Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 300: Thắng lợi dễ dàng

Kinh Lôi Kiếm!

Kiếm này chính là một món dị bảo hệ Lôi do lão tổ khai phái của Linh Kiếm Môn truyền lại.

Nghe nói phối hợp với kiếm quyết bí truyền thì uy lực còn lớn hơn linh khí cực phẩm một bậc.

Nói đúng hơn, uy năng của nó còn mạnh hơn Tử Uẩn Trạc trong tay của Phương Tịch mấy phần.

"Kiếm này vừa xuất, không chết cũng bị thương, đạo hữu cần phải nghĩ kỹ, nhất định phải bao che tên cướp tu kia sao?"

Hai tay Lý Như Kiếm cầm kiếm, nâng qua đỉnh đầu, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc quát hỏi.

"Bản đảo chủ đã nói, vừa vào bản đảo, ân oán điều tiêu!" Phương Tịch phất tay áo kích phát ra một đạo pháp lực màu xanh, thu Ất Mộc Thần Kiếm lại trong tay, chỉ thấy trên thân thanh đoản kiếm này đã có một khe nứt.

Dù sao thanh kiếm này cũng là do thần quang ngưng tụ, khó khăn lắm mới đạt đến đảng cấp linh khí thượng phẩm nên khó mà địch nổi uy lực của Kinh Lôi Kiếm!

Hắn mỉm cười, khẽ vỗ nhẹ lên thân kiếm.

Trong quang mang xanh biếc lóe lên, vết nứt trên Ất Mộc Thần Kiếm trong nháy mắt đã không còn tung tích, lại phát ra một tiếng kiếm minh vô cùng thanh thúy.

"Bướng bỉnh mất linh!"

Thần sắc Lý Như Kiếm lạnh lẽo, không ngừng đưa Canh Kim kiếm khí cuồn cuộn đã khổ tu nhiều năm vào trong Kinh Lôi Kiếm.

Kinh Lôi Kiếm nhận được cỗ lực lượng cường đại này rót vào, kim lôi cuồng thiểm trên thân kiếm, kiếm quang tăng vọt, mang theo phong lôi, uy thế vô cùng kinh người.

"Kiếm Động Phong Lôi!"

Nguyễn Tinh Linh cũng không khỏi biến sắc: "Tạo nghệ kiếm đạo của vị đại trưởng lão Linh Kiếm Môn này quả là vu tư? !"

"Canh Kim Kiếm Quyết, ngũ lôi oanh đỉnh!"

Lý Như Kiếm cầm Kinh Lôi Kiếm bổ xuống, kiếm quang chia làm năm đạo, mỗi đạo đều mang theo uy năng phong lôi, thanh thế vô cùng to lớn.

Phương Tịch liên tục gảy mười ngón tay, từng đạo Ất Mộc Thần Quang bay ra hóa thành năm thanh Ất Mộc Thần Kiếm đôis đầu với kinh lôi.

Ầm ầm!

Lôi quang lấp lóe, kiếm khí cuồng tích!

Thanh sắc và kim sắc thần lôi quấn lấy, thôn phệ lẫn nhau... Cuối cùng tiêu tán không còn.

Phương Tịch phẩy tay áo một cái, thu hồi năm thanh Ất Mộc Thần Kiếm, tay trái lại nhẹ nhàng vung lên, sáu thanh Ất Mộc Thần Kiếm giống nhau như đúc xuất hiện, tổ hợp lẫn nhau hóa thành một thanh thanh sắc cự kiếm.

Xoẹt xẹt!

Trên thân kiếm còn bốc lên linh diễm thanh sắc.

Ất Mộc Chân Hỏa!

Thanh kiếm khổng lồ mang theo ngọn lửa hoành không trảm kích, chém giết cùng Lý Như Kiếm, thanh sắc chân hỏa và kim sắc lôi đình không ngừng lấp lóe, dường như không hề rơi xuống hạ phong chút nào.

"Nguyên bộ linh khí thượng phẩm? Còn đều là phi kiếm?"

Lưu Tam Thất sờ cằm: "Gần đây trong ba nước có linh khí thượng phẩm tinh phẩm như vậy hiện thế sao? Vì sao ta chưa bao giờ thấy qua..."

Thật ra lúc thấy từng thanh đảo kiếm xanh kia thì trong lòng Lưu Tam Thất chẳng biết tại sao lại hơi hồi hợp.

Lần này nhìn Phương Tịch, y cảm thấy hoàn toàn khác với trước đây, thậm chí còn có xúc động muốn quỳ lạy.

Cũng may mà y là tu sĩ Trúc Cơ, cuối cùng cũng không mất đi hình tượng trước mặt người khác.

Nhưng y cũng biết được một bộ thanh sắc phi kiếm này của Phương Tịch thâm tàng bất lộ, lại còn ẩn giấu huyền diệu: "Trận đấu pháp này... Quả thật nhiều lầm xuất hiện lo lắng nha..."

"Không thể nào... Dù là một bộ phi kiếm thì làm sao hắn có thần thức cường đại như vậy để khống chế chứ?" U Nguyệt Tử thì đầy vẻ khó tin.

Bây giờ Phương Tịch triển lộ ra khả năng đấu pháp, ngay cả cô ta cũng chưa chắc có thể dễ dàng thắng được.

Thậm chí U Nguyệt Tử biết được nếu đổi Lý Như Kiếm thành bản thân thì chưa chắc sẽ ứng đối nhẹ nhàng được như vậy, nói không chừng sẽ... Bại!

Bất luận cô ta thừa nhận hay không thì trong mắt mọi người bây giờ Phương Tịch đã có chiến lực của Trúc Cơ hậu kỳ.

Bất chợt lại nghe được một âm thanh kinh thiên động địa.

Sắc mặt Lý Như Kiếm đỏ lên, Kinh Lôi Kiếm trong tay bộc phát ra một cỗ Canh Kim kim mang kinh khủng, y liên trảm mười ba kiếm, cuối cùng mới bổ tán được Ất Mộc Chân Hỏa của thanh sắc cự kiếm.

Lúc này, khí tức trên người y đã mơ hồ tiếp cận đẳng cấp Trúc Cơ viên mãn.

"Người này... Thế mà lại vận dụng bí thuật tăng cường pháp lực sao?"

Nguyễn Tinh Linh yếu ớt thở dài, khiến giọng nói dễ nghe truyền vào tài của mỗi tu sĩ ở xung quanh: "Đại trưởng lão Linh Kiếm Môn vốn không còn nhiều thọ nguyên, lại tổn hao nhiều nguyên khí như vậy, quả thật là được không bủ nổi mất mà..."

"..." Kiếm tu Trúc Cơ của Linh Kiếm Môn kia cũng có vẻ mặt lo lắng, nghe đến đó y không thể không hung hăng trừng Nguyễn Tinh Linh.

"A? Liều mạng sao?"

Phương Tịch khẽ cười thu hồi sáu thanh Ất Mộc Thần Kiếm, hai tay kháp quyết, pháp lực Thanh Mộc Trường Sinh Công phóng ra.

Hưu hưu hưu hưu!

Thanh mang bùng lên, tất cả mười hai thanh Ất Mộc Phi Kiếm xoay quanh người hắn, khiến tu sĩ Trúc Cơ vây xem đều biến sắc.

"Thôi được... Đến lúc kết thúc rồi, nhanh!"

Dưới sự chỉ huy bằng thần niệm của Phương Tịch, mười hai thanh Ất Mộc Thần Kiếm bay ra, tung hoành qua lại như Thiên Ngoại Phi Tiên, bố cục tinh diệu, mơ hồ tạo thành trận phế nào đó, vây Lý Như Kiếm vào giữa.

Xoẹt xẹt!

Từng tia Ất Mộc Thần Lôi từ trên thân thanh sắc đoản kiếm bay ra như tạo thành từng đạo lỗi võng.

Mây đen bất chợt giăng kín bầu trời, thanh sắc lôi đình to khoảng cái chén đánh xuống.

"Đây là... Trận pháp?"

Hai mắt Lý Như Kiếm như điện, hoảng sợ thất sắc.

"Đây là Ất Mộc Thần Lôi Kiếm Trận mà bản nhân tự sáng tạo, còn nhờ đạo hữu đánh giá thử..."

Phương Tịch cười dài, vô số thanh sắc lôi đình thô to từ giữa không trung đánh xuống.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Lý Như Kiếm liên tục gầm thét, cầm Kinh Lôi Kiếm liên tục chống lại mấy đạo Ất Mộc Thần Lôi, cuối cùng Kinh Lôi Kiếm vẫn bị đánh văng khỏi tay rồi bị một đạo Ất Mộc Thần Lôi thô to đánh lên người.

Tạp sát!

Kiếm quang toàn người y tiêu tán, phun mạnh ra một ngụm tinh huyết, khí tức nhanh chóng uể oải xuống.

"Phương đảo chủ dừng tay, ta thay mặt đại trưởng lão nhận thua!"

Thấy Lý Như Kiếm có khả năng chết trong kiếm trận, Trúc Cơ hắc y của Linh Kiếm Môn lập tức hét lớn.

Hưu!

Trong Ất Mộc Thần Lôi Kiếm Trận, một thanh thanh sắc đoản kiếm chĩa vào cổ của Lý Như Kiếm.

Phương Tịch mỉm cười, hỏi: "Đạo hữu muốn nhận thua sao?"

Lý Như Kiếm phảng phất trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi, lưng thẳng như kiếm đã cong xuống: "Đạo kiếm trận của đạo hữu quá điêu luyện, lão phu nhận thua!"

"Như vậy rất tốt."

Phương Tịch phẩy tay áo một cái, nhẹ nhàng thu hồi mười hai thanh phi kiếm, nhìn dáng vẻ của hắn như không phí chút sức nào.

Đây cũng là bình thường.

Dù sao nếu hắn toàn lực phát động thì ít nhất cũng có thể ngự sử mười chín thanh Ất Mộc Thần Kiếm.

Về phần Ất Mộc Thần Lôi Trận?

Sau khi trận này rơi vào trong tay của hắn đã sớm được hắn tìm hiểu thấu đáo, kết hợp khiếu môn bày trận di động, tạo thành Ất Mộc Thần Lôi Kiếm Trận, chính là thành quả mới nhất mà hắn nghiên cứu ra.

Bây giờ thi triển quả nhiên vô cùng sắc bén, dễ dàng khắc địch.

'Dựa vào tu vi Trúc Cơ hậu kỳ bây giờ của ta dù chỉ dùng Ất Mộc Thần Quang thì tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thậm chí Trúc Cơ viên mãn cũng không phải là đối thủ...'.

Phương Tịch thu hồi thần thông, nở nụ cười hòa thiện: "Nếu đấu pháp đã có kết quả thì chuyện trước đó đương nhiên sẽ không nhắc lại, mời chu vị đến Trường Thanh Các ngồi chơi..."

"Đạo hữu khách khí rồi."

Thần sắc của đám Trúc Cơ Ngôn Trường Không vô cùng trịnh trọng, hoàn toàn khác với lúc trước.

Dù sao bây giờ thủ đoạn thần thông của Phương Tịch thật sự có thể so với Trúc Cơ viên mãn, quả thật khiến bọn họ kinh sợ không thôi.

"Chúc mừng Phương đạo hữu, sau này danh hiệu đệ nhất tu sĩ Hồ Vạn Đảo sẽ phải tặng cho đạo hữu rồi."

Nguyễn Tinh Linh cũng cười nói.

Phương Tịch nghe vậy thì trong lòng lại quýnh lên.

'Đệ nhất tu sĩ Hồ Vạn Đảo?'.

'Được rồi... Miễn cưỡng cũng xem như đệ nhất, không phải sao?'.

Lý Như Kiếm nguyên khí trọng thương, lại bởi vì cưỡng ép thi triển bí pháp tăng pháp lực, nói không chừng còn phải giảm thọ nên không nói lời này mà do vị Trúc Cơ hắc y kia nói vài câu khách khí rồi mang Lý Như Kiếm chật vật rời đi.

Về phần U Nguyệt Tử thì cười cứng nhắc, không muốn trêu chọc tên cường địch kiêm hàng xóm Phương Tịch này.

Cùng những tên Trúc Cơ còn lại đến Trường Thanh Các, Phương Tịch phân phó bày tiệc, cùng thưởng thức Tiểu Thanh Long Thang và Long Lân Tinh Mễ cấp hai, đều cùng tán thưởng.

Trong nhất thời, chủ và khách đều vui vẻ.

"Phương đảo chủ khách khí rồi, sau này chúng ta chắc chắn lại đến nhà bái phỏng..."

Sau kia tiễn một tên Trúc Cơ cuối cùng đi, Phương Tịch trở lại Trường Thanh Các đã trở nên quạnh quẽ, một mình uống rượu còn lại trong chén.

"Đảo chủ..."

Chung Hồng Ngọc từ ngoài hành lang xuất hiện, quỳ xuống: "Làm phiền đảo chủ ra mặt cho Hồng Ngọc, ước đấu đại tu Trúc Cơ hậu kỳ, Hồng Ngọc không thể báo đáp..."

"Ngươi có thể Trúc Cơ thành công chính là báo đáp tốt nhất cho ta."

Phương Tịch cười ấm áp: "Mấy ngày nữa ngươi nên bắt đầu bế quan trùng kích Trúc Cơ đi, ta tự hộ pháp cho ngươi."

"Vâng..."

Chung Hồng Ngọc nhìn Phương Tịch với ánh mắt si mê.

Trong tu tiên giới, nữ tử vốn có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh, huống chi Phương Tịch còn là người từ nhỏ nàng đã thân cận, cảm giác càng khác biệt hơn.

...

"A... Phương lão tổ, ngươi không giữ lời hứa!"

Hôm sau.

Chung Hồng Ngọc đến Trường Thanh Các thỉnh an, chợt nghe một tiếng hét thảm.

Trong thanh quang lấp lóe, hình như có mấy cỗ thi thể bị ném ra ngoài, lại chợt bị thu vào trong túi trữ vật.

"Hồng Tụ, tiểu Oánh ra dọn dẹp đi."

Phương Tịch từ Trường Thanh Các bước ra, mặt mũi tràn đầy xúi quẩy: "Thật sự là hết nói nổi... Có cướp tu ngu xuẩn nghe ta nói vừa vào trong đảo, ân oán đều tiêu thì muốn đến tìm bản đảo chủ nương tựa tránh họa, còn muốn bản đảo chủ làm lão đại của cướp tu... Thật sự cho rằng ta là người che chở cướp tu sao?"

Chẳng biết tại sao Chung Hồng Ngọc lại buồn cười.

Nhưng thần sắc của nàng lại chợt trở nên trịnh trọng: "Rõ ràng chúng ta đã giải thích, sao người ngoài lại không tin chứ?"

Nàng hơi tức giận, rõ ràng mình thiên tân vạn khổ mới đổi được Trúc Cơ Đan, còn không may bị đánh cướp, cuối cùng lại là kết quả như vậy?

Thậm chí nếu không phải thực lực của đảo chủ đủ có thể che chở nàng thì nói không chừng bây giờ đã bị bắt về Linh Kiếm Môn để báo thù...

"Chuyện đời luôn là vậy... Nếu bị ảnh hưởng chỉ có thể nói rõ nội tâm của ngươi không đủ mạnh."

Phương Tịch mỉm cười, dù sao hắn cũng không quan tâm những tên này, đến tặng phân bón miễn phí cho cây cũng rất tốt.

Về phần thuận miệng bịa chuyện gì mà vào đảo của ta, ân oán đều tiêu, đại kiếp khó thương...

Thật ra chuyện này cũng phải chia người, đến cùng có nhận hay không hoàn toàn là do người đảo chủ này quyết định.

Mặc dù bây giờ Long Ngư Đảo đúng là có thể xem như thế ngoại đào nguyên một phương, dù chọc Huyền Thiên Tông cũng có thể chống địch ở bên ngoài...

"Ta thấy ngươi thần hoàn khí túc, tam bảo tinh khí thần đều ở đỉnh phong, đúng lúc bế quan đi..."

Phương Tịch dùng thần thức quét qua Chung Hồng Ngọc, mở miệng nói: "Đưa Trúc Cơ Đan cho ta xem thử..."

Chung Hồng Ngọc lấy một cái bình nhỏ trong túi trữ vật ra, đưa cho Phương Tịch.

Phương Tịch nhận lấy, dò xét thử: "Đan dược không có vấn đề, mặc dù Trúc Cơ Đan liệt phẩm chỉ có công hiệu khoảng sáu, bảy phần của chính phẩm nhưng đối với ngươi cũng đủ rồi."

Dù sao Chung Hồng Ngọc cũng là linh căn trung phẩm, ít nhất thời điểm nàng Trúc Cơ thì linh căn sẽ không cản trở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận