Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 36: Hạ măng và ủ rượu

Phương Tịch cũng không biết chuyện gì đã xảy ra ở ngoài Hắc Thạch thành.

Hắn đã trở lại Nam Hoang tu tiên giới.

Vô luận là tu luyện võ công hay là Trường Xuân Quyết, hoàn cảnh của Nam Hoang tu tiên giới đều tốt hơn.

Vừa bước vào trong sân, Phương Tịch đã nhìn thấy Trần Bình vừa mới từ bên ngoài trở về.

Bước chân của đối phương phù phiếm, thân ảnh kia, không hiểu sao lại khiến Phương Tịch liên tưởng đến lão Mạch Đầu.

"Trần đạo hữu."

Hắn mở lời chào.

"Phương đạo hữu."

Trần Bình đáp lễ, trên y mặt hiện ra vẻ thỏa mãn, lại mang theo chút cảm kích nói: "Hồng Phong tiên tử kia, quả nhiên rất hiểu lòng người. Còn phải đa tạ đạo hữu lần trước đã giới thiệu cho ta."

"Đâu có, đâu có."

Phương Tịch khách khí vài câu, bọn họ lại thảo luận với nhau một phen tâm đắc, nhất thời cảm giác quan hệ của họ đã kéo gần hơn rất nhiều.

"Ta đã sớm muốn kết giao nhiều đạo hữu hơn, thế nhưng bản thân vẫn lầm lì, xóa không được da mặt..."

Phương Tịch cuối cùng cũng nói ra phiền não của mình.

Nghe nói vậy, Trần Bình lập tức cười to: "Ta có quen biết vài vị đạo hữu ở trong phường thị, có dịp ta sẽ giới thiệu cho đạo hữu quen biết, chúng ta cùng nhau..."

Nhìn bóng lưng người này trở về phòng, Phương Tịch gật đầu, rồi lắc đầu.

Trên thực tế, nếu Trần Bình có thể mang ý si mê của y đối với Lục Chi đạo hữu, chuyển dời đến trên người Hồng Phong tiên tử kia, vậy ngược lại là một chuyện tốt... Không phải sao?

Dù sao cũng coi như là một người muốn đánh một người lại muốn bị đánh không phải sao? chỉ là có chút phí linh thạch.

Xuân qua hạ đến.

Lúc sấm sét mùa hạ nổ vang, Phương Tịch mặc áo tơi, đi vào Thúy Trúc Lâm.

"Xuân phong hóa vũ, vạn vật sinh sôi, nhanh!"

Trong rừng trúc, vẻ mặt Phương Tịch trang nghiêm, tay kết pháp quyết.

Nương theo pháp lực trong cơ thể của hắn nhanh chóng tiêu tán, một đạo ấn quyết cũng hiện lên trong lòng bàn tay hắn, dần dần rõ ràng, sau đó bay lên giữa không trung.

Một đoàn lại một đoàn hơi nước đột nhiên xuất hiện, bao phủ một mẫu ba phần đất, sau đó mưa bụi rơi xuống.

Từng giọt từng giọt rơi xuống, như mộng như vụ.

Xuân Phong Hóa Vũ Thuật!

Thuật này không chỉ có thể gọi mưa, mà còn có thể trộn chút ít linh lực vào trong nước mưa, có hiệu quả thúc đẩy linh trúc nảy mầm!

Xào xạc!

Những giọt nước mưa ẩn chứa linh khí rơi trên mặt đất, nhanh chóng thẩm thấu vào trong đất, thẩm thấu vào rễ linh trúc.

Dưới lòng đất, có sinh cơ ngoan cường đột phá bùn đất mà trồi lên, măng non mới lộ ra sừng nhọn.

"Xuân qua hạ đến, vạn vật sinh sôi, tuyệt không thể tả..."

Phương Tịch giang hai tay ra, thậm chí ngẩng đầu, mặc cho nước mưa linh khí này rơi lên áo tơi, rơi lên mặt mình, mang theo vẻ thỏa mãn.

Hôm nay, đã đến lúc trồng Linh Trúc mễ.

Làm Linh nông, cách một đoạn thời gian, nhất định phải đến đây thi triển "Xuân Phong Hóa Vũ Thuật" một lần, cung cấp chất dinh dưỡng cho măng Linh Trúc.

Điều này có liên quan chặt chẽ đến vụ thu hoạch năm tới, bất kỳ Linh nông nào cũng không dám chậm trễ.

Kể cả Trần Bình!

Tuy rằng rất là không nỡ, nhưng căn cứ theo đối phương nói, gần đây y đã giảm nhiều đi số lần gặp mặt Hồng Phong tiên tử.

Không có biện pháp, trình độ vẽ phù của y còn chưa đủ để duy trì tu luyện, trước mắt vẫn phải dựa vào canh tác linh điền để nuôi sống bản thân.

"Tu vi Luyện khí tầng ba, vẫn là quá thấp."

Thi triển xong một lần pháp thuật, hắn cảm nhận được đã tiêu hao hơn phân nửa pháp lực trong cơ thể, biểu tình của Phương Tịch hết sức khó coi.

Xuân Phong Hóa Vũ Thuật tiêu hao lớn là một mặt.

Mặt khác, chính là tu vi của hắn quá thấp, cấp độ công pháp cũng quá thấp.

Cùng tạo thành nguyên nhân mà hắn không thi triển nổi vài lần pháp thuật.

"Đáng tiếc... Chuyện đổi công pháp, thật sự là suy nghĩ quá hão huyền, trên người ta bây giờ ngay cả một khối linh thạch cũng gom không đủ..."

Phương Tịch trở lại nhà lều không khỏi phải cười khổ.

Hắn bước vào hầm rượu, ở một góc của hầm rượu, đã chất vài bình rượu.

Đây chính là nguyên nhân khiến hắn tiêu linh thạch trong thời gian gần đây.

Lúc hắn đi dạo trong Đan Đỉnh Các, Phương Tịch nảy sinh ý nghĩ muốn ủ linh tửu.

Vừa lúc Linh Trúc mễ có sẵn, tình cờ hắn lại mua được một chút men rượu ở một quầy hàng nhỏ trong phường thị.

Mặc dù hắn không có phối phương, nhưng cũng cố gắng thử ủ rượu.

Đương nhiên, Phương Tịch cũng không phải là tên ngốc lớn mật, mà mỗi vò hắn đều khống chế số lượng, chia ra vài tổ để tham chiếu.

Hơn nữa, mỗi một vò đều sử dụng rất ít Linh mễ, dù cho thất bại, cũng sẽ không tổn thất quá lớn.

Cứ như vậy, đến năm sau, có lẽ hắn sẽ mò mẫm ra được một phối phương linh tửu tương đối thích hợp.

'Ta phải bỏ ra một khối linh thạch mới mua được một viên men rượu.'.

Phương Tịch nhìn những bình rượu kia, lại trịnh trọng chôn xuống đất.

Đây chính là thu hoạch trọng yếu của năm sau, nếu không cẩn thận làm đổ một vò, chắc chắn hắn sẽ đau lòng đến chết.

Hắn cầm lấy một vò rượu cuối cùng, cẩn thận đánh giá một phen, trên mảnh giấy vẽ rồng bay phượng múa dán ở ngoài vò rượu lưu lại một dòng chữ nhỏ: "Rượu Linh Trúc mễ, dùng hai cân Linh mễ, men rượu một lượng, đầu xuân tuyết thủy... Mùa hè chôn xuống, chỉ đợi ngày xuân năm sau..."

Đem một vò rượu cuối cùng chôn dưới lòng đất, Phương Tịch thở dài.

Sau khi làm xong những chuyện vặt này, hắn lại bắt đầu ăn thịt Thái Tuế, sau đó tu luyện Bạch Vân Chưởng cùng Hồng Xà Thối.

Mấy ngày nay, dựa vào thịt Thái Tuế, Linh Trúc mễ, cùng với linh khí của tu tiên giới, khí huyết của hắn quả thực là đột nhiên tăng mạnh, sớm đã bỏ xa Mộ Phiếu Miểu.

Đến hôm nay, hắn mơ hồ có dấu hiệu đột phá!

"Cao thủ ở tu tiên giới quá nhiều, vạn nhất vừa lúc có Trúc Cơ đại tu đi ngang qua đây, thần thức quét đến trong lúc ta đột phá, thì không dễ giải thích lắm..."

'Cũng không biết động tĩnh lúc đột phá cảnh giới võ quán chủ có lớn hay không, nhưng an toàn là trên hết.'.

Ý niệm của Phương Tịch hơi động, trời đất bốn phía lập tức thay đổi.

Lúc nhìn lại, hắn đã đi tới Đại Lương Thế Giới, Phương phủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận