinh bất tử thì sớm muộn gì cũng phải đánh một trận với Thủy tổ Yêu Ma Thụ.

Sau khi cắt thịt Thái Tuế để nuôi Yêu Ma Thụ, Phương Tịch lại kiểm tra từng con linh thú của mình.

Đại Thanh Ngư vẫn giống như con cá ướp muối kia, mấy năm nay cũng không có bao nhiêu biến hóa.

Trùng thất thì ngược lại, trong rất nhiều Hắc Văn Kim Quy Tử đã thỉnh thoảng xuất hiện điểm điểm màu xanh.

Phương Tịch thấy vậy, vẻ mặt cũng hơi mừng, tay kết pháp quyết thu những con Thanh Hoa Kim Quy Tử vào, sau này sẽ bồi dưỡng riêng.

Nếu yêu trùng không có số lượng nhiều thì cũng không có uy lực gì lớn.

Bây giờ hắn bồi dưỡng chơi, ngoại trừ để tôi luyện Ngự Thú Thuật ra thì còn có thẻ xem như át chủ bài ở bên ngoài.

À, bề ngoài Phương Tịch cũng cần có đòn sát thủ chứ.

"Ta không thể rời khỏi phạm vi của Yêu Ma Thụ, ngay cả Hồ Kính Nguyệt cũng không thể đến, cũng rất phiền toái..."

"Mấy năm nay nhiều lần từ chối đảo chủ triệu kiến, có lẽ Nguyễn Tinh Linh cũng sắp tức giận..."

"Lài còn vài đồ vật bình thường cần mua, cũng phải có nhân thủ."

"Cũng không thể bảo người ta mang đến một thi thể trước rồi chế tác thành mộc khôi lỗi chứ?"

Phương Tịch bước đi giữa bờ ruộng, thỉnh thoảng mở hồ lô rượu ra uống một hớp linh tửu.

Sau khi sống ở chỗ này mấy năm, từng ngọn cây, cọng cỏ ở Phỉ Thúy Nhai hắn đều rất quen thuộc.

Thậm chí là...

Chưởng khống!

Phương Tịch bước chân xuống, một sợi rễ Yêu Ma Thụ hiện ra rồi lại nhanh chóng trở về.

"Rễ của Yêu Ma Thụ lớn nhanh thật, không bao lâu nữa, nó sẽ trải rộng toàn bộ Phỉ Thúy Nhai chứ?"

Hắn bước đến bờ vực, nhìn mặt hồ gợn sóng, trầm ngân không nói: "Có lẽ... Nên thả cho nó chút quyền hạn, tỉ như mỗi ngày dùng xúc tua chui vào trong hồ mò cá chứ?"

Chỉ có Yêu Ma Thụ thu được càng nhiều huyết thực, thì nguyên khí sinh mệnh trả lại cho hắn mới càng dồi dào.

Mà không phải như bây giờ, mỗi ngày chỉ trả lại nửa ngày thọ nguyên.

Thật ra Phương Tịch vẫn luôn khắc chế khát vọng huyết nhục của Yêu Ma Thụ, mới không để nó biến toàn bộ Đào Hoa Đảo thành ma vực.

Đây cũng là một loại tu tâm.

Chiều ngày hôm đó.

Phương Tịch đang ngâm trà, chậm rãi thưởng thức.

Trong đình viện của hắn đã trồng mười mấy cây hoa đào, đều là do Nguyễn Tinh Linh sai người mang đến.

Nghe nói đều là ghép từ nhánh của Linh Đào Thụ cấp hai kia, miễn cưỡng cũng thuộc về linh thực.

Phương Tịch dùng tạo nghệ Linh thực phu của bản thân, mang những cây đào ghép này đều trồng sống, khiến Nguyễn Tinh Linh cũng hơi kinh ngạc.

"Bây giờ những linh thực này đã thích ứng với đất ở đây, có lẽ năm sau sẽ có quả đào để ăn..."

Hắn tựa vào cây đào, mặc cho từng cánh hoa đào rơi lên đầu vai: "À... Có hoa đào, có thể đi cất Đào Hoa Tửu... Đúng lúc trong Tửu Thần Phổ có một tửu phương có thể thêm vào hương hoa..."

Ánh nắng buổi chiều ấm lòng người, thích hợp ngủ một giấc thật ngon.

Phương Tịch ngáp một cái, đang định ngủ một giấc thì lệnh bài cấm chế lại lấp lóe quang mang.

"Lại là khách không mời?"

Hắn rót pháp lực vào trong lệnh bài, mở trận pháp ra, đã thấy một người đội ngọc quan, mặc cẩm y, khí độ bất phàm, ngồi trên một pháp khí lông vũ màu trắng, bồng bềnh bay đến.

"Hóa ra là hắn!"

Phương Tịch nói thầm.

Người đến là Phong Mãn Lâu!

Sau khi người này chấp nhận số mệnh bản thân đã cưới vợ sinh son ở Đào Hoa Đảo, cố gắng hòa hoãn quan hệ với ba nhà tán tu, cũng có vẻ tay dài nhảy giỏi.

Ngay cả Phương Tịch bởi vì phải giữ một con đường giao lưu nên cũng có sắc mặt tốt hơn với Phong Mãn Lâu, một đến hai đi cũng xem như bằng hữu.

Mạc Thanh Ngọc kia thì ngược lại, từ sai khi Mạc gia lão tổ chết cũng không biết thu liễm, mấy năm trước đã bị Nguyễn Tinh Linh đuổi ra khỏi đảo, không biết tung tích...

Phong Mãn Lâu hạ pháp khí xuống, chỉ thấy Phương Tịch thần thái thanh thản, bộ dạng lười biếng nhàn nhã, cũng không khỏi hơi đố kị: "Phương huynh, tiểu đệ thật hâm mộ huynh, làm ruộng nuôi cá, không quan tâm đến chuyện bên ngoài... Cuộc sóng thật sự như thần tiên... A? Huynh đột phá rồi sao?"

Y cảm ứng được tu vi Luyện Khí tầng sáu của Phương Tịch, không khỏi càng kinh ngạc.

Tu vi của đối phương đã đuổi kịp y.

Dù là đệ tử Luyện Khí của gia tộc thì Luyện Khí hậu kỳ cũng là cửa ải lớn.

Phong Mãn Lâu đã đến Luyện Khí tầng sáu từ lâu, nhưng vẫn luôn mắc kẹt ở bình cảnh, lại bị Phương Tịch đuổi kịp.

"Tốn mất năm năm mới tăng được một tầng, ai..."

Phương Tịch lắc đầu, dáng vẻ như thất vọng với tư chất của bản thân.

Phong Mãn Lâu âu sầu trong lòng, đồng dạng thở dài: "Ta nghe nói những đệ tử tông môn Trúc Cơ và thế gia trước ba mươi tuổi phải đột phá Luyện Khí hậu kỳ mới xem như có hi vọng Trúc Cơ... Trong gia tộc Luyện Khí chúng ta nếu có thể trước bốn mươi tuổi đột phá Luyện Khí hậu kỳ cũng đủ để được xem trọng và bồi dưỡng. Phương huynh không cần nhụt chí, vẫn còn hi vọng..."

"Ta vừa mới tấn thăng, tích súc pháp lực cần có thời gian, huống chi còn có một cái đại bình cảnh nữa."

Phương Tịch gượng cười.

Lần trước ở phường thị Bảo Thuyền hắn cũng không mua được đan dược phụ trợ đột phá Luyện Khí hậu kỳ.

Loại đan dược này không những trân quý mà còn vô cùng hiếm.

Một khi xuất hiện, chắc chắn sẽ bị mua ngay.

Trừ phi chờ trên hội đấu giá, còn có thể gặp được một hai hạt.

Trừ chuyện đó ra, tu sĩ muốn đột phá bình cảnh chỉ có dựa vào thời gian để chậm rãi mài, hoặc là đốn ngộ trong huyết chiến.

"Phương huynh một lòng khổ tu, năm năm không bước ra khỏi nhà, cuối cùng tấn thăng Luyện Khí tầng sáu, ta vô cùng bồi phục."

Phong Mãn Lâu nghiêm túc hành lễ, lại đổi một vẻ mặt tươi cười: "Không biết có thể uống một chén linh tửu hay không? Cũng dính được chút hỉ khí."

"Ha ha, ngươi lại nhớ chút đồ tốt của ta."

Phương Tịch cười cười vẫn lấy một bình Xích Huyết Tửu ném cho Phong Mãn Lâu: "Năm ngoái mưa thuận gió hòa, ta cất rượu này cũng như được thần trợ, tuyệt đối là một nhóm tốt nhất."

"Đa tạ."

Phong Mãn Lâu mở nắp vò rượu, ngửi mùi rượu, nhưng không uống mà nhét vào trong ngực.

Y đã lấy vợ sinh con, mặc dù nữ nhi của y còn nhỏ không thể khảo thí linh căn nhưng linh tửu này có thể tăng cường khí huyết, lấy về uống có thể giúp thân thể cường tráng, bách bệnh bất sinh, cũng là rất tốt.

Bây giờ Phong Mãn Lâu vẫn để ý đến trái của Linh Đào Thụ cấp hai nên gần đây đều ra hết sức làm việc cho Nguyễn Tinh Linh.

'Ai... Từng là một thiếu niên tiêu sái, bây giờ cũng biến thành vú em...'.

Phương Tịch nhìn cảnh này lại cảm khái trong lòng.

Hắn tiếp tục uống linh trà, nửa ngày sau, Phong Mãn Lâu lại mặt dày mày dạn đến đòi linh trà uống.

Phương Tịch trợn mắt, nhưng vẫn rót cho Phong Mãn Lâu một chén: "Ngươi luôn luôn không chuyện không vào điện tam bảo, trên đảo gần đây đã có chuyện gì phát sinh?"

"Ha ha, cuối cùng ngươi cũng hỏi!"

Phong Mãn Lâu ngửa cổ uống cạn linh trà, rồi mới nói: "Trắc Linh Đại Hội năm nay rất náo nhiệt đó... Đương nhiên ngươi luôn không thích náo nhiệt, nhưng lần này thì khác, năm nay có thể khiến đảo chủ thật sự vui mừng giật mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận