Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 68: Thái Tuế (2)

Đương nhiên lão đã nghe qua thanh danh của đối phương.

Tên Trịnh Thiên Bảo này là võ giả độc hành, sở trường của gã là Phi Vân công, tự lập phái riêng trên thân pháp, gã hành sự vừa chính vừa tà, thực lực lại rất đáng sợ, gã từng có chiến tích chạy thoát dưới tay của Chân kình võ sư.

Mấu chốt là, tên này không phải là võ quán chủ, vì sao lại đến đây?

"Đi, đi xem một chút."

Mộ Thương Long ổn định tâm thần, bước ra đại môn, lão phát hiện tất cả đệ tử trong võ quán đền đã đi ra.

Đường Toàn, Lưu Đào Đào tập hợp một chỗ, thấp thỏm nhìn qua một người đang đứng ngoài cửa.

Người kia mặc một thân hắc bào, dáng người cao gầy, cái cằm hơi nhọn, làm cho người ta có cảm giác gã là một người cay nghiệt, gã chính là Trịnh Thiên Bảo.

Bên cạnh Trịnh Thiên Bảo lại có vài tên võ quán chủ đi theo.

Mộ Thương Long hơi phân biệt một phen, liền nộ khí trùng thiên: "Tam Hoa võ quán Hứa Minh Tuyệt, Hồng Nham võ quán Trương Thiên Phách... Các ngươi lại mời ngoại nhân xuất thủ sao?"

"Ha ha, lời này của Mộ quán chủ là không đúng rồi, chúng ta chỉ nghe nói có võ giả muốn khiêu chiến với lệnh cao đồ, nên đã đặc biệt đến đây để xem náo nhiệt mà thôi."

Thoạt nhìn Trương Thiên Phách thô kệch, kỳ thật tâm tư của gã rất âm độc, gã còn có danh xưng là Độc Xà, gã cười hì hì nói.

Bọn chúng đã đỏ mắt với vật tư của Bạch Vân võ quán từ lâu, nhưng lại kiêng kỵ một môn có hai Võ giả, đặc biệt là tên Phương Tịch kia, một thân Chân lực của hắn không giống người thường.

Lần này bọn chúng đã hạ quyết tâm, nhờ cậy Trịnh Thiên Bảo, nên mới cùng gã đến đây.

"Nếu muốn khiêu chiến, còn xin ngày khác hãy đến, hiện tại, Đại sư huynh của chúng ta không có ở đây."

Lưu Đào Đào thốt ra.

"Ha ha, không sao không sao... Hắn không ở đây thì chúng ta sẽ chờ, dù là chờ tám ngày, mười ngày cũng không sao, chỉ là xin làm phiền Mộ quán chủ chiêu đãi."

Trịnh Thiên Bảo cười ha ha, gã muốn tiến vào võ quán.

Nói trắng ra là, gã cũng vì lương thực không đủ mới bị thuyết phục.

Dù sao, khí huyết của Chân lực võ giả hơn người, khẩu vị cũng rất dọa người.

"Chuyện này là điều tất nhiên."

Gương mặt Mộ Thương Long hơi giật giật, lão nhìn một nhóm đệ tử sau lưng bọn Trương Thiên Phách, trong lòng lão âm thầm kêu khổ.

Bởi như vậy, đúng là muốn ăn sạch Bạch Vân võ quán của lão rồi!

Lúc Phương Tịch trở về, hắn nhìn thấy chính là một màn như vậy.

"Thế nào? Võ quán chúng ta chuẩn bị mở nhà ăn tập thể à?"

Hắn nhìn mấy tên võ giả đang bắt đầu đánh cướp phòng bếp, cảm thấy không nói nên lời.

Nếu là trước kia, những tên võ giả cao cao tại thượng này tuyệt đối không thể có hình tượng thú vị như vậy.

Vì đoạt một nồi cơm, lại có thể đánh nhau.

"Ngươi chính là Phương Tịch sao?"

Trịnh Thiên Bảo nhanh chóng buông bát xuống, gã cười ha ha: "Chúng ta đến nhà khiêu chiến, sư phụ ngươi chiêu đãi một chút, không phải là chuyện cần phải có hay sao?"

"Kiếm cơm ăn ta đã gặp nhiều, nhưng cọ cơm trắng có thể cọ đến một bước này, đây là lần đầu tiên ta gặp."

Phương Tịch gật đầu, thân hình hắn trong chớp nhoáng đã bước đến trước mặt Trịnh Thiên Bảo.

"Cái gì?"

Trịnh Thiên Bảo quá sợ hãi.

Phi Vân công của gã vốn chú trọng thân pháp, lại thua người trẻ tuổi này một bậc.

"Nếu đã đến rồi, vậy thì cũng không cần đi nữa."

Phương Tịch tiện tay chưởng một chưởng.

Trịnh Thiên Bảo giơ cánh tay lên đón đỡ.

Kẹt xét!

Trong nháy mắt, gã cũng cảm thấy trong một chưởng này dường như có mang theo nhiều tầng kình lực.

Có độc kình, có xoắn kình, lại có một đạo lôi kình làm cho nửa người gã tê dại.

Phốc!

Sau một khắc, Phương Tịch đã đánh gãy cánh tay của Trịnh Thiên Bảo, quăng cả người gã bay ra ngoài.

Nhìn thấy một màn này, Trương Thiên Phách bị dọa đến mức bát cơm trong tay cũng rơi xuống, rớt xuống đất chia năm xẻ bảy...

Sau nửa canh giờ.

"Sư đệ, ngươi thật... Thành võ sư sao?"

Mộ Phiếu Miểu nghĩ đến vừa rồi, Phương Tịch đại phát thần uy, chỉ vài chiêu đã phế bỏ phong thái của đám người Trương Thiên Phách, không khỏi trong mắt dị sắc liên tục.

"Thật!"

Phương Tịch mỉm cười gật đầu thừa nhận.

"Tốt!"

Mộ Thương Long hét lớn, mắt hổ rưng rưng: "Bạch Vân võ quán chúng ta... Vậy mà có thể sinh ra một vị tông sư! Võ học tam lưu cũng tuyệt đói không phải không có đường tiến lên! Các ngươi còn lo lắng cái gì?"

Bị lão răng dạy, mấy người Hách Lam, Lưu Đào Đào vội vàng khom người, lớn tiếng nói: "Chúc mừng Đại sư huynh đột phá Chân kình, thành tựu võ sư!"

"Ta cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp thôi."

Phương Tịch biết được, nếu như võ giả bản thổ của thế giới này tập luyện võ học tam lưu muốn đột phá sẽ gặp khó khăn cỡ nào.

Ngoại trừ người khi vừa sinh ra đã có thiên phú dị bẩm, tuyệt thế thiên tài được lão thiên cho cơm ăn, thì cũng chỉ có thể bật hack như hắn mà thôi.

Hắn nhìn xung quanh, sau khi phát hiện những người không có liên quan đã bị đuổi đi hết rồi, giọng nói của hắn cũng nghiêm túc: "Mộ sư phụ... Bây giờ chúng ta nên suy tính chuyện làm sao để rời khỏi đây."

"Ra ngoài? Nói thì dễ?" Mộ Thương Long cười khổ một tiếng: "Lệnh Hồ Dương đã từng nói hắn có biện pháp, nhưng sao đó người Nguyên Hợp Sơn đều bị diệt hết..."

Vừa nói lão vừa nhìn Phương Tịch, lão có cảm giác khả năng rất lớn người hạ thủ là tên đệ tử này.

Nhưng Mộ Thương Long là người thông minh, lão không nói gì.

Phương Tịch cũng tương đối thưởng thức thái độ của đối phương, hắn mở miệng nói: "Ta đã từng gặp được một vị đạo nhân, hắn nói với ta tương lai của ta sẽ lâm vào một đoạn tử kiếp, chỉ có một đạo linh phù có thể giải... Thế là, ngay lập tức ta bỏ ra một vạn lượng hoàng kim để mua một đạo linh phù từ trong tay của hắn... Bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ ứng chính là hôm nay."

"Vạn lượng hoàng kim?" Khóe miệng Mộ Thương Long giật giật, nhưng lão cảm thấy đây là chuyện mà tên đệ tử này có thể làm được.

Dù sao, đan dược một ngàn lượng hoàng kim trước đây cũng là đối phương mua.

"Linh phù đó bây giờ ở đâu?" Mộ Phiếu Miểu tin là thật, nàng vội vàng truy vấn.

"Ở nhà cũ của ta, để ngày mai ta trở về tìm xem..."

Phương Tịch ngáp một cái.

Đợi đến lúc nào hắn tích lũy đủ linh thạch mua được Phá Cấm Phù, thì chính là lúc đó đã tìm được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận