Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 433: Chi viện

Mặc dù hắn có thể dùng pháp lực thần thông, cộng thêm linh bảo chống lại tổn thương do tự bạo Kim Đan mang đến.

Nhưng đương nhiên Phương Tịch sẽ chọn cách đơn giản nhất, chạy đến Hồng Nhật giới né tránh, sau đó hào phóng tự nhiên trở về.

"Đáng tiếc... Chiến thuật này chỉ có thể dùng một chút với Kim Đan... Dù sau xuyên qua hai giới cũng cần một chút thời gian..."

Lần này Nhan lão quỷ là bị Phương Tịch khống chế, chờ sau khi hắn xuyên không mới tự bạo.

Mà lần trước, lúc hắn bị Diêm Ma Đạo Chủ đoạt xá thì hoàn toàn khác.

Nguyên Anh của đối phương trực tiếp Thuấn Di đến, sau đó ngang nhiên đoạt xá.

Nguyên Anh Thuấn Di nhanh cỡ nào? Chính là suy nghĩ vừa động đã đến, lại không nhìn phần lớn cấm chế phòng ngự.

Phương Tịch cũng không thể phản ứng kịp.

Nếu không phải Thuấn Di còn có hạn chế về khoảng cách thì e là tu sĩ Nguyên Anh còn phải khủng bố hơn rất nhiều.

"Đấu pháp càng cao giai thì càng dễ thay đổi trong nháy mắt... Hơn nữa dùng Kim Thủ Chỉ xuyên toa lưỡng giới cũng có phong hiểm bị bại lộ, cũng không an toàn."

Kim Thủ Chỉ xuyên không đến thế giới khác, khi trở về vẫn ở chỗ cũ, dùng đấu pháp rất dễ bị xem như bia ngắm.

Bởi vậy hầu như Phương Tịch cũng không cân nhắc chuyện này.

Nhưng mà tối nay lại chơi một ván lớn.

Sau khi tính toán thời gian dư ba đều trôi hết thì Phương Tịch lại lắc mình trở về, quả nhiên hắn đã thấy một mảnh hỗn độn ở dưới.

Động phủ vốn hoa lệ tinh xảo, bây giờ đã biến thành hố sâu trăm trượng, thậm chí còn có một số linh tuyền từ đó chảy ra.

Ở xung quanh động phủ cũng là chỗ có linh khí tương đối dày, vốn còn có rất nhiều kiến trúc, bây giờ đều đã sụp đổ rất nhiều, từ trong khe hở của gạch, ngói có nước màu đỏ thắm chảy ra...

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ liên tục phát ra...

Mà toàn bộ Di Lăng Cốc cũng bởi vì đêm nay chợt xuất hiện trận nổ lớn mà nhốn nháo.

Từng đạo độn quang đang bắn đến, đây là những tu sĩ Trúc Cơ còn sót lại của Di Lăng Cốc.

"Vừa rồi có thể là Kim Đan lão tổ tự bạo?"

Lý sư huynh Trúc Cơ hậu kỳ nhìn hố sâu phía trước, trên mặt đầy vẻ thất kinh.

Y từng thấy Kết Đan lão tổ xuất thủ nên biết Kết Đan lão tổ bình thường xuất thủ tuyệt đối không có uy lực như vậy.

Mà bây giờ, Kết Đan trong Di Lăng Cốc hình như chỉ có một mình Nhan lão quỷ?

"Nhan lão tổ còn khỏe không?"

Một Trúc Cơ vội lớn tiếng gọi.

Đáng tiếc trong hư không hoàn toàn yên tĩnh, loại cảm giác này khiến trán của mỗi tu sĩ Trúc Cơ đều đổ mồ hôi lạnh.

Bất chợt có hai đạo độn quang không thèm bắt chuyện mà đã lập tức bay ra bên ngoài đại trận, bọn họ rất rõ ràng, nếu đại địch mà cả Nhan lão tổ cũng không đấu lại, vậy thì bây giờ Di Lăng Cốc đã từ chỗ an toàn nhất Võ Quốc biến thành chỗ nguy hiểm nhất!

Lúc này không chạy thì chờ đến bao giờ?

Mà mấy Trúc Cơ của Du gia, sau khi đảo mắt một vòng thì thần sắc lại hơi bí hiểm.

Lần này Kim Đan tự bạo, dường như... Đã tiễn mấy đại trung kiên của Nhan gia, đặc biệt là tu sĩ Trúc Cơ viên mãn đều lên đường.

Kể từ đó...

Hôm sau, trong Di Lăng Cốc đã bộc phát một trận nội chiến, nghe nói giết đến đầu người lăn lông lốc, máu chảy khắp cốc...

Đối với những chuyện này Phương Tịch đã lười quan sát tiếp.

Lúc này, hắn lại ngồi lên xế hộp của mình, tiến về Mộc Quốc.

Ở trong toa xe, hắn lấy túi trữ vật của Nhan lão quỷ ra, từ trong đó lấy ra một cái hộp ngọc.

Sau khi hắn mở ra, chỉ thấy trong đó có một viên nội đan màu nâu xám, bên ngoài còn có một số điểm tinh huy quang mang.

"Lại một viên nội đan cấp ba, vận khí của Đại Thanh thật tốt mà..."

Phương Tịch không khỏi thở dài.

Bởi vì hắn sợ trong Vạn Thú Sơn Mạch có thể tồn tại yêu thú hoá hình nên hắn cũng không đại khai sát giới trong sơn mạch.

Mà đến khi sắp rời khỏi sơn mạch hắn mới tìm mấy con yêu thú cấp ba xui xẻo, trực tiếp giết yêu lấy đan.

Thế nhưng sau khi cho Thái Tuế ăn thì yêu lực của nó từ đầu đến cuối vẫn dừng lại ở cấp hai đỉnh phong, không có dấu hiệu tiến cấp gì cả.

Yêu thú cấp hai tiến lên cấp ba cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng của hắn, nhưng mà thoạt nhìn thì Thái Tuế cách tiến cấp có lẽ cũng chỉ còn kém một hai viên nội đan như vậy.

Phương Tịch đang định mang nội đan của Ma Huyết Giao cho Thái Tuế ăn thì Nhan lão quỷ lại đưa đến một viên, chẳng phải là gặp may rồi sao?

"Huống chi... Ở chỗ Thanh Mộc Tông có lẽ cũng có vài viên yêu đan cấp ba."

Phương Tịch nhìn về hướng Thanh Mộc Tông, hơi xuất thần.

Mặc dù lúc trước hắn chỉ đến để ăn chực linh khí nhưng cuối cùng cũng lăn lộn quen mặt một số người, có thể giúp được một lần thì hắn vẫn phải giúp.

"Chỉ là phải dùng thân phận nào đây?"

"Hay là dịch dung thành Tào Trùng Vân, Kết Đan trở về... Cũng xem như một đoạn giai thoại."

"Đến lúc đó lại hoạt động một phen thì Thanh Mộc Tông sẽ phải đổi thành họ Phương!"

"Nhưng làm người vẫn phải đại khí một chút, tính ra dựa vào tu vi Kết Đan hậu kỳ của ta bây giờ, uy chấn tu tiên giới ba nước, dù chiếm linh mạch của họ tu luyện thì có ai dám không phục?"

Thanh Mộc Lâm.

Nơi đây vốn là căn cơ của Thanh Mộc Tông bây giờ đã hoàn toàn khác.

Vô số Trường Thanh Mộc còn chưa trưởng thành đã khô héo, từng mảnh trúc ảnh vờn quanh Thanh Mộc Tông nhưng lại bị rất nhiều yêu thú áp bách đến mức không ngừng co lại.

Ở bên ngoài Thanh Mộc Tông có ba con yêu thú cấp ba tụ lại.

Con ở giữa rất kỳ dị, nhìn như một cây cổ thụ to lớn, khí tức lại đạt đến cấp ba trung phẩm, chính là một con Thiên Niên Mộc Mị!

Loài linh thực cực ít thành yêu nhưng một khí thành yêu thì sẽ vô cùng lợi hại.

Thiên Niên Mộc Mị này phát ra một tiếng gầm thét, vô số lá tùng xanh biếc như từng hạt mưa, rụng xuống đại trận hộ tông của Thanh Mộc Tông khiến một mảnh bóng trúc run rẩy.

Mà ở bên canh Thiên Niên Mộc Mị còn có hai con yêu thú cấp ba, một con trong đó tương tự như tê tê, một con khác tựa như gấu nâu, đều là yêu thú cấp ba hạ phẩm.

Ngoài tam đại thống lĩnh ra là lít nha lít nhít yêu thú cấp thấp và rất nhiều yêu thú cấp hai, chúng bị ràng buộc tạo thành đội ngũ tạp nham, từng làn sóng trùng kích trận pháp, không ngừng tiêu hao địa mạch khí và linh lực...

Tấn công như vậy đã liên tục mấy tháng mà đại trận trấn phái của Thanh Mộc Tông cũng đã đến cảnh lung lay sắp đổ.

Không ít điểm yếu của trận pháp đã trở nên tràn ngập nguy cơ, không thể nào bao trùm mảng lớn Trường Thanh Thụ Lâm, còn bởi vì nó đã hấp thu quá nhiều địa mạch khí khiến cho rất nhiều Trường Thanh Thụ đều trở nên khô héo.

Trong trận pháp.

Trịnh San với vẻ mặt nghiêm túc nói với tông chủ Thanh Mộc Tông: "Tông chủ... Linh thạch dự trữ bên ta đã gần cạn..."

Linh Vân Tử đã tọa hóa từ lâu nên bây giờ tông chủ của Thanh Mộc Tông là một đạo nhân trung niên có diện mạo thanh quán, tu vi khoảng Trúc Cơ hậu kỳ, đạo hiệu là Thương Thanh Tử.

Thương Thanh Tử nghe vậy thì chỉ cười khổ: "Đã sớm phát ra tin cầu viện, Trương lão tổ và Nhan lão tổ đều không muốn xuất thủ tương trợ... Có thể làm gì đây? Chờ đến khi đại trận bị phá, các ngươi tự chạy trốn đi thôi... Ai, may mà đã sớm an bài trưởng lão truyền công và đệ tử ra ngoài tránh né, sau này đạo thống của Thanh Mộc Tông ta vẫn có thể tiếp tục tồn tại, chỉ là sẽ không thể có thanh thế như vậy nữa..."

Trịnh San nghe xong thì trong đôi mắt đẹp cũng hiện lên một tia bi thương.

Từ sau khi Lục Thanh lão tổ tọa hóa, đúng là Thanh Mộc Tông càng ngày càng tệ.

Nếu không phải minh tranh ám đấu với rất nhiều thế lực Trúc Cơ của bản quốc đã bị tiêu hao rất nhiều thực lực thì lần thú tai này cũng không gian nan như vậy.

"Sư muôi... Ngươi cũng đi đi." Thương Thanh Tử cười khổ khoát tay: "Thọ nguyên của ta không còn nhiều, không bằng tuẫn theo sơn môn, nhưng mà những Trúc Cơ như các ngươi có thể chạy một người thì phải chạy một người..."

"Không, ta không thể đi, cần phải chiến đầu vì tông môn đến một khắc cuối cùng."

Ánh mắt Trịnh San kiên định: "Thanh Mộc Tông không thể không có linh mạch cấp ba..."

Nếu ngay cả linh mạch cấp ba cũng không có, bọn họ sẽ không còn hi vọng bồi dưỡng được tu sĩ Kết Đan, xem như họ thật sự không còn nơi để về.

Đây đều là chuyện mà rất nhiều đệ tử có tình cảm với tông môn không thể chấp nhận được.

Qua hơn mười năm mà Trịnh San cũng chỉ tiến một tiểu cấp, khó khăn lắm mới thành Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.

Mà Trịnh Thiết đã sớm tọa hóa...

Khi lại đến tiền tuyến, lúc nhìn Thiên Niên Mộc Mị kinh khủng kia, Trịnh San cảm thấy tâm thần vô cùng thông suốt, không hiểu sao nàng lại nghĩ đến một người.

Vị Tào Trùng Vân, Tào sư huynh kia.

Năm đó, đối phương ra ngoài tìm kiếm cơ duyên đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, ngay lập tức một đi không trở lại, khiến trong tông đều cho rằng đối phương đã gặp nguy hiểm mà vẫn lạc, hoặc là trực tiếp phản bội.

Cũng may thời gian đó đúng lúc đám cướp tu Bùi Phỉ không hiểu sao lại bị hủy diệt khiến chuyện mà Thanh Mộc Tông phải xử lý rất nhiều nên không có ai truy cứu chuyện này.

'Còn gạt ta giúp hắn chiếu cố dược viên, động phủ lâu như vậy.' Ngay lúc thần sắc của Trịnh San hơi hoảng hốt.

Chân trời hình như có thanh quang chợt lóe.

Đi kèm với tiếng phượng hót vang lên, một chiếc xe ngựa từ phương tây chầm chậm đến.

Nhìn trên cành cây của Thiên Niên Mộc Mị mọc ra một gương mặt như thụ nhân màu xanh biếc to lớn, lúc này nó chợt cuộn tròn, rụt cành lá lại dường như gặp phải thiên địch gì đó.

Nó còn phải như vậy thì tê tê và yêu hùng kia nhìn thấy Thanh Hỏa Loan đều gần như trực tiếp thần phục.

"Ba viên yêu đan, cũng không tệ..."

Trên xe ngựa truyền đến một tiếng nói trong trẻo: "Bọn nhỏ, mang bọn chúng đến đây!"

Hống hống!

Ma Huyết Giao gầm lên, lắc đầu vẫy đuôi lao xuống, đối mặt con yêu hùng kia.

Mặc dù nó chỉ là khôi lỗi chuẩn cấp ba nhưng dựa vào thân thể Giao Long cấp ba trung phẩm trước đây, nó quấn lấy một con yêu thú cấp ba hạ phẩm thật sự không thành vấn đề.

Vảy toàn thân của con tê tê kia lấp lánh hàn quang, định thi triển thuật độn thổ chạy đi thì chợt bị một ngọn lửa đen như mực phát ra tiếng kêu quái dị tập kích.

Nó còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một quái nhân đầu mọc sừng trâu đang giơ nắm đấm lên, đánh một quyền đến nó...

Thu thu!

Thanh Hỏa Loan bay giữa không trung như một vầng mặt trời màu xanh.

Vậy mà những đại quân yêu thú kia lại nhao nhao lui ra sau, không còn dám nghe Thiên Niên Mộc Mị chỉ huy nữa.

Yêu thú lấy cường giả là vương, mạnh được yếu thua rất rõ ràng.

Huyết mạch của Thanh Hỏa Loan cao quý, lại là yêu thú cấp ba thượng phẩm nên đã lập tức cướp đi quyền thống lĩnh chỉ huy của Thiên Niên Mộc Mị.

Lúc này, Thanh Hỏa Loan hót to một tiếng, trực tiếp lao xuống.

Gốc cây rất giống mặt người của Thiên Niên Mộc Mị phát ra một tiếng rống giận, nó chỉ lắc một cái, vô số lá tùng màu xanh biếc đánh đến Thanh Hỏa Loan nhưng lại gặp phải một tầng Thanh Loan Chân Hỏa, lập tức hóa thành tro tàn...

Con yêu vật hệ Mộc này đối đầu với Thanh Hỏa Loan xem như gặp xui xẻo.

Mấy loại thần thông pháp thuật hệ Mộc trời sinh của nó lập tức như Phương Tịch lúc trước, bị khắc chế gắt gao.

Không lâu sau, Thanh Hỏa Loan hóa thành một hỏa cầu, xông vào thân thể của Thiên Niên Mộc Mị, dùng nó nhóm lửa, hóa thành một ngọn đuốc màu xanh.

Một lát sau.

Thanh Hỏa Loan ngự hỏa bay ra, trong miệng còn ngậm một viên nội đan màu xanh lục, trở về xung quanh xe ngựa.

"Tiểu Thanh làm không tệ, hữu dụng hơn Đại Thanh rất nhiều."

Phương Tịch tiếp nhận một viên nội đan hệ Mộc này, trên mặt hiện ra một nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận