Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 107: Hữu Gian Võ Quán (1)

Câu trả lời của Lệnh Hồ Sơn khiến Phương Tịch rất sửng sốt.

Đối với bất kỳ thế lực võ đạo nào, muốn lấy công pháp của họ đều sẽ không chết không thôi.

Trong lòng Phương Tịch đã dự đoán hành động tiếp theo, nào là trở mặt, động thủ, sau đó hắn nhất phi trùng thiên ở trên không trung dùng phù lục và pháp khí từ từ mài chết vị Tông Sư này...

Nhưng kết quả... Đối phương ra bài không theo lẽ thường mà.

"Hả? Vì sao phải cho?"

Phương Tịch trực tiếp hỏi vấn đề nghi ngờ trong lòng.

"Ha ha... Thật ra dù có công pháp nhưng người có thể luyện thành Tông Sư đều rất ít."

Vẻ mặt Lệnh Hồ Sơn từ bất cần đời chuyển sang nghiêm túc: "Điều quan trọng nhất, luôn luôn là con người. Chính là tư chất, tâm tính và nghị lực của người học võ. Đáng tiếc dù người học võ có đủ những thứ này nhưng có thể trở thành Tông Sư hay không... Cuối cùng vẫn phải nhìn vận khí! Bây giờ, Tông Sư ở trong Định Châu rất ít, yêu vương tàn sát bừa bãi, nếu có thêm một vị Tông Sư đương nhiên là chuyện vui của nhân tộc. Nếu tiểu huynh đệ đã để ý công pháp của Nguyên Hợp Sơn, đương nhiên lão phu phải thành toàn."

"Nếu đã như vậy mà ta lại từ chối thì sẽ bất kính rồi." Phương Tịch mỉm cười, vẻ mặt không có chút gì là muốn hồi báo.

"Dù sao Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ cũng là tuyệt học Tông Sư, mật truyền của Nguyên Hợp Sơn... Lão phu cho ngươi, ít nhất cũng đáng một đại nhân tình đúng không?" Lúc này, Lệnh Hồ Sơn mới phơi bày chân tướng.

"Sao, ngươi có yêu cầu gì?" Trong lòng Phương Tịch rất trấn định, đây mới là tiết tấu trong lúc đàm phán.

"Nếu có một ngày các hạ tấn thăng Tông Sư, có thể liên thủ với lão phu, đánh giết Giao Long ở Lão Long Đàm."

Nhắc đến con Giao Long này, trên mặt của Lệnh Hồ Sơn không hề giữ lại sự thù hận: "Giao Long này tàn sát bừa bãi một phương, hậu nhâu nhất mạch của lão phu đều bị nó ăn..."

"Yêu vương Giao Long sao?"

Phương Tịch gật đầu: "Thôi được... Ta đáp ứng ngươi."

Dù sao nếu hắn tấn thăng Luyện Thể tầng ba, sớm muộn gì cũng sẽ đi tìm những yêu thú này.

Yêu thú nhất giai, lại thức tỉnh long huyết, có thể nói toàn thân điều là bảo, tuyệt đối không thể bỏ qua.

"Ha ha, sảng khoái!"

Lệnh Hồ Sơn tiện tay ném đi, một cuộn da thú đã rơi vào trong tay của Phương Tịch.

Khí tức của cuộn da thú này khiến tim của Phương Tịch đập nhanh, có lẽ là da của yêu thú nhất giai hậu kỳ.

Mặt ngoài của da thú thì miêu tả thịnh cảnh trên năm ngọn núi của Nguyên Hợp Sơn.

Trong đó trên Lôi Cực Phong, thường xuyên có lôi điện màu xanh quanh quẩn.

'Đây là Thần Ý Đồ Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ sao?'.

Phương Tịch chỉ liếc mắt nhìn, đã xác nhận nó không phải là hàng giả.

Mà mặt sau của Thần Ý Đồ thì có rất nhiều chữ nhỏ như con kiến rậm rạp chằng chịt, ghi lại công pháp Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ.

So sánh với khẩu thuật của Lệnh Hồ Dương cũng không có chút vấn đề nào.

'Lão nhân này, cho thật nha...'.

Vốn là Phương Tịch còn cho rằng đối phương sẽ giở trò trong quyển công pháp này.

Dù công pháp cao thâm có chút lỗ hổng, hậu quả phải mười mấy năm sau mới phát hiện ra được, hơn nữa cũng khó mà cứu vãn.

"Ta cho ngươi bí tích, mà cảnh giới của ngươi cũng đã là Võ Sư ba bước cương cân thiết cốt, tiếp theo chính là bước thứ tư Thần kình cùng hợp... Mặc dù Nguyên Hợp Sơn ta có ghi chép vài bí pháp hỗ trợ đột phá, nhưng cũng chưa chắc sẽ có hiểu quả lớn."

Ánh mắt của Lệnh Hồ Sơn khiến người khác phải ngạc nhiên, dường như lão chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra cảnh giới của Phương Tịch: "Về phần Tông Sư thiên nhân hợp nhất... Vẫn phải dựa vào ngộ tính và cơ duyên của mỗi người. Năm đó lão phu vì lĩnh ngộ thiên nhân hợp nhất đã từng xuống núi hai mươi năm, cải trang thành phàm nhân không biết võ công, trải qua hồng trần... Cuối cùng vào một buổi sáng đã đốn ngộ."

Tiếp theo lão nói rất nhiều về cảm ngộ khi đột phá, có dáng vẻ như tình chân ý thiết.

Phương Tịch ghi lại từng cái, chuẩn bị để sau này nghiệm chứng.

Hai bên trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí Lệnh Hồ Sơn còn muốn kết bái huynh đệ với Phương Tịch, lại còn mời hắn là khách khanh trưởng lão của Nguyên Hợp Sơn.

Phương Tịch liên tiếp từ chối mấy lần, lão mới thôi, sau đó hắn mới rời khỏi Lôi Cực Phong.

Nhìn bóng lưng của Phương Tịch biến mất, Lệnh Hồ Sơn vuốt chòm râu nhỏ trên cằm, ánh mắt của lão từ từ trở nên thâm thúy: "Võ Sư ba bước lại có thể bình thản ung dung trước mặt lão phu như vậy, tất nhiên người này có át chủ bài... Huyết Môn đã xảy ra chuyện gì? Cho dù là lão phu cũng không thể không kinh động chút nào khi lên Lôi Cực Phong, Chẳng lẽ mỗi đệ tử ở dưới đều là người chết hay sao? Hay là đã bị mua chuộc rồi?"

Thay vì tin tưởng chuyện này, còn không bằng lão tin là ở Nguyên Hợp Sơn còn có mật đạo khác.

"Bỏ đi, bỏ đi, tóm lại có thể không đánh thì không đánh, xem như kết một thiện duyên đi... Người tuổi trẻ bây giờ, một người lại mạnh hơn một người, ý định của tên Quỷ Kiến Sầu này rất rõ ràng, nếu ta không cho thì sẽ cướp đó nha."

Lệnh Hồ Sơn chắp hai tay sau lưng, lão bắt đầu suy nghĩ xem gần đây Thành Tam Nguyên có tin tức gì về thanh quan nhân của nhà nào hạ hải hay không.

- Giải thích, Thanh quan nhân là những cô nương bán nghệ không bán thân. ý câu này có nghĩa là: có cô nương bán nghệ không bán thân. Hết giải thích.

Tính cách của lão luôn luôn là như vậy.

Nhớ năm đó, sư phụ ghét ác như cừu, sư huynh tính nóng như lửa, sư đệ hành hiệp trượng nghĩa đều đã chết...

Chỉ có lão sống đến bây giờ, sống đến Tông Sư.

Nguyên nhân là vì lão kết rất nhiều thiện duyên, có thể không động thủ thì sẽ không động thủ.

Về phần bí tịch Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ sao? Tôn tử bất hiếu ngay cả mộ của lịch đại tổ sư cũng dám đào, sẽ quan tâm chuyện này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận