Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 198: Thay đổi xu thế công thủ

Mấy ngày sau.

Người Chung gia đến trao đổi.

Đào Hoa đảo hoa rơi rực rỡ, muôn hồng nghìn tím, phong cảnh vô cùng đẹp.

"Vạn Cốc, Đào Hoa đảo này có ba tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, ngươi có thể lôi kéo quy thuận, xem như đã lập đại công..."

Một lão tu nói với Chung Vạn Cốc.

Lão tu này tuổi già sức yếu, mặc Phi Ngư Pháp Bào màu đen, tu vi đã là Luyện Khí hậu kỳ.

Họ theo gia chủ Chung Thiên Cừu đến đây, được an bài ở trong viện đón khách.

Thật ra gia chủ của gia tộc tu tiên có quyền lực không lớn, càng giống với đại quản gia ở gia tộc hơn, bình thường thì do tu sĩ quản lý tạp vụ giỏi, tư chất cũng không đặc biệt xuất sắc đảm nhiệm.

Chung Thiên Cừu có tu vi Luyện Khí tầng chín đã xem như rất tốt.

Với thân phận gia chủ Chung gia của y mà lại đích thân đến đây có thể thấy được sự xem trọng với Đào Hoa đảo.

"Hi vọng lần này mọi chuyện đều thuận lợi..."

Thần sắc Chung Vạn Cốc có vẻ âm trầm.

Lúc còn trẻ làm người tiếp khách đã cho y nhìn được nhân sinh muôn màu, biết rất nhiều chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Đúng lúc này, trận pháp ầm ầm mở ra, vây bọn họ lại.

"Không tốt!"

Chung Vạn Cốc vô thức tế ra một kiện pháp khí phòng ngự: "Lần này chỉ sợ Đào Hoa đảo không có ý tốt!"

Cửa viện mở, Phương Tịch ôm Thanh Hòa Kiếm bước ra.

"Nhân sinh không gặp gỡ, động như tham như thương..."

Ánh mắt lạnh lùng vô cùng của hắn nhìn lướt qua những người ở đây, hơi dừng lại trên người Chung Vạn Cốc rồi Thanh Hòa Kiếm trong tay hóa thành một đạo lưu quang màu xanh, bay ra như một con thanh long, kiếm quang xoay một vòng đã giết chết một tu sĩ Chung gia...

"To gan!"

Chung Vạn Cốc quát lớn, năm viên đan hoàn màu đỏ lăng không bay ra đập lên Thanh Nguyên Thuẫn rồi liên tục nổ tung.

Mặt đất rung động, trong lúc sương mù vần vũ Phương Tịch hóa thành một đạo hắc ảnh nhào ra, Thanh Hòa Kiếm bay vào trong tay, trong khoảnh khắc đã lướt qua cổ của Chung Vạn Cốc.

"Ôi ôi... Ta không thể..."

Khóe miệng Chung Vạn Cốc có bọt máu tràn ra, y che cổ, mềm oặt ngã xuống.

"Là Luyện Khí hậu kỳ!"

"Còn có pháp khí thượng phẩm phi kiếm và tấm thuẫn!"

"Đi nhanh!"

...

Tu sĩ Chung gia ở trong tiểu viện gầm thét rối rít nhưng rất nhanh đều đã yên tĩnh.

Phương Tịch từ trong bước ra, xoa xoa Thanh Hòa Kiếm trong tay.

Ngoài cửa, Lô Quá nhìn một thi thể chợt y cảm thấy trên người rất lạnh, rất lạnh...

Ầm ầm!

Thủy Nguyệt Đại Trận ở cách đó không xa đã toàn lực khởi động, một vầng trăng đã bao trọn lầu các lại.

Từ trong lầu các mơ hồ có tiếng nổ và tiếng gào thét của nam nhân nào đó: "Đào Hoa đảo các ngươi đang tự tìm đường chết..."

"Là gia chủ Chung gia!"

Một tu sĩ tu sĩ Luyện Khí bên cạnh nói nhỏ.

Người này là tu sĩ của Hắc Sa đảo Mạc gia đến chi viện, chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Luyện Khí tầng ba.

Càng quan trọng hơn là Phương Tịch cũng cảm thấy người này hiền hòa.

"Không cần lo, đảo chủ là tu sĩ đại viên mãn, lại có đại trận và đồ đệ Luyện Khí hậu kỳ tương trợ, nhất định có thể ứng phó..."

Phương Tịch thuận miệng trả lời, rồi hỏi: "Ngươi là ai?"

"Tại hạ Mạc Tiêu Dao, xin ra mắt tiền bối!"

Mạc Tiêu Dao vội vàng khom người, cung kính trả lời.

"Mạc Tiêu Dao? Tên rất hay..."

Khóe miệng Phương Tịch khẽ nở nụ cười, chợt hắn có cảm giác hơi quen: "Mạc Thanh Y là gì của ngươi?"

"Chính là gia tổ!"

Mạc Tiêu Dao khẽ giật mình nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.

Vị tổ phụ này của y chỉ là một phàm nhân, vẫn luôn sinh tồn ở phường thị Bảo Thuyền, gian nan dốc sức làm, lại cưới rất nhiều nữ tử phàm nhân để kéo dài dòng dõi.

Cuối cùng trong lứa cháu đã phát hiện ra y có linh can, lúc đó quá đỗi vui mừng, tập trung rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng y nên y mới có tu vi như bây giờ.

Sau đó, Hắc Sa đảo Mạc gia bị diệt, tân gia chủ trùng kiến Mạc gia, hiệu triệu đông đảo chi mạch trở về, trao cho địa vị dòng chính.

Lúc ấy mặc dù Mạc Thanh Y đã nằm trên giường bệnh nhưng vân quyết định để toàn gia tộc liều một phen, thế là Mạc Tiêu Dao dẫn đầu tộc nhân trở về, trùng kiến Hắc Sa đảo Mạc gia.

"Tiền bối... Chẳng lẽ người biết gia tổ sao?" Mạc Tiêu Dao hơi kích động hỏi thăm.

Nếu vị đại cao thủ Luyện Khí hậu kỳ này có quan hệ với nhà mình vậy thì địa vị ở Hắc Sa đảo Mạc gia của mình sẽ tăng lên rất nhiều.

Dù sau Mạc gia bây giờ cũng không có một vị Luyện Khí hậu kỳ tọa trấn mà.

"Đã từng đi phường thị một chuyến, có gặp mặt một lần."

Phương Tịch nhìn Mạc Tiêu Dao có tướng mạo vô cùng giống Mạc Thanh Y thì vô cùng cảm khái.

Phàm nhân dùng huyết mạch để ký thác hi vọng trường sinh, bây giờ nhìn lại cũng có vài phần thích hợp?

Đúng lúc này, cách đó không xa lại vang lên âm thanh ầm ầm.

Linh quang pháp thuật mãnh liệt khiến cả toàn lầu các đều sụp đổ.

Đại trận tiêu tán, thủy nguyệt vô tung, một bóng người lảo đảo bay ra, rõ ràng là Nguyễn Đan!

"Đảo chủ có lệnh, phong bế toàn!"

Ngực Nguyễn Đan một mảnh máu đỏ, hiển nhiên nàng cũng thụ thương không nhẹ, lời nói lại mang theo vẻ khoái ý đánh giết cừu địch: "Gia chủ Chung gia đã chết!"

Năm đó bày mưu đặt kế để ngân giáp nhân tập kích Đào Hoa đảo, tất nhiên là Chung gia.

Nàng cũng xem như đã báo được mối thù cánh tay.

"Vâng!"

Mọi người không dám thất lễ, vội tự trở về vị trí cũ.

Phương Tịch gật đầu với Nguyễn Đan rồi cũng trở về Phỉ Thúy Nhai.

Soạt!

Đúng lúc này, trên mặt hồ một cái bóng màu xanh bay ra không ngừng phun bong bóng.

Là Đại Thanh Ngư bị dọa đến trợn trắng mắt.

Thông qua thần thức nó đã có thể truyền ra chút ý đơn giản.

"Có đại tu giao thủ ở phụ cận Đào Hoa đảo? Long trời lở đất?"

"Quả nhiên như ta dự đoán, Chung gia cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng Đào Hoa đảo, nói không chừng gia chủ chỉ ngụy trang, phía sau còn có tu sĩ Trúc Cơ đi theo!"

Phương Tịch lập tức bước vào Tiểu Vân Vũ Trận rồi toàn lực mở ra đại trận.

Bản thân hắn thì đi vào động đá vôi dưới mặt đất.

' Tiểu Vân Vũ Trận chưa chắc có thể ngăn cản thần thức của tu sĩ Trúc Cơ quét đến..."

'Nhưng chỉ cần có thần thức đảo qua động đái vôi thì tất nhiên ta cũng có thể phát hiện.'.

Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới Yêu Ma Thụ, lẳng lặng chờ kết quả.

...

Ba ngày sau.

Một tin tức chấn động Hồ Vạn Đảo truyền ra,

Gia chủ Chung gia Chung Thiên Cừu chết trong tay của đảo chủ Đào Hoa đảo.

Nghe đồn đảo chủ Đào Hoa đảo hữu dũng hữu mưu, thi triển kế sách trá hàng, khiến Chung Thiên Cừu ngoan ngoãn mất mạng.

Mà tin đồn lén thì càng quá đáng, cái gì cũng nói.

Tỉ như Chung Thiên Cừu trúng mỹ nhân kế, Đào Hoa đảo hàng thật nhưng bị 'Ba nhà trên' phát hiện sớm.

Khoa trương nhất trong đó là, không ai qua được Chung gia, thật ra họ đã chuẩn bị từ lâu rồi, thậm chí hai vị lão tổ Trúc Cơ cũng âm thần đến chuẩn bị một lần hành động hủy diệt Đào Hoa đảo.

Nhưng không ngờ thời khắc quan trọng, cung phụng Trúc Cơ của liên minh Tam Thập Lục Đảo - Diệp tán nhân xuất thủ!

Vị Diệp tán nhân ngày xưa chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, cũng rất ít lộ diện, nhưng lần này xuất thủ, bất ngờ tu vi đã đến Trúc Cơ trung kỳ, dường như là đàn áp hai vị Trúc Cơ Chung gia mà đánh.

Sau đại chiến một phen, hai vị lão tổ của Chung gia thấy không chiếm được tiện nghi chỉ đành bất đắc dĩ thối lui.

...

"Qua chiến dịch này, thanh thế của liên minh Tam Thập Lục Đảo đại chấn, xem ra đã lướt qua xu thế suy sụp lúc phường thị Linh Không bị công phá trước đó và Ngư Linh Tử chết..."

Phỉ Thúy Nhai.

Lô Quá đứng trước mặt Phương Tịch, đưa ra tổng kết cuối cùng.

"Đúng vậy... Không ngờ vị Diệp tán nhân nghe nói chỉ được mời cung phụng lại thật sự xuất thủ, còn thần tấn thăng đến Trúc Cơ trung kỳ!"

Phương Tịch cũng cảm khái.

Trúc Cơ trung kỳ cùng Trúc Cơ sơ kỳ nhìn như chỉ kém một tiểu cảnh giới nhưng thật ra có thể đánh hai ba tên Trúc Cơ sơ kỳ.

Tu sĩ trung kỳ đơn độc xuất thủ với tu sĩ sơ kỳ thì có thể dùng thực lực nghiền ép.

Bởi vậy hai đại lão tổ Trúc Cơ sơ kỳ của Chung gia lần này không những bại trốn mà có thể còn bị tổn thương nguyên khí.

"Hừ, ta thấy vị Diệp tán nhân cũng có chút tư tâm chứ nếu không thì sao lại ngồi nhìn Ngư Linh Tử chết? Thời khắc quan trọng mới ra ngoài ngăn cơn sóng dữ!"

Vi Nhất Tịch dự thính, tức giận bất bình nói.

"Nhất Tịch? !"

Phương Tịch trừng mắt nhìn chất nữ bất thành khí: "Chuyện của đại tu Trúc cơ, là chuyện ngươi có thể nói sao? Nếu bị nghe được, ngươi có chín cái mạng cũng không đủ chết!"

"Đại thúc, người ta chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi mà."

Vi Nhất Tịch thè lưỡi: "Con cũng nghe Nguyễn Đan tỷ tỷ nói, nói không chừng vị Diệp tán nhân kia là không muốn thấy có Trúc Cơ khác đến Tam Thập Lục Đảo chia lãi cung phụng..."

"Con còn nói nữa?"

Phương Tịch làm bộ muốn đánh, lúc này mới dọa Vi Nhất Tịch không dám tiếp tục nhiều chuyện.

Hắn nhìn Lô Quá: "Ngươi tiếp tục..."

"Sau lần này, đại quân tu sĩ của liên minh Tam Thập Lục Đảo cũng thừa dịp sự hỗn loạn khi Chung gia mất đi gia chủ đã phát động phản công, nghe nói một lần hành động đã thu phục Linh Không đảo có linh mạch cấp hai này, thậm chí giết vào hồ vực của Chung gia..."

"Tán tu trên Đào Hoa đảo cũng liên tục bị hấp dẫn mà gia nhập liên minh Tam Thập Lục Đảo, thậm chí còn có người hô khẩu hiệu đánh đến Long Ngư đảo!"

Lô Quá cũng không biết tâm tình của bản thân thế nào.

Tu tiên giới phong vân biến ảo, quả thật quá nhanh rồi.

Trước một khắc liên minh Tam Thập Lục Đảo còn đang bấp bênh, lúc này lại đạt được thắng lợi.

Nhưng Long Ngư đảo là đại bản doanh của Long Ngư Chung gia, trên đảo có trăm vạn phàm nhân, lại có một minh mạch cấp hai thượng phẩm.

Các đời Long Ngư Chung gia đều bỏ ra rất nhiều tâm huyết để tu kiến đại trận hộ đảo, chỉ cần có tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn thì dù là Trúc Cơ hậu kỳ cũng khó mà công phá.

Đối với khẩu hiệu này, Phương Tịch cũng không có gì để nói.

'Nhưng mà Nguyễn Tinh Linh âm thầm cấu kết một phương thế lực kia, trong hành động lần này ra tay sao?'.

Phương Tịch biết ở phụ cận Đào Hoa đảo có phát sinh trận chiến của tu sĩ Trúc Cơ.

Thậm chí Đại Thanh Ngư còn tận mắt nhìn thấy.

'Có thể lấy một địch hai, thậm chí kích thương hai đại tu Trúc Cơ, ngoại trừ Diệp tán nhân là Trúc Cơ trung kỳ ra... Có lẽ còn có tu sĩ Trúc Cơ khác xuất thủ tương trợ xuất thủ tương trợ?'.

'Không ngờ chỉ mới mấy năm mà tình thế công thủ lại phát sinh biến hóa như vậy.'.

Đối với sự biến hóa này Phương Tịch cũng cảm thấy thú vị.

Quả nhiên sống đủ lâu thì chuyện gì cũng có thể thấy.

Bây giờ Tam Thập Lục Đảo phản công, rất nhiều tán tu trên Đào Hoa đảo bị thù lao và treo thưởng kếch xù của liên quân hấp dẫn, nhao nhao gia nhập liên quân, khiến ở đây trở nên rất vắng vẻ.

Phương Tịch lại ước gì cảnh này cứ kéo dài, Đào Hoa đảo trở thành hậu phương, không ngại vấn đề an toàn, có thể thuận tiện để hắn trồng cây.

Đêm đó.

Giáp Nhất nấp trong cây đào lại nhìn thấy đạo độn quan ám đạm kia.

"Không uổng công ta vẫn không thu Giáp Nhất về, vẫn luôn để hắn ngồi chờ, cuối cùng lại có thu hoạch."

Trong Phỉ Thúy Nhai ánh mắt Phương Tịch sáng lên, lập tức khống chế Hắc Vũ Chu, bay khỏi đại trận.

Hắn bay đến cách Hồ Kính Nguyệt mấy dặm thì hạ độn quang xuống, điệu thấp thi triển thân pháp đến gần.

Không lâu sau đã đến trong rừng hoa đào, thu liễm khí tức, chờ độn quanh kia bay ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận