Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 193: Kim Giao Tiễn

Thật ra thứ có giá trị lớn nhất trên người lão đại Khấu gia chính là Bạch Quy Giáp mà y mặc trên người.

Dù giáp đã bị hư nhưng giá trị cũng nằm trên một kiện pháp khí thượng phẩm.

Trừ cái đó ra thì chiếc phi chu lớn kia cũng rất có giá.

Đáng tiếc mấy thứ đó đều không có tác dụng gì với Phương Tịch.

Hắn thà lấy túi trữ vật có dung lượng lớn kia.

"Kim Giao Chùy? !"

Nguyễn Tinh Linh hơi kinh ngạc, nàng vốn cho rằng đối phương sẽ chọn bộ linh giáp kia.

Nhưng nàng cũng không nói gì, nhanh chóng chia với Phương Tịch.

"Hôm nay đảo chủ trở về chắc chắn còn chuyện quan trọng, tại hạ không quấy rầy nữa, sau này mời đến Phỉ Thúy Nhai tụ họp, tại hạ chắc chắn sẽ quét dọn giường chiếu mà chờ."

Phương Tịch nhìn nhìn xung quanh một mớ hỗn độn rồi khom người hành lễ thối lui đầu tiên.

Lô Quá theo sát sau lưng Phương Tịch, hai người lên Hắc Vũ Chu rồi hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở phía xa.

"Sư tôn!"

Nguyễn Đan đã bị cụt một tay tiến lên, đôi mắt đỏ bừng.

"Hỗn trướng!"

Đôi mày thanh tú của Nguyễn Tinh Linh nhướng lên, lại mang theo từng tia lạnh lẽo: "Rõ ràng ta đã cho ngươi Âm Dương Cảm Ứng phù sao lại không dùng? Nếu không phải ta nghe nói Hắc Sa đảo xảy ra chuyện, vi sư còn chưa chắc sẽ vội trở về, đến lúc đó dù trở thành Trúc Cơ thì cũng tiếc nuối suốt đời..."

...

Phỉ Thúy Nhai.

Động đá vôi dưới mặt đất.

'Dù sao thì người ta cũng xuất lực nhiều nhát, ta lại lấy thứ có giá trị nhất thì quá không có nhãn lực...'.

'Hơn nữa ta cũng đã có Linh Xà Giáp.'.

Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới gốc Yêu Ma Thụ.

Hắn chợt vỗ túi trữ vật, mấy cỗ thi thể máu me đầm đìa hiện ra, đều là cướp tu hôm nay.

Rì rào!

Trên Yêu Ma Thụ, từng sợi rễ phụ rủ xuống đâm vào cơ thể chúng rồi treo tất cả lên.

Trong quá trình này, huyết nhục của thi thể đã bị hút khô trở thành những thây khô lại đang lắc lư.

Nhìn cảnh này thật sự vô cùng tà ác và khủng bố.

"Quả nhiên... Huyết nhục của tu tiên giả dồi dào linh khí, đối với Yêu Ma Thụ quả thật hơn xa linh mễ và thịt Thái Tuế..."

Cảm nhận được sự vui sướng và khát vọng của Yêu Ma Thụ, vẻ mặt Phương Tịch lại âm tình bất định.

Trước mắt hắn vẫn chưa bị ép đến đường cùng, chuyện lấy người làm phân bón vẫn hạn chế thì tốt hơn.

Hắn suy nghĩ rồi lấy ra thi thể Nhị đương gia Luyện Khí tầng tám kia.

"Đáng tiếc nếu là thi thể của lão đại Khấu gia thì nhất định phải làm thành khôi lỗi, người này Luyện Thể tầng ba, tương đương với yêu thú hình người..."

Nhưng mà lão đại Khấu gia chính là Ngân Giáp ma đầu, nói không chừng thi thể còn phải nộp lên, Phương Tịch cũng chưa từng có ý đồ.

Lúc này, hắn nhìn thi thể Nhị đương gia Luyện Khí tầng tám suy nghĩ một lúc rồi vẫn để Yêu Ma Thụ hấp thu.

Sau khi Yêu Ma Thụ hấp thu huyết nhục của một tu sĩ Luyện Khí tầng tám xong, từng nhánh cây bay múa, trở nên càng hưng phấn hơn.

Phốc phốc!

Một sợi rễ phụ bất chợt rủ xuống đâm vào lưng Phương Tịch.

"A..."

Phương Tịch thoải mái, thỏa mãn mà thở dài.

Chỉ một đợt vận chuyển vừa rồi mà hắn cảm thấy ít nhất bản thân cũng đã gia tăng thọ nguyên ba mươi ngày.

Thật ra mấy năm nay, nương theo Yêu Ma Thụ phục dụng phẩm chất thịt Thái Tuế càng cao thì lực lượng sinh mệnh hàng ngày mà nó cung cấp cũng không ngừng nồng đậm hơn, nhiều hơn...

Đến bây giờ, Phương Tịch đã có thể thăm dò hạn mức tuổi thọ cao nhất của mình, đại khái là khoảng hai trăm tuổi.

Hắn đã có thể sánh với tu sĩ Trúc Cơ.

Mà lúc này, trong mắt của hắn hiện ra từng tia huyết mang, trong lòng dâng lên vô tận khát vọng: "Giết... Đi thôn phệ! Chỉ cần thôn phệ đủ nhiều... Ta sẽ có thể... Trường sinh bất tử! ! !"

Yêu Ma Thụ hưng phấn hưng phấn, từng dây leo và cành cây nhảy múa, thậm chí còn chủ động lan đến lòng đất dưới nhà của Vương quả phụ và Hải Đại Quý, chỉ cần một ý niệm trong đầu của Phương Tịch là có thể...

"Không!"

Trong chớp mắt tiếp theo, Phương Tịch cưỡng ép ra lệnh Yêu Ma Thụ thu hồi xúc tua, vẻ mặt hắn vô cùng khó coi: "Vừa rồi là... Xém chút đã tẩu hỏa nhập ma hay là chuyện khác?"

Nếu hắn thuận theo cảm giác vừa rồi, nói không chừng càng ngày sẽ càng nghiêm trọng, cuối cùng sẽ thôn phệ toàn bộ tu sĩ trên đảo.

Loại chuyện này không phải là phong cách và bản tâm của hắn.

"Ta đây là... Bị sao vậy?"

Phương Tịch lập tức ngồi xếp bằng vận chuyển công pháp Trường Xuân Quyết.

Nương theo đó một cỗ cảm giác thanh lương tràn ngập toàn thân, cỗ nhiệt khí trong lòng cũng nhanh chóng thối lui.

Hắn tách khỏi rễ phụ, nhìn Yêu Ma Thụ với vẻ mặt lo lắng: "Yêu Ma Thụ... Bản năng sao?"

Dường như bản năng của nó đã có sự tàn nhẫn.

Sau khi hắn luyện hóa, ban đầu như không có chuyện gì nhưng từ từ tiềm thức sẽ bị ảnh hưởng.

Mấy ngày sau.

Trong đình viện.

Phương Tịch ngồi dưới Đào Hoa thụ thưởng thức trà.

Từ sau tình huống đặc biệt tối đó trở đi lại là một mảnh yên tĩnh, chuyện gì cũng không phát sinh.

Dù hắn đã lĩnh hội mấy lần Trường Sinh Thuật cũng không tìm được cách giải quyết.

Chỉ có thể dùng cách nhàn nhã, trước tiên tạm dừng tu hành mấy ngày, mỗi ngày đều thưởng thức trà dưỡng sinh, tu thân dưỡng tính.

Hắn hớp một ngụm linh trà, chợt phất tay một cái.

Trên mặt bàn đã hiện ra ba kiện pháp khí thượng phẩm kim quang óng ánh.

Theo thứ tự là đao, kiếm, chùy!

Kiếm là Kim Giao Kiếm là bội kiếm đã theo Phương Tịch nhiều năm, hắn có rất nhiều tình cảm với nó, chút hư hỏng lúc trước hắn đã tu bổ hoàn chỉnh từ lâu.

"Ba kiện Kim Giao một bộ của Khấu Gia Tam Hung... Xem như ta đã tập hợp đủ rồi. Dù không có bao nhiêu tác dụng..."

Phương Tịch chửi bậy một câu.

Ba kiện pháp khí thượng phẩm này ở phường thị Thanh Trúc Sơn cũng có uy danh hiển hách, lúc trước tuyệt đối hắn sẽ không ngờ có một ngày mình sẽ tập hợp đủ.

"Xem như thỏa mãn chút đam mê thu thập đi... A, có gì đó không đúng?"

Hắn dùng thần thức quét qua, đang định thu cả ba vài túi trữ vật chợt phát hiện có gì đó không đúng.

Dường như trong ba kiện pháp khí này còn giấu huyền cơ, lại trùng hợp lối suy nghĩ với ' Tổ hợp pháp khí' trong truyền thừa luyện khí.

"Chẳng lẽ..."

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên, hắn cầm Kim Giao Đao lên thấy trên thân đao có lỗ khảm lại vừa khích với Kim Giao Kiếm...

Còn Kim Giao Chùy thì dường như có thể phân giải...

"Đây không phải một bộ pháp khí mà là ... Một kiện pháp khí, không đúng..."

Sau một lát, Phương Tịch tổ hợp ba kiện Kim Giao lại, một kiện pháp khí hoàn toàn mới hiện ra trước mặt hắn.

Đây là một cái kéo lớn, bên ngoài có vảy màu vàng kim, tản ra khí tức thâm trầm và linh quang óng ánh chói mắt.

"Đây không phải pháp khí mà là... linh khí mà tu sĩ Trúc Cơ sử dụng!"

"Linh khí hạ phẩm - Kim Giao Tiễn!"

Đôi mắt Phương Tịch sáng lên.

Hắn không biết năm đó ba huynh đệ Khấu gia đã từng lạc vào động phủ của tu sĩ Trúc Cơ, thu được rất nhiều cơ duyên, một trong số đó chính là kiện linh khí hạ phẩm này.

Chỉ là tu sĩ Luyện Khí khó có thể sử dụng linh khí, dưới sự nghiên cứu của ba huynh đệ Khấu gia đã pháp hiện ra linh khí này hơi đặc thù, lại có thể tách ra thành ba kiện pháp khí thượng phẩm, bởi vậy chia cho ba người sử dụng.

Mà lúc này, cuối cùng ba kiện pháp khí đã hợp nhất.

"Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể sử dụng linh khí? !"

Phương Tịch hứng thú rót pháp lực Trường Xuân Quyết vào Kim Giao Tiễn.

Không bao lâu sau trên mặt của hắn đã hiện ra vẻ mệt mỏi, mà Kim Giao Tiễn thì chỉ hơi tỏa sáng, treo lơ lững trên không, tản ra linh quang ba động cường đại.

'Uy lực này, có lẽ tương đương với Nguyễn Tinh Linh sử dụng dị bảo.'.

'Nhưng lại tiêu hao quá lớn, ta cũng không thấy lúc nàng ấy sử dụng có vất vả như ta... Dù nàng có tu vi Luyện Khí đại viên mãn nhưng ta cũng chỉ kém hơi có một tầng...'.

'Quả nhiên, linh khí không thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí sử dụng.'.

Phương Tịch từng nghe nói, pháp lực trong cơ thể của tu sĩ Trúc Cơ đều ngưng tụ thành thể lỏng hoàn toàn khác với pháp lực trạng thái khí của tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Dù chỉ dùng một giọt để thi triển pháp thuật cấp thấp thì cũng có thể phát ra uy lực mạnh mẽ, diệt sát tu sĩ Luyện Khí như người thường.

"Bản chất của pháp lực cường đại, dù thi triển pháp thuật hay sử dụng pháp khí đều có hiệu quả biến mục nát thành thần kỳ."

Trong lòng của hắn không khỏi càng hướng đến Trúc Cơ.

Nhưng cùng lúc đó thì cũng thầm ao ước Nguyễn Tinh Linh, hiển nhiên dị bảo của đối phương tiêu hao ít, uy lực lớn, tốt hơn cái kéo hư này rất nhiều.

Nhắc đến Nguyễn Tinh Linh, Phương Tịch lại thở dài.

Ván này thời khắc mấu chốt đối phương chạy đến, còn giết chết Ngân Giáp ma đầu nhìn như thắng nhưng thật ra đã thua...

Đang trầm ngâm chợt cảm nhận được gì đó Phương Tịch biến sắc, thu Kim Giao Tiễn vào túi trữ vật rồi chủ động mở trận pháp ra.

Không bao lâu sau Nguyễn Tinh Linh đã chậm rãi bước đến.

"Tham kiến đảo chủ!"

Phương Tịch vừa chắp tay vừa cười nói: "Xin mời ngồi xuống uống trà."

Nguyễn Tinh Linh ngồi đối diện Phương Tịch, cầm chén trà, uống một hớp, không khỏi cảm khái: "Trà nghệ của Phương đạo hữu lại có tăng tiến, ta ở bên ngoài vẫn luôn nhớ đến trà xanh và rượu ngon ở đây..."

"Lệnh đồ sao rồi?"

Phương Tịch lại lấy bánh ngọt ra, thuận miệng hỏi.

Nhắc đến Nguyễn Đan, Nguyễn Tinh Linh không khỏi tức giận cùng thương tiếc: "Pháp thể bị hao tổn, hi vọng Trúc Cơ xa vời... Hừ, thời điểm Ngân Giáp ma đầu tàn sát bừa bãi còn đội chấp pháp Tam Thập Lục Đảo ở đâu? Chuyện này ta chắc chắn sẽ đòi công đạo."

Nhìn dáng điệu này thì Nguyễn Tinh Linh định thông qua con đường bình thường khiếu nại lên liên minh Tam Thập Lục Đảo chứ không phải định để Đào Hoa đảo tách khỏi liên minh.

Trong này có khác biệt rất lớn.

Một khi tách khỏi liên minh Tam Thập Lục Đảo đó chính là địch nhân. Hơn nữa dù có lý thì cũng trở thành không ai để ý.

Mà khiếu nại như bình thường thì là không nguyện ý lật bàn, ngươi tốt, ta tốt, mọi người tốt, phía trên nhất định phải trấn an và đền bù.

Chỉ một chiêu này, Phương Tịch đã biết Nguyễn Tinh Linh vẫn còn lý trí.

"Lần này còn phải đa tạ ngươi, nếu không thì chưa chắc Đào Hoa đảo có thể cầm cự đến khi ta trở về..."

Nguyễn Tinh Linh đứng dậy, vén áo thi lễ.

"Đảo chủ đừng có hại chết tại hạ..."

Phương Tịch khoát tay liên tục, lại rót cho Nguyễn Tinh Linh một chén linh trà: "Ta lại muốn hỏi một chuyện... chuyện Trúc Cơ!"

Bây giờ hắn hậu tích bạc phát, cuối cùng đã đột phá quan ải, tấn thăng Luyện Khí tầng bảy nên bắt đầu tìm hiểu chuyện Trúc Cơ là rất hợp lý.

Về phần tu vi thật sự?

Dùng Yêu Ma Thụ chứa đựng pháp lực, Nguyễn Tinh Linh không thể nào phát hiện được.

Dù sao thì nàng cũng không có thần thức.

"Trúc Cơ..."

Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Tinh Linh không khỏi cười khổ: "Hồ Vạn Đảo đối với tu tiên giới Việt Quốc chỉ là một mảnh đất nghèo, cơ duyên Trúc Cơ vô cùng ít... Về phần cơ duyên Trúc Cơ trong Việt Quốc thì đa phần là bị Huyền Thiên Tông nắm giữ, ngay cả Thất đại thế gia, Ngũ đại tông môn cũng rất khó có được Trúc Cơ đan... Đương nhiên những linh vật Trúc Cơ kém hơn thì những thế lực Trúc Cơ này thỉnh thoảng vẫn có được, bảo đảm truyền thừa gia tộc không dứt."

"Lần này ta ra ngoài, du lịch nhiều chỗ, cuối cùng định cư ở Bạch Trạch Tiên Thành, lúc đang chuẩn bị chuyện Trúc Cơ lại nghe được tin tức Hắc Sa đảo bị diệt đành bất đắc dĩ trở về..."

Thần sắc Phương Tịch ngưng trọng, chuyện Ngân Giáp ma đầu hủy diệt Hắc Sa đảo bị người ở tu tiên giới Việt Quốc trắng trợn truyền bá vậy thì hắc thủ phía sau không cần đoán cũng biết có quan hệ với thế lực Trúc Cơ ở Hồ Vạn Đảo.

Vì để ngăn cản Nguyễn Tinh Linh Trúc Cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận