Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 629: Trứng rùa

Đêm đã khuya.

"Ai... Đáng tiếc."

Phương Tịch cầm theo một hồ lô rượu nhìn Băng Thần Cung trên Đại Tuyết Sơn rồi chợt thở dài: "Cho dù trước đó Băng Thần Cung có tài nguyên Hóa Thần... Nhưng lần này Băng Thần Cung Chủ Hóa Thần thì chắc chắn đã tiêu hao không còn một mảnh... Quả nhiên thời gian không chờ ta."

Hắn tin chắc trong Băng Thần Cung bây giờ sẽ không có tài nguyên nào có thể khiến hắn động tâm.

Nhưng đến thì cũng đã đến rồi...

Phương Tịch thu hồ lô rượu lại, trên mặt hiện ra hoa văn xanh, hắn chợt hóa thành một yêu tộc cấp bốn thượng phẩm.

Trong nháy mắt tiếp theo, khí tức trên người hắn lập tức như một tảng đá ven đường, gần như có thể dùng giả lẫn thật.

"Quy Tức Bí Thuật này cũng thật sự có chút bất phàm."

Trên mặt hắn hiện ra một tia vui vẻ.

Sửa chữa bí thuật rất phiền phức mà trực tiếp tu luyện cũng không khó nên Phương Tịch lĩnh hội một phen rồi dùng pháp lực thi triển, thật sự rất kín kẽ, không có chỗ nào trệ tắc.

Sau khi hoàn thành bí thuật, Phương Tịch lập tức đến một nơi cạnh đại trận, yên lặng chờ đợi.

Dựa theo bản ý của lão quy là hắn đến chỗ sơn môn, thừa dịp đệ tử ra vào mà lẻn vào trong.

Nhưng đương nhiên Phương Tịch sẽ không phiền phức như vậy.

Tốt xấu gì hắn vẫn là một Trận Pháp Sư, lại có Thái Nhất Kinh phụ trợ nên chui vào đại trận cấp năm đã tàn tạ này không phải vấn đề gì lớn.

'Nhưng mà vẫn phải chờ đợi thời cơ.'.

Phương Tịch thu liễm khí tức, trốn vào đáy tuyết, yên lặng chờ đợi.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu...

Bất chợt!

Một luồng khí tức kinh khủng phóng lên cao, từ đỉnh Đại Tuyết Sơn có một đạo tinh quang vọt lên rồi bay về hướng nào đó, chính là Băng Huyền Tử!

"Quả nhiên là Phi Thăng Đài bị tập kích, vị Hóa Thần Tôn Giả này cũng ngồi không yên... So với đạo thống thì đại nghiệp phi thăng của bản thân vẫn quan trọng hơn..."

Phương Tịch mỉm cười, ngay sau đó lại cau mày: "Chỉ có một Hóa Thần đi, Băng Thần Cung Chủ mới Hóa Thần kia không hiện thân, cũng có chút phiền phức."

Nhưng mà đối với Phương Tịch có thêm một Hóa Thần sơ kỳ mới tấn thăng cũng chỉ khiến độ khó tăng lên một chút mà thôi.

"Đi!"

Trong tay hắn hiện ra từng cây trận kỳ, hắn nhanh chóng đánh vào quang mạc trước mắt.

Đây là điểm yếu của trận pháp mà Thái Nhất đã tính toán ra.

Phương Tịch làm như vậy là muốn lẻn vào mà không kinh động trận linh, hắn còn phải chừa cửa sau cho mình.

"Nhanh!"

Hắn nhanh chóng kháp quyết, trong đôi mắt của hắn lấp lóe hàn quang, không ngừng tìm chỗ yếu của đại trận.

Trận pháp đến cấp năm thì đại trận đã không còn điểm yếu.

Hay nói cách khác là trận pháp lưu động như dòng nước nên điểm yếu cũng lưu động, còn bị hư không che giấu.

"Định!"

Đôi mắt Phương Tịch chợt sáng lên, trong miệng liên tục niệm chú ngữ.

Một khắc sau, hư không phía trước hắn lập tức có một mảnh quang mạc, thông đạo chỉ vừa một người hiện ra.

Phương Tịch không nói hai lời, kháp một thủ quyết, thân hình hắn cũng biến mất không thấy đâu nữa, một bước đã chui vào trong đó.

Sau khi vào đại trận, hắn nhìn thấy từng tòa cung điện băng tinh mỹ luân mỹ hoán, kéo dài không biết bao xa.

Thỉnh thoảng lại có từng đạo độn quang khác nhau bay khỏi cung điện.

'Băng Thần Cung không hổ là đệ nhất tông môn của Bắc Nguyên... Nội tình này thật sự không giả.'.

Trong tay Phương Tịch hiện ra ngọc giản ghi chép địa đồ, hắn bắt đầu chậm rãi đến gần vị trí bảo tàng.

Phía sau Đại Tuyết Sơn có một hạp cốc.

Sau khi vào trong hạp cốc thì nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên không ít, có bách hoa đua nở, trong đó không thiếu kỳ hoa dị thảo.

Hai đạo độn quang một trước, một sau hạ xuống, hiện ra hai tu sĩ Kết Đan.

"Dung muội..."

Tu sĩ Kết Đan này có mày kiếm mắt sáng, túi da rất đẹp, còn nữ tu thì quốc sắc thiên hương, còn mang theo khí chất lạnh lẽo tránh người ngoài ngàn dặm.

Trong ánh mắt nam tu nhìn nữ tu không khỏi mang theo vài phần si mê: "Bách Hoa Cốc này bốn mùa đều như mùa xuân, phong cảnh này Dung muội có hài lòng không?"

"Chỗ này đã bị sư môn liệt vào cấm địa mà sư huynh còn dám đến đây, lá gan không nhỏ..." Tiếng nói của Dung muội như băng xuyên thanh tuyền.

"Đây còn không phải là vì để Dung muội thấy chút thành ý của vi huynh sao?" Nam tu Kết Đan cười nói: "Huống chi... Từ khi lão tổ Bạch gia ta Hóa Thần thì toàn bộ Băng Thần Cung đều là của Bạch gia ta... Bị người khác biết thì thế nào? Dung muội, muội có biết bởi vì thể chất mà ta không thể nào tu hành được công pháp của bản môn, chỉ đành chọn một môn công pháp đỉnh cấp bên ngoài, bây giờ đang đến giai đoạn quan trọng, nhất định phải nhờ lực lượng song tu mới có thể đột phá..."

"Sao sư huynh lại không tìm nữ tử khác?" Dung muội vẫn không nể mặt mũi chút nào: "Sư muội một lòng tu luyện nên đã đến cảnh giới đoạn tuyệt tình dục từ lâu..."

"Vì sao? Vì sao ngươi vẫn khinh thường ta?"

Nam tu Kết Đan tức hổn hển: "Bây giờ lão tổ Hóa Thần đã hao hết tích lũy trong môn, Nguyên Anh đời này gần như không còn hi vọng Hóa Thần nhưng chờ sau khi ta ngưng kết Nguyên Anh thì hạt giống Hóa Thần thân phụ kỳ vọng cao đời sau chắc chắn là ta!"

"Làm càn!"

Tiếng quát mềm mại của sư muội truyền đến, thậm chí sau đó còn có tiếng pháp bảo va chạm vang lên.

Một lúc sau, sư muội kháp một pháp quyết, xóa hết vết máu trên mặt trước của cái áo trăng tinh rồi hóa thành một đạo độn quang, lướt khỏi hiện trường...

"Có phải ta đã làm quá rồi không?"

Phương Tịch đưa tay vẩy một cái, Khí Vận Cổ đã xuất hiện trong tay rồi hắn rơi vào trầm ngâm.

Chẳng qua hắn cảm thấy khí vận của nam tu kia không tệ nên thả Khí Vận Cổ ra.

Không ngờ chỉ qua một lát thì đối phương đã gặp tử kiếp!

'Ai có thể ngờ được, nam tu ép yêu không thành lập tức động thủ, còn nữ tu lại hạ thủ ác độc như vậy chứ..."

Phương Tịch chửi bậy rồi xâm nhập vào trong.

Thi thể ban nãy cũng không cần hắn phải lo lắng, nữ tu tâm ngoan thủ lạt kia đã xử lý rất thỏa đáng.

Hắn đi đến trước một bãi hắc thạch trong Bách Hoa Cốc, lập tức cảm nhận được sự khác biệt với trước đó.

Nơi đây có một lớp mê vụ, che phủ đi chỗ nào đó.

"Thượng cổ thần cấm? !"

Phương Tịch cũng đã xem phương pháp phá giải của lão ô quy kia, chính là dùng thần thức cường đại, công kích vào chỗ yếu nào đó của trận pháp.

"Suy nghĩ không tệ nhưng đáng tiếc cũng chỉ là tiêu chuẩn của Trận Pháp Sư cấp bốn bình thường, làm như vậy sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, không phải phong cách của ta..."

Hắn ấn lên mi tâm, một tia thần niệm óng ánh mãnh liệt bay ra rồi nhanh chóng chui vào trong mê vụ.

"Thái Nhất... Hỗ trợ tính toán."

Trong tay Phương Tịch hiện ra một quyển cổ thư bằng da thú, trên đó có từng hoa văn trận pháp hiện lên, nó đang nhanh chóng tiến hành quét hình và phân tích.

Một lúc sau, tiếng nói vui sướng của Thái Nhất vang lên: "Chủ nhân, đã tìm ra cửa sau..."

Phương Tịch gật nhẹ đầu, lại một tia thần niệm hóa thành sợi tơ óng ánh chui vào trong mê vụ.

Ba!

Trong nháy mắt tiếp theo, mê vụ tự động hiện ra một vết rách, để Phương Tịch ung dung bước qua.

Sau mê vụ là một thông đạo tối tăm đi xuống.

Phương Tịch đi xuống dưới thì đã vào trong một hang động trong lòng đất, nhiệt độ xung quanh chợt tăng lên còn có tiếng nước chảy.

"Suối nước nóng trong lòng đất sao?"

Nhìn từng dòng suối kia Phương Tịch gật đầu.

Những dòng suối này đương nhiên cũng không phải vật phàm mà chúng không ngừng tỏa linh khí tinh thuần ra bên ngoài, trong đó mơ hồ còn có mấy vật lơ lửng.

Mà trong một suối nước nóng lớn nhất ở giữa thì có một quả trứng rùa lớn đang ngâm.

Quả trứng này to như trứng đà điểu, toàn thân xám trắng, dường như đã hóa đá một nữa, khí tức sinh mệnh vô cùng yếu ớt!

"Thảo nào không để vào bảo khố mà lại đặt ở đây, thì ra là muốn nhờ sinh cơ không thể tưởng tượng nổi của Địa Tâm Linh Nhũ mà ôn dưỡng quả trứng Huyền Quy này sao?"

Phương Tịch sờ cằm.

Huyền Quy chính là một trong những vương giả của yêu tộc, chỉ cần huyết thống đủ thuần khiết thì sau này trưởng thành chính là đại yêu hóa hình cấp bốn.

Hơn nữa thọ nguyên của loài rùa rất dài, nếu có thể khế ước một con linh quy, dù để nó thủ hộ tông môn hay gia tộc thì đều là nội tình rất tốt.

'Nhưng mà đối với Băng Thần Cung trấn áp Bắc Nguyên gần như đời đời đều có Hóa Thần thì có thêm mấy con yêu thú cấp bốn cũng không tính là gì?'.

Mang theo chút nghi hoặc nên Phương Tịch không khỏi quan sát quả trứng Huyền Quy này kỹ hơn.

Hắn chợt cảm thấy không đúng.

"Sinh cơ của quả trứng này sao lại yếu như vậy? Ta cảm thấy không thể nào ấp trứng nở được..."

"Cũng không đúng, không phải yếu..."

Một tia thần thức hóa tinh của Phương Tịch hiện ra, dạo một vòng quanh quả trứng Huyền Quy này rồi hắn chợt hít sâu một hơi.

Dưới lớp vỏ đá xám trắng kia hình có có vô số phù văn tự nhiên, lít nha lít nhít tạo thành hình ảnh kỳ dị nào đó!

"Huyền Vũ... Chẳng lẽ đây là trứng của Huyền Vũ?"

"Cũng không giống... À, hay nói cách khác là trứng Huyền Quy có một nữa huyết mạch của Huyền Vũ, bởi vì mẫu thai quá yếu, thiên địa nguyên khí hạ giới lại mỏng nên nó khó mà hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng, mới đến trình trạng bây giờ..."

"Trứng của chân linh!"

Đôi mắt Phương Tịch sáng lên, nó mạnh hơn những thức huyết mạch chân linh gì đó nhiều lắm.

Dù Thiên Phượng, Ngũ Hành Lân Tộc tự biên tự diễn có huyết mạch chân linh gì đó nhưng thật ra rất mỏng, có thể có được một phần ngàn, một phần vạn cũng đã tính là thiên tài.

Nhưng trong một quả trứng chân linh này, huyết mạch Huyền Vũ nhất hệ ít nhất cũng chiếm một nửa.

"Nếu nó có thể nở ra thì ít nhất cũng là đại yêu cấp năm, sau này tấn thăng cấp sáu, cấp bảy cũng không phải chuyện gì khó... Thậm chí còn có hi vọng rất lớn."

"Thảo nào lão ô quy kia ngay cả nhà cũng không cần..."

"Dù sinh cơ của nó yếu, có khả năng không thể nở được nhưng lấy tế luyện pháp bảo thì chắc chắn cũng có thể tạo ra một món thông linh chi bảo cấp năm kinh thiên động địa!"

Phương Tịch không do dự nữa, từng tia yêu khí xanh sẫm xuất hiện, bao phủ quả trứng Huyền Quy này lại, sau đó hắn nhẹ nhàng chụp một cái.

Rất nhiều suối nước nóng oanh minh như có từng sợi xiềng xích vô hình bị đứt.

Quả trứng Huyền Quy trong nháy mắt đã biến mất, bị đưa vào trong Sơn Hải Châu.

'Quả nhiên... Quả trứng này vừa biến mất là có cấm chế phản ứng, làm sao cũng không giấu được!'.

Phương Tịch không chần chừ nữa mà hóa thành một đạo thanh sắc độn quang bắn về phía sau!

Phốc!

Thượng cổ thần cấm tự động nứt ra một vết rách để hắn có thể mạnh mẽ bay ra ngoài trận pháp.

Đương đương!

Cho đến lúc này, tiếng chuông thê lương mới quanh quẩn trong Băng Thần Cung.

Một mật thất.

Băng Thần Cung Chủ vừa tấn thăng Hóa Thần đã bế quan điều tức, củng cố cảnh giời thì nghe được tiếng chuông này, y không khỏi giận dữ, trong phòng lan ra vô số băng sương, bóng người của y đã biến mất không thấy đâu nữa.

Đỉnh Băng Thần Cung có một hư ảnh lớn xuất hiện, hai con ngươi của cự nhân bạc trắng một mảnh, đảo qua trong ngoài của Băng Thần Cung.

Cuối cùng rơi lên người Phương Tịch!

"Tiểu tặc! ?"

Cự nhân hư ảo thoáng cái đã trở nên ngưng thực, vô số Băng hành thần quang bắt đầu khởi động hóa thành một cây băng chùy to lớn như mang theo trọng lượng của ngũ nhạc mà hung mãnh đập xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận