Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 397: Ẩn tình

"Mộc Vũ..."

Huyền Băng thượng nhân nhìn Mộc Vũ nhưng đa phần thần thức lại quan sát Phương Tịch, trong đôi mắt hiện ra chút kiêng kị: "Vậy mà ngươi lại mời đồng đạo tương trợ... Hừ, nếu bàn về giao du rộng thì lão phu cũng không thua Huyền Băng Cung các ngươi đâu."

"Đạo hữu hiểu lầm rồi, bản nhân chỉ đến Huyền Băng Cung để mua linh vật, đúng lúc gặp... Bởi vậy được Mộc đạo hữu mời đến để làm chứng mà thôi."

Phương Tịch mỉm cười, cao giọng trả lời.

"Tốt, đã chứng kiến thì đạo hữu có biết vị Thái Thượng trưởng lão Huyền Băng Cung này đánh Thiếu tông chủ của bản tông trọng thương, ngay cả Đạo Cơ cũng bị hủy không?" Huyền Băng thượng nhân hừ lạnh nói.

"Hừ... Chuyện này còn không phải là Thiếu tông chủ của các ngươi hèn hạ vô sỉ, phạm tối kỵ của ta sao?" Sắc mặt Mộc Vũ cũng như hàn băng: "Nếu Huyền Băng đạo hữu còn muốn ép không tha, vậy thì thiếp thân cũng chỉ đành ứng chiến... Đến lúc đó, cũng phải kiến thức một phen Băng Sát Thuật của Băng Sát Tông có sắc bén hay không?"

"Ngươi..."

Sắc mặt Huyền Băng thượng nhân biến đổi nhưng nhìn Phương Tịch một chút rồi cuối cùng y vẫn nhịn, sắc mặt âm tình bất định, y chợt lén dùng thần thức truyền âm: "Chuyện này đúng là Thanh nhi không đúng... Nhưng bản tông quyết không thể quên đi như vậy."

Thần sắc của Mộc Vũ hơi động, cũng dùng thần thức truyền âm trả lời: "... Tổn thương Thiếu tông chủ của quý tông, đúng là thiếp thân xử lý có chỗ không tốt, lợi ích của mỏ băng ngọc kia có thể cho các ngươi thêm một thành, nhiều hơn nữa thì không được."

"Thôi..."

Thần sắc Huyền Băng thượng nhân thay đổi mấy lần, cuối cùng lộ ra một nụ cười khổ: "Cũng là Thiếu tông chủ bản tông không hiểu chuyện, quấy rầy hàng xóm tốt bụng..."

"Đa tạ thượng nhân thông cảm..." Mộc Vũ cũng nhu nhu nhược nhược thi lễ.

Trong nhất thời, bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm vậy mà đã hòa hoãn không ít.

Cuối cùng còn dưới đề nghị của Phương Tịch, ba vị tu sĩ Kết Đan cùng vào Huyền Băng Cung, thưởng thức trà nói chút tâm đắc tu luyện, cũng là chủ và khách đều vui vẻ...

Ba ngày sau, một đạo bạch quang phá không rời đi.

Mộc Vũ mỉm cười, khom người thi lễ với Phương Tịch: "Đa tạ đạo hữu đã tương trợ chuyện trước đó..."

Phương Tịch gượng cười: "Bản nhân cũng chưa xuất lực gì cả, đều là công lao do Mộc đạo hữu bày mưu nghĩ kế..."

Ỷ vào thần thức cường đại, hắn cũng nghe lén được hai người bí ẩn thần thức truyền âm nên hắn cảm thấy rất mở rộng tầm mắt.

"Ai... Dù sao đạo hữu cũng mới Kết Đan, chờ đến thời gian lâu hơn sẽ biết được, Kết Đan như chúng ta đã là tu sĩ cao giai, trường sinh lâu dài, sao phải chì chút lợi ích mà đánh sống đánh chết?"

"Đúng là tại hạ được mở rộng tầm mắt."

Phương Tịch gật đầu, hơi cảm khái, nhưng mà mình đứng đội giúp Huyền Băng Cung lấy được lợi ích đã vượt qua một khối Vạn Niên Huyền Băng, bởi vậy hắn cũng yên tâm thoải mái cầm linh vật.

"Xin đạo hữu chờ một lát..."

Không lâu sau, một nữ tu tóc dài đến eo đã bưng một hộp ngọc đến: Tham kiến Thái Thượng trưởng lão..."

"Ừm, Khương Linh, ngươi mang Vạn Niên Huyền Băng này giao cho Thanh Ngọc Tử đi."

Mộc Vũ phân phó.

Phương Tịch cũng mặc kệ nữ tu này thế nào, hắn nhận hộp ngọc, mở ra xem, lập tức có một đạo hàn khí tràn ra.

Không khí bốn phía dường như lạnh hơn một chút, ngay cả trên hộp ngọc cũng có một lớp sương trắng bao phủ.

Trên bàn tay của Phương Tịch hiện ra một tầng lục sắc quang huy, đã như không có chuyện mà mà tiếp tục mở ra, nhìn khối huyền băng trong đó: "Không sai... Đúng là Vạn Niên Huyền Băng!"

Hắn gật đầu, thần sắc vô cùng hài lòng.

Có vật này, đủ để phong tồn sinh cơ của Huyễn Diệt Tâm Lan đến trăm năm.

"Khương Linh, ngươi dẫn tiền bối Thanh Ngọc Tử đến Tàng Thư Các chọn một bí thuật đi... Phải cẩn thận tiếp đãi."

Mộc Vũ tiếp tục phân phó.

"Tuân lệnh!"

Khương Linh cung kính đáp ứng, rồi hành lễ với Phương Tịch: "Thanh Ngọc Tử tiền bối, mời..."

"Đa tạ."

Phương Tịch cáo từ Mộc Vũ rồi rời khỏi sảnh đường.

Cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất thì sắc mặt của Thẳng đến mới chợt lạnh lẽo như huyền băng, vạn năm không thay đổi.

Nàng vung tay lên, cấm chế của trận pháp cấp ba tự động hiện ra quang tráo màu trắng, phong tỏa toàn bộ sảnh đường lại.

"Không ngờ... Còn có tên Kim Đan không mời mà đến này..."

"Thôi, bởi vì người này ra mặt mà tránh cho ta bại lộ thực lực thật sự... Cũng khá tốt."

Mộc Vũ thì thào, trên trán nàng lại có màu xanh đen lóe lên.

Nàng trầm mặc một lát, huỳnh quang nhấp nháy trong tay, lại hiện ra một băng kính sáu cạnh.

Quang hoa sáng rực trên kính, sau khi nó liên tục nhấp nháy, thì có một tiếng nói lạnh lùng truyền ra: "Mộc đạo hữu... Cuối cùng ngươi đã liên hệ ta."

"Chuyện trước đó có biến, xảy ra chút phiền toái nhỏ, cũng may ta đã giải quyết xong." Thần sắc Mộc Vũ không thay đổi trả lời: "Hành tung của người kia... Các ngươi có nắm chắc không?"

"Đương nhiên, tháng sau Huyền Âm lão ma sẽ xuất hiện ở phường thị Sâm La... Nhưng mà dù sao người này cũng là trưởng lão Kết Đan của Xích Huyết Giáo, tu vị lại cao thâm, ngươi thật sự đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Tiếng nói âm trầm trả lời.

"Các ngươi lại tìm được ta, không phải đã có kế sách vạn vô nhất thất rồi sao? Về phần chuẩn bị? Ha ha... Dù tu vi của người này cao thâm nhưng chỉ cần ta không cần cái mạng này, dựa vào Huyết Ma Diệt Thần Pháp thì chắc chắn có thể kéo Huyền Âm lão ma cùng lên đường."

Lúc Mộc Vũ nhắc đến Huyền Âm thì trên mặt hiện ra sự thù hận nặng nề.

"Hắc hắc... Đương nhiên tổ chức của chúng ta biết được quyết ý của Mộc đạo hữu, dù sao năm đó khi ngươi chưa thành đại đạo, thế nhưng đã bị Huyền Âm lão ma kia cho..."

Tiếng nói trong kính mang theo sự trêu tức, sau đó lập tức chuyển thành nghiêm túc: "Chúng ta có thể cam đoan, sau khi ngươi hạ thủ sẽ không có ai có thể truy xét đến Huyền Băng Cung, nhưng Huyền Băng Cung chỉ có một Thái Thượng trưởng lão là đạo hữu... Đạo hữu vừa đi, thật sự không còn chuẩn bị khác sao? Phải biết rằng, trong tổ chức của chúng ta cũng có vài đạo hữu Kết Đan, có thể dùng thân phận tán tu để gia nhập Huyền Băng Cung, hộ giá hộ tống tông môn của đạo hữu trăm năm..."

"Không cần, ta tự có tính toán."

Mộc Vũ quả quyết cự tuyệt rồi bóp nát băng kính trong tay.

Trong sảnh đường Trong suốt sáng long lanh lại rơi vào hoàn toàn tĩnh mịch, một hồi lâu sau mới có một tiếng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên: "Huyền Âm lão ma..."

'Mặc dù Mộc Vũ kia là Giả Đan nhưng dường như có ẩn tàng gì đó...'.

Một bên khác, Phương Tịch theo Khương Linh, cất bước trong Huyền Băng Cung, tử quang nhấp nháy trong mắt như đang nghĩ đến điều gì đó.

'Nhìn khí tượng... Chắc là tu luyện bí thuật ma đạo lợi hại gì đó.'.

'Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến ta... Nhưng kết giao với tu sĩ Kết Đan trong Nguyên Quốc, khiến ta mở rộng tầm mắt.'.

'Đối với Băng Sát Tông, nếu Thiếu tông chủ chết thì thay người khác, có thể đổi được một khoản lợi ích như vậy, thật không tệ... Mà đây cũng là cân nhắc dựa vào thực lực, cũng không thể trực tiếp khai chiến với một địch nhân tương tự mình chứ?'.

Phương Tịch cảm thấy mình học được không ít.

Số lượng tông môn Kết Đan ở Nguyên Quốc nhiều hơn ba nước, nếu không có đủ ánh mắt kiến thức và tâm tính nhẫn nại thì dù là thế lực Kết Đan cũng có thể bị lật.

"Thanh Ngọc Tử Thanh Ngọc Tử, Băng Ngọc Động phía trước chính là Tàng Kinh Các của Huyền Băng Cung chúng ta..."

Khương Linh dẫn Phương Tịch đến trước một hang động, trên hang động còn có cảnh tượng cực quang rực rỡ.

"Thiên Nguyên Cực Quang này... Cũng là một trong bát cảnh của Huyền Băng Cung ta, tiền bối cảm thấy thế nào?"

Khương Linh thấy dường như Phương Tịch rất hứng thú với cực quang này nên giới thiệu.

"Rực rỡ nhiều vẻ, vô cùng không tệ..."

Phương Tịch đánh giá rồi để Khương Linh đi giao nhận trước.

Không lâu sau, nàng này đã trở về, đưa cho Phương Tịch một lệnh bài: "Dựa vào lệnh bài này, tiền bối có thể tha hồ xem nửa bộ phận trước của trong bí thuật trong bí thuật Tàng Thư Các, đây cũng là đãi ngộ đặc biệt mà Thái Thượng trưởng lão của chúng ta cho tiền bối..."

"Đa tạ!"

Phương Tịch tiện tay tiếp nhận lệnh bài như điêu khắc từ hàn băng này, treo bên hông rồi tiến vào trong Băng Ngọc Động.

Trong Băng Ngọc Động, hàn khí bức người.

Ngoài thân của Phương Tịch hiện ra một tầng thanh quang, thì lẫm liệt không sợ nữa, hắn bồi hồi ở từng dãy giác sách nửa đông kết.

"Ừm? Nội tình Huyền Băng Cung này không cạn... Trên bí thuật hệ Băng còn có rất nhiều tâm đắc."

Hắn cầm mấy cái ngọc giản, thần thức vừa quét qua thì thái độ vốn hờ hững của hắn đã trở nên nghiêm túc hơn.

Ngay lập tức, Phương Tịch cầm một ngọc giản lên, xem xét tỉ mỉ.

Mặc dù trong đó chỉ ghi nửa bí thuật hệ Băng nhưng đối với hắn cũng có dẫn dắt rất nhiều.

...

Trong bất tri bất giác, thời gian thoáng cái đã qua.

Ba ngày sau, Phương Tịch hóa thành một đạo thanh sắc trường hồng, rời khỏi Huyền Băng Cung.

Trong túi trữ vật của hắn có một cái ngọc giản tỏa ra hàn khí đang lẳng lặng nằm đó.

Mà trên mặt của Phương Tịch thì hiện ra vẻ vui mừng: "Không ngờ... Trong Huyền Băng Cung lại có bí thuật như vậy, dưới sự phối hợp của hai bên, có thể kéo dài thời hạn băng phong thêm mấy chục năm..."

Bên ngoài Huyền Băng Cung, Mộc Vũ đứng chắp tay, đưa mắt nhìn Phương Tịch đi xa, đi theo sau nàng là một đám cao tầng trong cung.

Một hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Thanh Ngọc Tử kia đổi loại bí thuật nào?"

"Khởi bẩm Thái Thượng trưởng lão, chính là một môn Băng Tức Thuật..."

Rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là một mỹ phụ mặc phúc quần màu trắng là Huyền Băng Cung chủ, cung kính trả lời.

"Băng Tức Thuật..."

Mộc Vũ như đang nghĩ đến điều gì đó: "Thuật này đa phần là lúc tu sĩ Băng linh căn như chúng ta bị thương nặng, băng phong bản thân, để chờ giúp đỡ, chẳng lẽ người này có thân quyến nào bị trọng thương sao? Thôi... Chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, cuối cùng người này đã đi, ta cũng nên rời đi, chờ sau khi ta đi, các ngươi đóng chặt cửa cung, nếu phát sinh đại sự thì cứ hành sự theo kế hoạch trước đó..."

"Thái Thượng trưởng lão... Thân ngài liên quan đến cơ nghiệp ngàn năm của Huyền Băng Cung ta, xin đừng hành động theo cảm tính."

Mỹ phụ chợt nhẹ nhàng quỳ xuống, trong tiếng nói còn mang theo sự run rẩy: "Không làm vậy không được sao?"

"Không đi không được!"

Mộc Vũ hừ lạnh, phất tay áo phát ra một đạo bạch quang, quang huy bùng nổ bốn phía, chờ sau khi quang mang tiêu tán thì bóng người cũng biến mất không còn tăm tích...
Bạn cần đăng nhập để bình luận