Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 216: Tam xuyên

Mấy ngày sau.

Phương Tịch chậm rãi thu công, giữa lông mày có sự bất đắc dĩ.

Trường Xuân Quyết vẫn bình thương như trước, đã không còn chút tác dụng giúp Trúc Cơ kỳ tinh tiến pháp lực.

Bây giờ, hắn cần nhất là một công pháp Trúc Cơ Mộc thuộc tính.

Thế nhưng lần trước ở trên hội đấu giá cũng không thấy.

"Còn có... Sau Tống gia vậy mà không có thế lực nào đến mời ta nữa, chẳng lẽ còn chờ ta tự đến cửa tiến cử sao?"

Phương Tịch suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn là lực hấp dẫn của mình không đủ.

Thân gia trong sạch là tốt nhưng cũng chỉ có điểm ưu thế này.

Thế lực bình thường vì thế mà đắc tội Tống gia thì không đáng.

Mà thế lực lớn có Kết Đan lão tổ và tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thì không để ý, khiến cục diện bây giờ hơi lúng túng.

"Chẳng lẽ... Còn phải triển lộ chút tuyệt chiêu, tỉ như thuật Luyện Đan cấp hai sao? Dùng gia tăng giá trị để nâng giá trị bản thân lên sao?"

"Nếu thật sự không được thì ở Bạch Trạch Tiên Thành luyện đan cho người khác cũng được, cũng có thể sinh hoạt, kiếm được tài nguyên tu hành..."

"Công pháp gì đó thì đến thương hội treo nhiệm vụ, có lẽ có thể thu được..."

Ngay từ đầu Phương Tịch đã có chủ ý nhưng vẫn phí công.

Bây giờ nhìn lại thì đúng là hơi khó khăn.

"Dù bất luận như thế nào thì lời mời của Tống gia cũng tuyệt đối không thể đáp ứng."

Hắn dự định chờ nhìn hướng gió thêm một tháng nữa rồi lại tính.

Dù sau tuổi thọ của hắn rất dài, thời gian với hắn là không thiếu.

"Chờ sau khi xong việc ở đây, danh tiếng qua đi rồi sẽ ra ngoài, thử tiến vào dị giới thứ hai xem..."

Phương Tịch yếu ớt thở dài một tiếng, lần nữa bình ổn tâm tình.

Mặc dù sự trợ giúp của Đại Lương thế giới với hắn càng ngày càng nhỏ nên thế giới mới xuất hiện lại khiến hắn đầy trông mong.

Nói không chừng trong dị giới mới lại có công pháp càng thần diệu hơn thì sao.

"Tiền bối, bên ngoài có một vị tu sĩ Trúc Cơ cầu kiến!"

Lúc này, lại có một đạo Truyền Âm phù bay tới, truyền ra giọng nói của Kim Linh.

"A?"

Phương Tịch giật mình, rời khỏi động phủ đã thấy một tu sĩ thanh niên khoảng ba mươi tuổi, chân đạp một con linh thú sáu cánh, đứng giữa không trung mỉm cười.

"Vị đạo hữu này đến từ Bạch Phong Sơn phải không?"

Phương Tịch chắp tay.

Có thể phi hành ở trong Bạch Trạch Tiên Thành chỉ có nhất mạch tu sĩ của Bạch Phong Sơn.

"Đúng vậy, ha ha, tại hạ là Viên Phi Hồng, bái kiến đạo hữu! Chúc mừng đạo hữu đã Trúc Cơ thành công!"

Tu sĩ thanh niên đang định khống chế linh sủng phi hành hạ xuống nhưng linh sủng thân rắn sáu cánh dưới chân y lại như cảm ứng được gì đó, không chịu hạ xuống mà giãy giụa giữa không trung.

Y hơi kinh ngạc, trực tiếp thu linh thú vào túi linh thú, bước từng bước một, như ở giữa không trung có bật thang vô hình nào đó, chậm rãi đi xuống mặt đất.

"Đa tạ Viên đạo hữu, mời vào bên trong!"

Phương Tịch mời Viên Phi Hồng vào đình viện, sai hai thị nữa dâng trà rồi hàn huyên với Viên Phi Hồng.

Sau khi hàn huyên vài câu, hắn đã biết được, người này là đệ tử thứ ba mươi của Bạch Phong lão tổ.

Vị Âu Dương Chấn chủ trì đại hội đấu giá là Thập bát sư huynh của y.

"Phương đạo hữu có thể Trúc Cơ ở Bạch Trạch Tiên Thành là rất có duyên phận với bản môn..." Viên Phi Hồng uống linh trà rồi chợt thở dài: "Gia sư biết rõ nỗi khổ của tán tu nên mới thành lập Tiên thành, truyền phát đan phương Trúc Cơ Đan, lại ra lệnh cho một số Đại sư luyện đan tiếp nhận nhiệm vụ luyện đan với bên ngoài..."

Hành động này của Bạch Phong Chân Nhân đúng là rất có ích với tán tu của ba nước.

Dù bản thân Phương Tịch cũng nhờ có đan phương Trúc Cơ Đan lưu truyền rộng rãi mới có thể thuận lợi Trúc Cơ.

Song phương không khỏi giao lưu càng hòa hợp hơn.

"... Theo ta được biết, Phương đạo hữu có xuất thân là tán tu, vẫn chưa gia nhập thế lực nào hết đúng không?" Cuối cùng Viên Phi Hồng cũng đã hỏi chính sự.

"Đúng là như vậy... Thật không giấu gì, tại hạ tu luyện là hàng thông thường Trường Xuân Quyết, sau khi Trúc Cơ vẫn đang đau đầu vì chuyện công pháp đây..." Phương Tịch gượng cười trả lời.

"Vậy thì không biết đạo hữu có hứng thú làm khách khanh cho Bạch Trạch Tiên Thành không?"

Ánh mắt Viên Phi Hồng sáng lên: "Thật không giấu gì... Hôm nay tại hạ đến đây là vì chuyện này, khách khanh của Bạch Trạch Tiên Thành không những được miễn phí một động phủ ở nội thành còn có thể ở trong Công Pháp Các của Bạch Phong Sơn lấy một môn công pháp, hàng năm còn được cấp linh thạch, chắc chắn rất có ích với đạo hữu."

Y chọn Phương Tịch cũng là đã trải qua cân nhắc.

Thân gia trong sạch, Trúc Cơ ở Bạch Trạch Tiên Thành, có hảo cảm chỉ là một phần.

Quan trọng hơn là tính cách người này điềm đạm không gây chuyện.

Tu tiên giới cũng không hoàn toàn là chém chém giết giết, dù là thế lực Kết Đan đối với loại đệ tử, khách khanh suốt ngày đi gây chuyện thị phi, đi đến chỗ nào thì có người chết ở đó cũng rất đau đầu.

Y đã điều tra bối cảnh của Phương Tịch, có thể ở Đào Hoa đảo trồng trọt ba mươi năm mà vẫn duy trì quan hệ thân thiết với đảo chủ thì hiển nhiên tính cách của hắn cũng không tệ.

Hơn nữa hữu dũng hữu mưu, lúc trẻ lại có can đảm liều mạng, sau khi có đất thì tình nguyện làm ruộng, đây mới là nền tảng và trung thành mà thế lực lớn cần.

"Nhận được hậu ái, tại hạ vô cùng cảm kích."

Đương nhiên vẻ mặt Phương Tịch sẽ thụ sủng nhược kinh: "... Chỉ là không biết sau khi trở thành khách khang có ước thúc gì?"

"Khách khanh của bản thành cứ cách một khoảng thời gian thì phải hoàn thành một nhiệm vụ của Bạch Phong Sơn, đương nhiên sẽ không để khách khanh làm chuyện quá nguy hiểm, hơn nữa sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ có thù lao tương ứng... Trừ những thứ đó ra thì sau khi trở thành khách khanh của bản thành mà muốn thoát ly thì ít nhất phải hiệu lực từ năm mươi năm trở lên..."

Viên Phi Hồng trịnh trọng trả lời.

"Chuyện này... Xin cho tại hạ cân nhắc, nửa tháng sau sẽ cho đạo hữu câu trả lời chắc chắn, có được không?"

Phương Tịch suy nghĩ một lúc, hắn cũng không để ý kỳ hạn năm mươi năm, dù sau thì tuổi thọ của hắn rất dài mà.

Chỉ là cái nhiệm vụ bắt buộc này cảm thấy hơi nguy hiểm.

Nhưng thật ra ở các nước gần đây cũng không có nơi nào có tài nguyên tu luyện tốt hơn.

Hắn cần cân nhắc chỉ để đưa ra quyết định cuối cùng mà thôi.

"Ừm, chuyện này đương nhiên phải cân nhắc kỹ lưỡng, đạo hữu có thể đi hỏi thăm một chút, đãi ngộ của chúng ta với khách khanh đều như nhau."

Viên Phi Hồng mỉm cười rời đi, dường như y đã tính trước.

...

Còn Phương Tịch thì nhìn bóng lưng đối phương rời khỏi, ánh mắt lấp lóe.

Gia nhập thế lực lớn một phương có lẽ còn có thẩm tra.

Nhưng dù là Kết Đan lão tổ cũng không mạo muội điều tra các nơi yếu hại của tu sĩ Trúc Cơ như thức hải, khí hải đan điền.

Tình huống này thì đều là không chết không thôi, nhiều lắm chỉ xem cốt linh, rồi có dịch dung hay không.

"Chỉ cần không thâm nhập kiểm tra thì linh thể của ta và Yêu Ma Thụ sẽ không đến mức bị phát hiện..."

"Chỉ cần hai thứ này không bị phát hiện thì mọi chuyện đều không lớn..."

Phương Tịch phát hiện sau khi Trúc Cơ, mình không chỉ có thần thức tăng mạnh mà còn có thể sử dụng thủ đoạn như trước, dùng Yêu Ma Thụ để che giấu càng nhiều thứ hơn.

Về phần Thanh Đồng Giám Kim Thủ Chỉ?

Mình cẩn thận tìm cũng không tìm được, quả thật quá huyền bí...

"Chúc mừng tiền bối, chúc mừng tiền bối!"

Đằng La tiên tử đi đến, vẻ mặt đầy vui mừng: "Nếu tiền bối trở thành khách khanh của Bạch Trạch Tiên Thành vậy thì tiền đồ thật sự vô lượng rồi..."

Tán tu Trúc Cơ bình thường và tu sĩ Trúc Cơ của thế lực Kết Đan lại là hai thân phận khác nhau.

"Còn chưa thành đâu, nói sớm làm gì?"

Phương Tịch thuận miệng răn dạy, nhưng cơ bản cũng có khuynh hướng đáp ứng lời mời của Viên Phi Hồng mà trở thành khách khanh của Bạch Trạch Tiên Thành, dù sao thì hắn vốn cũng có ý định này.

Từ sau khi Viên Phi Hồng đến nhà, tin tức Phương Tịch sắp trở thành khách khanh Bạch Trạch Tiên Thành không biết sao lại tiết lộ ra ngoài.

Thế lực Trúc Cơ đến nhà chúc mừng chợt nhiều hơn, khiến Phương Tịch cũng hạn hán lời, hơn nữa lại phải bận rộn một phen để tiếp đãi nhưng thu được quà mừng cũng rất nhiều, xem như cũng kiếm được tí linh thạch.

...

Ban đêm ngày hôm đó.

Phương Tịch đang định đả tọa nghỉ ngơi thì ở ngoài cửa lại có một trận ồn ào.

"Xảy ra chuyện gì?"

Hắn nhướng mày, đứng dậy bước ra ngoài động phủ, thì thấy Đằng La tiên tử đang tranh chấp với một lão phụ nhân.

Nhìn thấy Phương Tịch ra, lập tức thay đổi vẻ mặt u oán: "Tiền bối... Bà lão này nói là bằng hữu của ngài, cứng rắn muốn xông vào!"

Ánh mắt Phương Tịch quét qua nhìn lão phụ nhân này còn có đại hán Luyện Khí hậu kỳ đang đỡ ở bên cạnh, không khỏi thở dài: "Họ đúng là bằng hữu của ta, Lục đạo hữu, xin mời vào!"

Đằng La tiên tử thấy hai người dung mạo không đáng để ý này lại thật sự là bằng hữu của Phương Tịch, không khỏi biến sắc, vội vàng đổi một bộ mặt tươi cười: "Hai vị mời vào bên trong!"

Đại hán Luyện Khí hậu kỳ kia thì kích động, không ngờ mẫu thân nhà mình thật sự có quen biết với tu sĩ Trúc Cơ.

Lục Chi thì kinh ngạc, sau khi bước vào đình viện, không ngừng quan sát Phương Tịch.

"Lục đạo hữu... Lần này..."

Phương Tịch vừa định mở miệng, thì thấy Lục Chi trực tiếp quỳ trên mặt đất, không khỏi hơi biến sắc: "Ngươi làm vậy là sao?"

"Tiền bối, xin ngài hãy cứu Trần Bình..." Lục Chi không đứng dậy mà dập đầu thỉnh cầu.

"Ai... Mặc dù ta đã Trúc Cơ nhưng tu sĩ Trúc Cơ của Thanh Diệp Từ gia cũng không chỉ có một..." Phương Tịch do dự, sờ sờ túi linh thú bên hông.

"Vốn là lão thân nghe nói có tán tu Phương Tịch Trúc Cơ, nhất thời cũng không dám xác nhận, cho đến hôm nay mới dám đến nhà bái phỏng..."

Lục Chi không quan tâm nói: "Năm đó Trần Bình là hảo hữu của tiền bối, bây giờ đã gần như dầu hết đèn tắt, đối với Từ gia đã không còn giá trị lợi dụng, tiền bối không chỉ là Trúc Cơ mà còn là khách khanh của Bạch Trạch Tiên Thành, lão thân đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần tiền bối ra mặt nói một câu thì Trần Bình đã có thể an hưởng tuổi già..."

"Nương..." Đại hán ở bên cạnh lại bối rối nhìn nhìn xung quanh, không biết làm sao cho phải, sợ mẫu thâu đắc tội vị cao nhân này.

"Ngươi đã nói đến mức này rồi thì ta còn gì để nói?"

Phương Tịch nhớ lại lúc ở Thanh Trúc Sơn, đúng là Trần Bình đã giúp mình rất nhiều, nhờ y giới thiệu vòng tròn cũng tận tâm tận lực.

Bây giờ mình đã Trúc Cơ, chuyện có thể làm cũng đã nhiều hơn một chút.

Thay mặt Trần Bình hòa giải một phen có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn.

Ba ngày sau.

Phương Tịch điệu thấp rời khỏi Bạch Trạch Tiên Thành, tìm một chỗ hoang vu mở một động phủ dưới mặt đất, tiện tay bố trí tốt trận pháp.

"Đến lúc rồi..."

Hắn ngồi xếp bằng, kiểm tra linh khí, khôi lỗi trên người...

"Bắt đầu thôi, thế giới hoàn toàn mới!"

"Có lẽ ta có thể từ chỗ này tìm được thần công, bí pháp, vô tận tài nguyên, cũng không cần cầu người..."

Trong mắt Phương Tịch mang theo sự khát vọng, thần thức cảm ứng Thanh Đồng Giám.

Trong chớp mắt tiếp theo!

Cả người hắn đều...

Vẫn ở chỗ cũ! ! !

"Hả?"

Phương Tịch mở bừng mắt ra: "Chuyện gì xảy ra? Thanh Đồng Giám hư? Không đúng..."

Hắn cảm giác được một bộ phận thần thức của bản thân như tiến vào lỗ đen, sau đó nhìn thấy một thế giới khác: "Thần trí của ta xuyên không sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận