Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 91: Không chút kiêng kỵ (1)

"Chuyện... Chuyện gì đã xảy ra?"

Trong nháy mắt, những tửu khách ở xung quanh ngớ ngẩn rồi.

Vốn là bọn họ vẫn đang xem kịch, đột nhiên lại phát hiện, tên nhân vật chính kia lại ngã xuống!

Không những ngã xuống, mà yết hầu của ả còn bị đâm một lỗ máu.

"A, tiểu thư ? !"

"Liều mạng với hắn!"

Mấy tên gia phó đi theo Hoàng Hí Mai nổi giận gầm lên, bọn chúng vung quyền đánh tới Phương Tịch, thình lình chúng đều là những vị Võ Giả.

Phanh phanh!

Nhưng mà lập tức bọn chúng đã dùng tốc độ nhanh hơn bay ngược về, cả đám đều bị Phương Tịch dùng thủ pháp rất nặng lấy đi tính mạng.

"Tiểu nhị, quyển sách chi tiết của ta đâu?"

Phương Tịch nhàn nhã hớp một ngụm trà, nhìn qua tiểu nhị.

"Đại... Đại gia... Ở đây..."

Tiểu nhị liên tục lăn lộn mang một quyển sách đưa cho Phương Tịch, sau đó y trốn chạy như để thoát mạng.

Tựa hồ Phương Tịch không phải người mà là một con hổ.

"Trà đã uống xong, thứ ta cần cũng đã tới tay, nên đi thôi."

Phương Tịch tiện tay bỏ quyển sách vào trong ngực, đã muốn rời khỏi đây.

Lúc này, một gã đại hán mặc phục sức của Liệp Yêu Hội vội vàng chạy đến, trên thân gã còn mang theo một cỗ khí thế uy nghiêm, hiển nhiên gã là người ngồi ở vị trí cao.

Gã nhìn thấy Hoàng Hí Mai nằm trên mặt đất, thần sắc trở nên rất lạnh: "Ngươi gây phiền toái quá lớn... Ngươi có biết nàng là ai không? Ngươi có biết Hoàng gia không?"

"Thì tính sao?" Phương Tịch không quan trọng hỏi: "Ngươi muốn ngăn cản ta rời khỏi đây sao?"

"Nếu chuyện này đã phát sinh ở Liệp Yêu Lâu, bổn lâu nhất định phải gánh chịu trách nhiệm... Ngươi không thể trốn thoát." Ánh mắt của tên đại hán nhìn Phương Tịch như nhìn người chết: "Coi như ngươi có thể đào tẩu dưới tay ta, Định Châu Quân cũng sẽ lập tức đóng chặt cửa thành, truy nã toàn thành... Ngươi sẽ hoảng sợ như chuột không chịu nổi một ngày, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, còn có thể được chết một cách thống khoái."

"Ha ha... Đào tẩu?"

Trong tiếng cười lớn, từng khối cơ bắp trên người Phương Tịch nở ra, khớp xương toàn thân nổ vang, chợt hóa thành một chưỡng, mạnh mẽ đánh tới.

Ầm!

Tên đại hán tiếp một chưởng, cả người lui lạy mấy bước, mạnh mẽ mở to miệng phun ra một ngụm máu tươi lớn: "Võ... Võ Sư? Nhưng dù ngươi là Võ Sư lại như thế nào? Hoàng gia Hoàng Nguyên Vật đã là Võ Sư ba bước từ lâu... Mạnh hơn ta!"

Tên đại hán này chỉ có thể tính là mới đột phá Võ Sư, mà gã cảm thấy thực lực của Phương Tịch ít nhất cũng là Võ Sư một bước, cô động quyền ý!

"Hoàng Nguyên Vật?"

Phương Tịch hứng thú: "Nếu nói như vậy... Ít nhất Hoàng gia sẽ có công pháp đến bước thứ ba đúng không?"

Tên đại hán mông lung, người này, hoàn toàn không hiểu chỗ nào là mấu chốt hay sao?

Nhưng mà rất nhanh gã cũng không cần biết nữa bởi vì Phương Tịch đã bước đến trước mặt gã.

Hai người vừa đan xen vào nhau, một cái đầu lâu đã bay lên.

'Quả nhiên... Thực lực của ta vẫn rất mạnh, mặc dù ta chưa tiến hành tu luyện Võ Sư, nhưng Hỗn Nguyên Kình do mấy loại công pháp phối hợp cộng với năng lực của tu tiên giả phụ trợ... Chém giết Võ Sư bình thường dễ như trở bàn tay!'.

Đối với người có suy nghĩ muốn hại mình, xưa nay Phương Tịch đều sẽ không khách khí, bởi vậy hắn trực tiếp lấy mạng của đối phương.

Về phần vì thế lại chọc quái vật khổng lồ Liệp Yêu Hội này sao?

Dù sao Hoàng gia hắn cũng chọc, thì không sợ lại nhiều thêm một cái.

Huống chi, dù là lui một bước, Liệp Yêu Hội cũng sẽ không thân thiện với một ngoại nhân xa lạ như hắn.

"Giết... Giết người rồi!"

Lúc này, bên trong Liệp Yêu Lâu hoàn toàn đại loạn.

Phương Tịch thì thừa cơ nhảy từ cửa sổ ra bên ngoài, tùy ý tìm một chỗ không người chú ý, liền khởi động Mê Thải Y.

Không bao lâu, có tiếng vó ngựa vang lên.

Đầu tiên đến nơi chính là một đội kỵ binh, trực tiếp phong tỏa Liệp Yêu Lâu!

Từng đội từng đội binh sĩ tinh hãn đang chấp hành phong tỏa, mà cửa Thành Tam Nguyên đã đóng lại từ lâu.

Tiếp xuống, chắc chắn chính là truy nã toàn thành.

"Ở cổ đại lại có thể phản ứng nhanh chóng như vậy, đúng là khó được đó nha... Lại còn trang bị cung nỏ, Võ Sư bình thường đúng là khó mà chạy thoát khỏi quân trận này."

Phương Tịch cảm khái, đi qua trước mặt một vị Võ Giả.

Đối phương giống như một người mù, chỉ là vẻ mặt dường như mang theo một chút nghi hoặc.

'Thân thể di chuyển, vẫn có thể kéo theo một chút phong thanh...'.

Trong lòng Phương Tịch đã nắm chắc, hắn cũng không để ý đến người Hoàng gia đang nổi giận đùng đùng chạy đến đây, hắn tùy ý nghênh ngang bước ra khỏi vòng vây...

Đêm khuya.

Hoàng gia.

Gia chủ Hoàng gia Hoàng Nguyên Định sắc mặt âm trầm, ở trong đại sảnh cùng một đám thủ lĩnh, gã nhìn thi thể đang phủ vải trắng: "Thành Vệ Quân vẫn chưa bắt được người sao?"

"Lão gia, ngài phải báo thù cho Hí Mai..."

Trên sảnh đường, một vị quý phụ đầu cày đầy trâm đỏ khóc nước mắt như mưa: "Hí Mai là một hài tử tốt, chỉ có chút ham chơi, tên trời đánh táng tận thiên lương kia..."

"Được rồi, ngươi đi xuống trước đi."

Hoàng Nguyên Định nhướng mày, lập tức có vài nha hoàn bước đến đỡ phụ nhân đang gào khóc lui xuống.

Lúc này, bên ngoài đai sảnh truyền đến một giọng nói thô hào: "Đại ca!"

"Nguyên Vật... Ngươi đến rồi à?"

Hoàng Nguyên Định trông thấy một người mặc khôi giáp Hiệu Úy bước vào sảnh, trên mặt y hiện ra vẻ vui mừng: "Chuyện này ta đã nghe Liệp Yêu Hội kể lại rồi, xem như Tiểu Mai đi đêm nhiều cuối cùng đã gặp quỷ... Nhưng người của Hoàng gia ta không phải dễ giết như vậy."

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt gã cũng mang theo một tia sát khí.

Người đến chính là Hoàng Nguyên Vật một trong tám Hiệu Úy của Định Châu Quân, Võ Sư ba bước ở toàn bộ Định Châu gã cũng là cao thủ một phương, lại có quyền cao chức trọng!

Gã suy nghĩ rồi nói: "Tâm tư của tên hung thủ kia rất kín đáo, chỉ sợ là hắn còn có bí kỹ ẩn thân... Nhưng không có vấn đề gì, ta đã dẫn theo một con Cửu Mệnh Ngao ở trong quân doanh đến đây... Nó đã có một chút yêu tính, được xem như là nữa yêu thú. Dựa vào khứu giác của nó chắc chắn sẽ tìm được tên kia!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận