Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 923: Kinh biến

Luyện hóa một mảnh sơn mạch đối với Sơn thân chính là chuyện vô cùng dễ.
Đây là con đường mở rộng quyền hành của thần.
Đương nhiên vượt qua lĩnh vực của thần chức thảo phạt Sơn thần khác thì khá khó, tương đương với dùng sở đoản của mình tấn sông sở trường của địch.
Thế nhưng Thần Đạo Hóa Thân ngoại trừ phẩm cấp Thần đạo ra, bản thân vẫn còn là tồn tại cấp sáu, dưới Ngũ Nhạc Chân Hình, dù Thiên tử đến cũng phải cân nhắc một chút.
Bởi vậy quá trình khuếch trương của hắn vô cùng dễ.
Cuối cùng Phương Tịch phun ra một đoàn thần hỏa, cảm nhận được Liên Vân Sơn hóa thành một bóng mờ, rơi vào trong Thần vị Tòng Tứ Phẩm Hắc Vân Sơn Sơn Thần của mình.
Đám may xanh trên đỉnh đầu hắn mở rộng một chút nhưng vẫn chưa đủ yêu cầu để tấn thăng chính tứ phẩm.
Hắn trầm ngâm rất lâu rồi lật tay 'Bảo vật của Thanh Đồng Quân' hiện ra.
Từng tia thần lực xanh không ngừng chui vào trong ấn, tu bổ ấn này.
"Theo tiến độ này không biết cần bao nhiêu năm nữa mới có thể luyện hóa hoàn toàn..."
Phương Tịch nhìn thạch ấn thì thào: "Cũng may ta cũng có nhiều thời gian, có thể chậm rãi luyện hóa... Nhưng mà..."
Hắn tung thạch ấn trong tay, trong mắt có vẻ khó hiểu.
...
Địa Tiên giới.
Hãm Không Đảo.
Phương tịch cầm 'Bảo vật của Thanh Đồng Quân' mới được đưa đến để thí nghiệm thì trong mắt chợt lóe ánh sáng xanh rồi phun ra một đoàn anh hỏa.
Bản nguyên chân hỏa của tu sĩ Hợp Thể kỳ kinh khủng bực nào?
Thiêu đốt thạch ấn đã phủ đầy vết nứt lại không thể nào khiến thạch ấn xuất hiện chút biến hóa nào.
"Quả nhiên là bảo vật của Thiên quân..."
Phương Tịch cảm khái rồi thu hồi anh hỏa: "Xem ra vẫn phải để Thần Đạo Hóa Thân dùng thần lực ngày đêm tế luyện mới là thượng sách..."
Mặc dù biết rõ vật này có thể là mồi nhử nhưng dù sao bản thê không ở bên kia, ăn thì ăn thôi...
Hắn bước đến trước bàn đọc sách, chỉ thấy trên bàn có từng phù lục thần chức đang lấp lánh ánh sáng.
Bắt mắt nhất đương nhiên là Chính Ngũ Phẩm Liên Vân Sơn Sơn Thần kia rồi!
Ngoài ra Thái Thượng Đạo Đình Đại Động Bảo Lục tam phẩm cũng xem như không tệ, trong đó giấu không ít ám môn và cạm bẫy, đáng học tập một phen.
Phương Tịch cầm những phù lục này lên rồi bắt đầu vẽ Thần Văn, rất nhanh đã hắn đã đắm chìm trong khoái cảm tạo nghệ phù đạo tăng nhanh như gió nên đã quên bên ngoài đã chiều tối rồi.
Chờ khi hắn lấy lại tinh thần, bấm tay tính thì cười: "Lại bế quan ba tháng rồi sao?"
Dùng ba tháng khổ tu, đổi lấy phù đạo tăng lên là chuyện mà rất nhiều tu sĩ tha thiết ước mơ.
Nhưng đối với Phương Tịch thì chỉ cần hắn không ngừng thu được Thần Văn cao cấp hơn thì chuyện tốt như này sẽ ngày càng nhiều.
"Hình như Sơn thần Liên Vân Sơn cũng là Tiên Thiên Thần Chích... Nhưng sau khi bị Đạo Lực ô nhiễm thì đã mất đi khả năng tự tấn thăng."
"Dù là thần linh nhưng tính tiên thiên này cũng vô cùng trọng yếu..."
Phương Tịch cầm mấy phù lục kia, định ra ngoài quăng cho Quỷ Phủ, lệnh lão bồi dưỡng nhiều thần chích hơn, tiến hành nhiều thí nghiệm hơn.
Có Thần Đạo Hóa Thân, tương lai thần chức chính nhất phẩm, thậm chí Thiên tước cũng không phải mơ tưởng.
Chuẩn bị một chút đã có thể bắt đầu làm rồi.
"Lúc Hãm Không Đảo hàng giới lần sau e là sẽ cho Địa Tiên giới một chút kinh hỉ và chấn động nho nhỏ..."
Phương Tịch thì thào, thân hình trong nháy mắt biến mất.
Bây giờ Ngoại Đạo Hóa Thân dốc sức làm việc ở thế giới Thần đạo, còn bản tôn hắn cũng rất bận.
Ít nhất thỉnh thoảng hắn lại phải chạy tới chạy lui giữa Hãm Không Đảo và Bồng Lai Tiên Các, thỉnh thoảng còn phải về hạ giới một chuyến.
Nếu không phải mấy thân phận của hắn đều là tầng cao nhất của thế lực thì e là đã có người nghi ngờ hắn từ lâu.
Bồng Lai Tiên Các.
Đình đài thủy tạ.
Phương tịch tựa trên đùi của Bảo Liên Phu Nhân, miệng ăn nho do đối phương đút.
Vân Hi Tiên Tử ở bên cạnh đang gảy đàn, lư hương bốc khói xanh lượn lờ, tỏa ra mùi hương an thần.
"Sự vui vẻ khi tu tiên không thể nói rõ với người ngoại đạo..."
Phương Tịch thích ý duỗi lưng một cái, nhìn tu vi của Vân Hi Tiên Tử không có bao nhiêu thay đổi: "Vân Hi đạo hữu, công pháp Quỷ đạo của đạo hữu dường như tiến bộ rất chậm, có phải đã gặp bình cảnh không?"
"Phản Hư kỳ tu hành vốn đã phải dùng ngàn năm làm kỳ... Chẳng lẽ đạo hữu cho rằng ai cũng như đạo hữu sao?"
Vân Hi Tiên Tử trợn trắng mắt nhìn Phương Tịch, thật là thiên kiều bách mị, hình thành khác biệt rõ ràng với khí chất u lãnh.
Nhưng mà sau khi nàng chuyển tu công pháp thì tốc độ tu vi tinh tiến rõ ràng chậm chạp và khó khăn hơn những tu sĩ Phản Hư sơ kỳ khác.
Theo phong đoán của bản thân Vân Hi Tiên Tử thì e là nàng đã đến cực hạn của bản thân.
Một số tu sĩ trong Tiên đạo sau khi đến cảnh giới nào đó thì dù có tu hành thế nào cũng khó tiến bộ, bị xem là đã đến giới hạn của tiềm lực.
Vân Hi Tiên Tử cảm thấy đời này có lẽ mình phải dừng bước ở Phản Hư sơ kỳ nên cũng lộ ra vẻ rất thoải mái.
Dù sao sau khi chuyển thành quỷ tu thì thọ nguyên của nàng rất dài, lại không có hi vọng tu luyện đến Phản Hư trung kỳ nên cũng không cần sợ tiểu thiên kiếp.
Còn lại đương nhiên chỉ là hưởng lạc.
Chính vì vậy mà nàng thường xuyên hỗ trợ đồ đệ Thủy Linh Tâm xử lý sự vụ Bồng Lai Tiên Các, cũng khiến môn phái phát triển rất tốt...
Đương nhiên Vân Hi Tiên Tử cũng hiểu rõ, quản lý môn phái quan trọng nhất cũng không phải việc vặt mà là xem tu sĩ có tu vi cao nhất!
Sau khi Phương Tịch ra ngoài áp đảo Tử Y Lâu thì địa vị trong các tu sĩ Hợp Thể cũng mơ hồ tăng lên, bị thầm thừa nhận, đối xử như tu sĩ Hợp Thể trung kỳ.
Nên đương nhiên danh tiếng của Bồng Lai Tiên Các cũng nâng cao một bước, các loại lợi ích chảy đến cuồn cuộn, cả môn phái cũng nhanh chóng phát triển.
Đây chính là tác dụng của một vị cường giả trấn áp số mệnh!
"Gần đây ta ra ngoài cũng thu được một loại pháp môn tu luyện trong bí cảnh..."
Phương Tịch suy nghĩ một chút rồi nói.
Trải qua nghiên cứu một phen thì hắn phát hiện quỷ tu rất phù hợp với hệ thống Thần đạo, mà Vân Hi Tiên Tử cũng đã đến Phản Hư sơ kỳ nhưng hết lần này tới lần khác lại đến giới hạn của tiềm lực nên cũng là một nhân tuyển không tệ.
Nhưng mà hắn sẽ giao cho đối phương tự lựa chọn chứ không quyết định thay người khác.
"A, không biết là pháp môn tu luyện thế nào?"
Vân Hi Tiên Tử sáng mắt lên.
Trong bí cảnh có rất nhiều thứ kỳ quái, dù trong Tiên Phủ có một số công pháp bí thuật lưu truyền thì cũng không quá hiếm ở Địa Tiên giới.
Đồng thời, rất nhiều truyền thừa đã được chứng minh không có thiếu hụt to lớn, chỉ là ở Địa Tiên giới không thể nào thỏa mãn được yêu cầu.
Dần dà những truyền thừa khác bị quy vào bất nhập lưu hoặc bị hệ thống tu tiên chủ lưu hấp thu, thậm chí trở thành một loại tu tiên bách nghệ mới.
"Đây là Thần đạo... Chính là đạo tập hợp hương hỏa của chúng sinh tu luyện thành kim thân thần chích."
Phương Tịch mỉm cười, giảng lại hệ thống Thần đạo một phen, ngay cả Bảo Liên Phu Nhân cũng hơi động tâm.
Mặc dù có rất nhiều tai họa ngầm như độc của hương hỏa và những thứ khác nữa... Nhưng thọ nguyên lại rất dài mà còn tốc thành!
Hai ưu điểm lớn này đã đủ để khiến rất nhiều tu sĩ động tâm.
Nếu lại sự nghịch thiên khi nó không có hạn chế tư chất thì e là tu sĩ cấp thấp và phàm nhân ở Địa Tiên giới chắc chắn sẽ rơi vào sự điên cuồng.
"Bây giờ ta chỉ nghiên cứu đến sơ cấp, cũng không kế thừa được Thần vị lợi hại... Nhưng mà nếu Vân Hi đạo hữu muốn đi Thần đạo thì trước tiên có thể chuẩn bị một chút, tỉ như di chuyển phàm nhân đến gần Bồng Lai Tiên Các, thành lập quốc gia phàm nhân..."
Mọi chuyện có chuẩn bị thì khả năng thành công cao, không chuẩn bị thì phế!
Với thọ nguyên dài dằng dặc của tu sĩ Phản Hư, muốn xây dựng một quốc gia phàm nhân cũng là chuyện khá dễ.
Dù sao phàm nhân sinh sôi rất nhanh, chỉ cần di chuyển một đám người tới, mấy trăm năm, hơn ngàn năm sẽ sinh sôi ra rất nhiều.
Mà đối với tu sĩ Phản Hư thì mặc dù số thời gian này cũng khá dài nhưng vẫn hoàn toàn đợi được.
"Vân Hi biết rồi."
Lúc này Vân Hi Tiên Tử cũng hơi động tâm, dù nàng không vì Thần đạo nhưng thành lập quốc gia phàm nhân cũng để cân nhắc sau này Bồng Lai Tiên Các tuyển nhận mầm tiên.
Chuyện này bất kể thế nào cũng chỉ có tốt mà không xấu.
"Xin đạo hữu hãy giảng thêm một số bí ẩn của Thần đạo..."
Tiếng nói của Bảo Liên Phu Nhân mềm mại đáng yêu, thật ra nàng cũng đã bị bình cảnh vây khốn rất lâu rồi.
Đồng thời tu sĩ đều là đám người khá thực dụng.
Nếu có phương pháp đột phá tu vi thì bất kể yêu ma hay là Quỷ đạo đều muốn thử.
Về phần hương hỏa của Thần đạo có độc?
Di chứng của các loại bí thuật yêu ma càng khủng bố hơn, thậm chí hàm lượng đan độc trong đan dược đột phá vượt chỉ tiêu nghiêm trọng cũng không thấy có tu sĩ nào coi ra gì.
"Thần đạo này..."
Phương Tịch mỉm cười, hắn vừa định nói thì đã thấy Thủy Linh Tâm điều khiển một dãy lụa xanh thắm chậm rãi bay đến.
"Sư tôn, sư thúc..."
Nàng thi lễ rồi ôn nhu nói: "La tiền bối gửi thư đến!"
La tiền bối trong miệng nàng đương nhiên là tu sĩ phụ trách trấn thủ thành Thiên Phạm.
Phương Tịch nhận ngọc giản rồi đưa thần thức vào trong, vẻ mặt nhẹ nhõm của hắn trong nháy mắt đã ngưng trọng.
"Đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Vân Hi Tiên Tử thấy thần sắc của Phương Tịch thay đổi thì không khỏi hỏi.
"La đạo hữu mời ta đến thành Thiên Phạm thay hắn tọa trấn một thời gian, nguyện lấy vài món bảo vật cấp bảy làm thù lao..."
Phương Tịch đặt ngọc giản xuống thản nhiên nói.
"Thay La tiền bối tọa trấn thành Thiên Phạm sao?"
Vân Hi Tiên Tử nói: "Chẳng lẽ La tiền bối có chuyện gấp?"
"Đúng vậy..."
Phương Tịch lắc đầu: "E cũng không phải chuyện gì tốt."
Hắn tình thời gian, Kim Cương Tử dẫn theo một đám tu sĩ Hợp Thể xâm nhập man hoang, đánh giết hoang thú cấp Đại Thừa dường như cũng nên có kết quả rồi, chẳng lẽ...
Vừa nghĩ đến đây thì hắn đã ngồi không yên: "Các ngươi trong chừng tông môn cho tốt, ta đến thành Thiên Phạm một chuyến!"
Lời chưa dứt thân ảnh của hắn đã hóa thành một bóng mờ, thanh quang lóe lên đã biến mất.
...
Thành Thiên Phạm.
"Phương đạo hữu, cuối cùng đạo hữu cũng đến rồi?"
La đạo hữu chắp tay trước ngực, mày trắng rũ xuống, mặt đầy vẻ sầu khổ.
"Sao La đạo hữu lại vội đi vậy, chẳng lẽ Kim Cương Tử đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Phương Tịch vừa gặp mặt đã hỏi chuyện này.
"Ai... Đúng vậy, lần này Quân chủ xâm nhập man hoang, ngay từ đầu tất cả đều thuận lợi, thậm chí sau khi trả không ít đại giới đã thành công đánh trọng thương con hoang thú cấp Chân Linh cấp kia, ép nó phải chạy trốn..."
La đạo hữu thở dài: "Thế nhưng khi Quân chủ đi lấy cơ duyên Đại Thừa thì lại bị ma tộc tập kích... Bây giờ đội tu sĩ cấp cao kia tử thương thảm thiết, Quân chủ cũng trọng thương trở về, cơ duyên Đại Thừa cũng bị cướp... Nghe nói Đại Thừa Tán Tiên bản tộc Mông tiền bối đã giận dữ xuất thủ diệt mấy tu sĩ cấp bảy của ma tộc, e là đại chiến với ma tộc đã sắp nổ ra rồi. Bần tăng chính là người của Thiên Phạm Quân nên bây giờ phải về Tam Giới Sơn..."
Bây giờ Kim Cương Tử đã trọng thương, Thiên Phạm Quân cầm có tu sĩ cấp cao cầm lái, thậm chí nếu không rút được tu sĩ Hợp Thể tọa trấn Thiên Phạm Vực ra thì đương nhiên chỉ có thể nhờ người ngoài.
Chẳng biết tại sao Phương Tịch lại nghĩ đến Tử phu nhân và Lôi đạo hữu kia, cũng không biết bọn họ thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận