Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 786: Sắp loạn (1)

Tam Giới Sơn.
Trong một cung điển lớn.
Siêu cấp truyền tống trận kết nối với Thiên Phạm Vực chợt oanh minh rồi sau đó bất ngờ mất đi tất cả quang mang.
"Chuyện này..."
Tu sĩ phụ trách trông coi kinh hãi, sau khi y liên tục thử vận chuyển thì không thể không thừa nhận sự thật: "Siêu cấp truyền tống trận mất hiệu lực... Hỏng rồi, phải nhanh chóng báo với trung quân."
"Không cần, bản tọa đã biết rồi."
Kim quang lóe lên, một tiểu hòa thượng môi hồng răng trắng đã xuất hiện ở bên cạnh siêu cấp truyền tống trận.
Nhìn y chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, người mặc tăng bào kim cương, mười hai hạt giới ba trên đầu tỏa kim quang.
"Quân chủ!"
Một đám tu sĩ vội vàng hành lễ.
Nhìn tiểu hòa thượng này chỉ là tiểu sa di bình thường nhưng thật ra y chính là Kim Cương Tử một trong Nhân Tộc Ngũ Tử, lãnh tụ Phạm môn ở Địa Tiên giới, một thân tu vi Kim Cương Thể đã đạt đến cảnh giới khó mà tin nổi, thậm chí còn có thể là luyện thể sĩ đệ nhất nhân tộc!
"Có gian tế của yêu tộc chui vào Thiên Phạm Vực, thừa cơ hủy đi siêu cấp truyền tống trận... Thậm chí còn liên tục nhấc lên hư không phong bảo, cản trở chúng ta trùng kiến..."
Kim Cương Tử chắp tay trước ngực, không nhanh không chậm nói.
"Yêu tộc..."
Một đám tu sĩ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù song phương vẫn chưa đại chiến nhưng phái gián điệp chui vào địa vực của địch nhân phá hư chỉ là chuyện hàng ngày.
Lần này lại không ngờ được nó lại náo ra động tĩnh lớn như vậy!
Bố trí kiện chính là chuyện phải rất thận trọng, cần đo đạc tọa độ không gian, lại khảo sát nhiều phương diện.
Trong toàn bộ Thiên Phạm Vực cũng chỉ có mấy chỗ thích hợp thành lập.
Mà sở dĩ họ lựa chọn thành Thiên Phạm đương nhiên là vì mấy chỗ khác sẽ phiền phức hơn, có những tà ma không thể trừ tận gốc làm loạn.
Quỷ dị như vậy cũng giống như hiện tượng tự nhiên, dù nhất thời diệt được nhưng không thể trừ tận gốc.
Nghe đến đó thì các tu sĩ còn lại đều rối rít biến sắc.
Tu kiến siêu cấp truyền tống trận cần phải tiêu hao rất nhiều vật tư thì cũng thôi, lại còn bị liên tục nhấc lên hư không phong bạo khiến tiết điểm đó bị phế, vậy chẳng phải đại quân khai hoang sẽ phiền phức rồi sao?
"Kế trước mắt chỉ có thể vừa sửa gấp truyền tống trận, vừa rút từ phía Viêm Hỏa Vực phải không?"
Một Trận pháp sư ra khỏi hàng, khom người thi lễ: "Xin Quân chủ yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ toàn lực sửa gấp... Chỉ là cần tu sĩ ở bên kia phối hợp."
"Rút lui sao?"
Kim Cương Tử mỉm cười: "Nếu ta mang theo Tu Di giới thì cũng có thể rút phần lớn tu sĩ từ Viêm Hỏa Vực nhưng đại kế khai hoang chắc chắn sẽ bị hủy trong chốc lát... Đây chính là mong muốn của yêu tộc, chuyện khai hoang không được kéo dài... Đồng thời trong nhân tộc ta còn có gian tế của yêu tộc ẩn nấp, lần này rốt cuộc đã lộ chân trướng, cũng không thể để kẻ đó trốn thoát..."
"Gian tế?"
Một đám tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, nhao nhao biến sắc.
Bất ngờ, một tu sĩ không nói lời nào, một tấm phù lục cổ xưa trong tay áo chợt bốc cháy.
Y hóa thành một đạo huyết sắc trường hồng phá không bay đi, thanh thế khiến người ta sợ hãi.
Chỉ lấp lóe mấy lần, y đã bay ra khỏi đại điện truyền tống.
Độn tốc quỷ dị như vậy dù tu sĩ Hợp Thể cũng chưa chắc có thể chặn lại...
Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, đạo huyết sắc trường hồng phá không kia đã bị một đạo kim quang đánh rớt.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện kim quang kia là một viên phật châu, trên đó còn có vô số Phạn văn bí triện.
"Vậy mà là La đạo hữu sao?"
"Không thể nào!"
Nhìn bóng người trong huyết sắc độn quang, rất nhiều tu sĩ đều kinh ngạc.
Kim Cương Tử lại ngậm cười, vẫn nhìn về phía các tu sĩ: "Quả nhiên là một con Lục Vĩ Mê Tâm Hồ, dù ngươi mê hoặc La đạo hữu làm kẻ chết thay nhưng có thể bao che cho ngươi chạy thoát sao? Chẳng lẽ ngươi đã xem thường bản tọa rồi sao..."
Trong rất nhiều tu sĩ có một lão giả hiện ra vẻ kinh ngạc.
Lão không do dự nữa, cả người lập tức biến mất không thấy đâu nữa như đã thuấn di.
"Đại Hư Không Na Di Phù, dù đối với tu sĩ Hợp Thể thì cũng là bảo vật giữ mạng hiếm có."
Kim Cương Tử thấy vậy mới gật đầu: "Món bảo vật hư không này có đẳng cấp rất cao, bảo vật và trận pháp phong cấm hư không cũng khó mà ngăn căn được, đáng tiếc... Sao có thể chạy thoát khỏi bí thuật Ngũ Chỉ Sơn của bản tọa được chứ?"
Y chậm rãi đưa tay phải ra.
Bàn tay trắng nõn như ngọc, bề ngoài còn hiện ra một lớp kim quang.
Sau đó... Bàn tay vươn vào hư không như Ngũ Chỉ Sơn nạp tu di tại giới tử.
Bạch quang lóe lên.
Năm ngón tay của Kim Cương Tử dựng thẳng lên, giam một con bạch hồ sáu đuôi ở trong lòng bàn tay, con bạch hồ này kêu ríu rít như đang xin tha, lại như đang chửi mắng gì đó...
Những tu sĩ ở đây nhìn thấy cảnh này thì đều tê cả da đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút phấn chấn.
Thần thông của Quân chủ càng ngày càng thâm bất khả trắc!
"Chúc mừng Quân chủ đã bắt được gian tế."
Trận pháp sư lớn tuổi lên tiếng trước rồi thi lễ: "Không biết truyền tống trận bị hủy có phải là mồi nhử không? Chúng ta còn phải tiếp tục sửa chữa hay không?"
"Cũng không phải là mồi nhử, trước đó bản tọa nhất thời sơ ý đã bị con bạch hồ này tiết lộ ra rất nhiều tin tức... Bây giờ vẫn còn rất nhiều chuyện phải sửa chữa."
Kim Cương Tử thở dài: "Về phần chúng tu ở Thiên Phạm Vực thì trước hết chỉ có thể dựa vào bọn họ kiên trì một thời gian... Vốn dĩ truyền tống trận cũng không thể truyền tống nhiều nhân thủ như vậy, lệnh cho bọn họ cố thủ chờ chúng ta đến Viêm Hỏa Vực tiếp viện..."
"Dạ!"
Rất nhiều Trận pháp sư nghiêm nghị tuân lệnh.
Siêu cấp truyền tống trận khác với truyền tống trận bình thường, không những tìm kiếm tọa độ không gian rất phiền phức mà còn không thể truyền tống nhiều người một lần.
Nếu còn mang theo bảo vật động thiên có chứa nhiều người thì sẽ càng tiêu hao nhiều hơn.
Thông qua siêu cấp truyền tống trận để di chuyển hàng loạt nhân khẩu thật sự không thực tế.
Nhưng tu sĩ đỉnh tiêm dùng bảo vật động thiên mang theo mấy vạn, mấy mươi vạn nhân khẩu phi độn di chuyển sẽ tương đối dễ hơn.
Những tu sĩ cấp thấp đến Thiên Phạm Vực chi viện trước đó chính là dựa vào cách này mà tiến vào Thiên Phạm Vực.
Nếu không thì hoàn cảnh ác liệt trên đường đã đủ khiến những tu sĩ cấp thấp này chết đến bảy, tám phần: Đây là dưới tình huống bọn họ có tu sĩ Hợp Thể che chở.
Thiên Phạm Vực.
Phương Tịch kết thúc cuộc tụ hội với đám hảo hữu rồi trở lại động phủ, chuẩn bị tu luyện.
'Tích lũy pháp lực trong mấy ngày nữa sẽ có thể đạt đến Hóa Thần viên mãn...'.
'Sau đó sẽ có thể đột phá Phản Hư.'.
'Bản thể không đến Tam Giới Sơn nhưng chỗ này cũng không phải Tam Giới Sơn... có thể giúp ta chút sức.'.
Ngoại Đạo Hóa Thân của Phương Tịch trở lại động phủ thì đã thấy có một tấm Truyền Âm Phù đang lơ lửng ở bên ngoài.
Hắn đưa tay nhận lấy, thần sắc lập tức có vẻ không kiên nhẫn.
Tấm Truyền Âm Phù này chính là do một tu sĩ Hóa Thần phát ra.
Khi Phương Tịch tuyên bố bản thân tự suy luận rồi rốt cuộc đã đột phá bình cảnh, tu vi lại bắt đầu tăng nhanh như gió thì đương nhiên sẽ dẫn tới rất nhiều sự lôi kéo.
Rất nhiều thế lực trong đó, mình từ chối một lần thì cũng bỏ nhưng vẫn còn mấy nhà như có vẻ rất kiên nhẫn.
Trong đó có nhà này là khiến người ta phải chán ghét nhất.
'Tam Thanh Phường Phù Vô Nhị...'.
Phương Tịch âm thầm suy tư.
Tu sĩ Hóa Thần này chính là thổ dân ở Địa Tiên giới, sau đó gia nhập Thiên Phạm Quân, đã có tu vi Hóa Thần hậu kỳ.
Tam Thanh Phường cũng là một thế lực Phản Hư, mặc dù không bằng Thiên Mị Tông nhưng cũng không tệ.
Chuyện khiến Phương Tịch cảm thấy không đúng chính là mặc dù nhìn thế lực này như không có bao nhiêu quan hệ với nhánh của Cổ Đạo Nhân và Thang thống lĩnh kia nhưng thái độ đối với mình có chút vấn đề.
'Quá cầu thành... Chẳng lẽ là thám tử của thế lực nào đó, hoặc chính là hậu thủ của Trường Thanh Tử?'.
'Trường Thanh Tử chắc chắn sẽ không bỏ qua những tu sĩ phi thăng sau này, dù chó của mình đã chết rồi thì đổi con khác là được...'.
Mang theo lo lắng này nên đương nhiên Phương Tịch sẽ không nhận lời mời chào của bất kỳ thế lực nào.
Đặc biệt là loại dính chặt lấy như này.
Trong tay hắn bốc lên Lục Đạo Ma Diễm, đốt tấm Truyền Âm Phù này thành tro tàn, cùng lúc đó hắn còn soạn một bức thư cự kỳ kiên quyết từ chối đề nghị của Phù Vô Nhị.
Trong động phủ.
Phương Tịch ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, quanh thân ma khí lẫm liệt.
Vô số ma khí tinh thuần đen nhánh hội tụ lại ở phía sau hắn hình thành một ma ảnh cao lớn.
Cùng lúc đó, còn có một cỗ khí lưu đen nhánh hiện ra bao phủ bên ngoài thân của hắn hóa thành một bộ khôi giáp tự nhiên như kết tinh.
Từ chỗ quan trọng nhất như giáp ngực, mảnh che tay, bao đầu gối, giày sắt... Lại đến mặt nạ dữ tợn, có thể nói là đủ tất cả mọi thứ.
"Rốt cuộc..."
Phương Tịch thở ra một hơi dài: "Hóa Thần viên mãn... Đã thành rồi!"
Đối với hắn thì thành tựu Hóa Thần viên mãn tương đương với đã thành Phản Hư hơn phân nửa rồi!
"Tiếp theo sẽ thừa thế xông lên đột phá Phản Hư..."
"Nhưng mà tiến triển hình như hơi nhanh, thu hoạch được cơ duyên Phản Hư thế nào cũng dễ bị ngấp nghé... Dù sao ta cũng chỉ là một tu sĩ phi thăng không có nền móng mà... Nhưng mà sau khi thành tựu Phản Hư thì mình cũng đã có đủ thực lực để bảo vệ bí mật nhỏ của bản thân, dù sao cơ duyên thành tựu Phản Hư cũng chưa chắc sẽ lọt vào mắt của tu sĩ Hợp Thể..."
Ở trong Thiên Phạm Vực bây giờ người mạnh nhất đương nhiên chính là tu sĩ Hợp Thể.
Trong Thiên Phạm Quân đã có mấy cao tầng cấp Hợp Thể.
Mỗi vực trong chín mươi chín vực của nhân tộc ít nhất cũng có một tu sĩ Hợp Thể, mà chỉ có tồn tại đỉnh phong nhất trong tu sĩ Hợp Thể mới có tư cách cạnh tranh quyền vị Nhân Tộc Ngũ Tử!
Sau khi xác nhận pháp lực của bản thân hòa hợp không ngại, cũng không có bị thu hút khó hiểu nào thì Phương Tịch thản nhiên xuất quan.
Hắn chuẩn bị chọn một nơi bí ẩn để độ kiếp thành tựu Phản Hư.
Ngay khi hắn sắp bay ra khỏi Phường Thị Hắc Nham thì có một đạo lưu quang bay đến, thân ảnh một tu sĩ mắt xếch mặc tạo bào hiện ra trong đó.
"Thì ra là Phù đạo hữu..."
Phương Tịch thấy người này, vẻ mặt không thay đổi: "Phù đạo hữu có chuyện gì sao?"
"Phương đạo hữu ngươi ba phen mấy bận từ chối Tam Thanh Phường ta, chẳng lẽ không để Lang tiền bối phía sau Tam Thanh Phường vào mắt sao?"
Phù Vô Nhị hừ lạnh, gã lại mang theo ý uy hiếp.
'Không bình thường... Tu sĩ Hóa Thần sẽ không làm như vậy, trừ phi là cố ý, hoặc là tu luyện công pháp bị tẩu hỏa nhập ma.'.
Phương Tịch nhìn Phù Vô Nhị như có thâm cừu đại hận với mình, trong lòng nổi lên sự cảnh giác nhưng ngoài mặt lại mỉm cười trả lời: "Đạo hữu nói quá rồi, bản nhân chỉ luôn nhàn vân dã hạc đã quen nên không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào thôi... Về phần đạo hữu bẩm báo với Lang tiền bối thế nào thì đó là chuyện của đạo hữu, chỉ là... Hai vị hảo hữu của bản nhân đều là đệ tử của Thiên Mị Tông."
Thần sắc Phù Vô Nhị sựng lại rồi bất chợt trở nên hơi âm trầm.
Dù không nhắc đến Thiên Mị Tông mà chỉ dựa vào tiểu đoàn thể do Phương Tịch và bọn Tu Tình Tử, Cuồng Thao Cư Sĩ tạo thành cũng có chút danh tiếng trong những tu sĩ phi thăng.
Nếu không có người đề điểm thì gã cũng không nguyện ý trêu chọc đối phương nhưng bây giờ gã cũng không còn cách nào khác.
Gã đang định nói thêm chút lời hung ác thì bất chợt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận