Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 70: Bán thịt (2)

Phương Tịch nhìn một màn này, thậm chí hắn phải vận Hỗn Nguyên Kình mới có thể làm cho ban thân không run rẩy ở đây.

Trời có mắt rồi!

Từ lúc nào hắn lại có nhiều linh thạch như vậy rồi?

Hắn trồng trọt nguyên năm, cộng thêm những thu nhập lẻ tẻ khác, một năm thu nhập của hắn cũng chỉ hai, ba khối linh thạch mà thôi.

Nếu không phải vì không có linh thạch thì tu vi của hắn làm sao lại cứ co đầu rút cổ không tiến được, làm sao không tu công pháp luyện thể của tu tiên giới mà đi học khí huyết võ đạo chứ?

Còn không phải bởi vì một chữ nghèo hay sao.

Bây giờ, hắn cũng đã nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy.

Cũng may, Phương Tịch biết được bây giờ hắn đang ở trong hang cọp, hắn tiện tay bỏ linh thạch vào trong ngực, rồi cười to: "Chưởng quỹ sảng khoái!"

Sau đó, hắn cáo từ rời khỏi, bên tai hắn lại truyền đến tiếng nói của Kỳ Lục: "Chậm đã!"

"Sao thế? Kỳ chưởng quỹ có chuyện gì xin chỉ giáo?"

Đôi mắt Phương Tịch híp lại, hắn đã vận chuyển Hỗn Nguyên Kình trong lòng bàn tay.

Khoảng cách gần như vậy, cho dù đối phương là đại cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, đối mặt tu sĩ Luyện Thể cũng sẽ phải ăn thiệt thòi.

"Ha ha... Không có gì, ta chỉ muốn hỏi đạo hữu chắc là không chỉ có bấy nhiêu thịt thôi đúng không? Nếu sau này đạo hữu lại có đừng quên chiếu cố sinh ý cho tiểu điếm."

Kỳ Lục cười híp mắt, y tiễn Phương Tịch rời khỏi Bách Xảo Lâu, y hành lễ nhìn đối phương rời đi.

Đợi đến khi bóng lưng của Phương Tịch biến mất trong dòng người, Nghênh Tùng đã tiến lại gần: "Lục thúc... Có phải là ta đã nhìn lầm hay không, trên người tên này ngay cả túi trữ vật cũng không có, nói không chừng hắn chỉ là gặp may mới có được thi thể yêu thú... Hơn nữa mười cân thịt giá một khối linh thạch cũng quá cao rồi..."

"Ha ha, ngươi là cháu ta, ta mới chiếu cố ngươi, thứ ngươi phải học vẫn còn rất nhiều."

Kỳ Lục cười híp mắt trở lại quầy, y đánh giá thịt Thái Tuế: "Mặc dù thịt này chỉ là nhất giai hạ phẩm, nhưng nó rất tinh khiết, lại có tác dụng đại bổ khí huyết, bán cho thể tu, một khối linh thạch nhiều nhất chỉ năm cân. Cho dù người kia là gặp may hay đúng là nhân vật hung ác, thì có chuyện gì liên quan đến ta đâu? Một con yêu thú tối đa chỉ vài trăm cân thịt, chẳng lẽ chỉ vì mấy chục khối linh thạch lại đập đi chiêu bài của Bách Xảo Lâu chúng ta hay sao? Nếu dám làm như vậy, gia tộc cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Lục thúc nói đúng." Nghênh Tùng ra vẻ đã thụ giáo.

Kỳ Lục nhìn qua phương hướng mà Phương Tịch rời đi, y còn có một câu chưa nói.

Lúc nãy, khi đối phương đến gần, ngay cả y cũng có cảm giác hãi hùng khiếp vía, tên khách nhân này bề ngoài là tu vi thấp, nhưng nói không chừng hắn đã tu luyện pháp thuật liễm tức cao minh gì đó, hắn tuyệt đối là một kẻ khó chơi.

Chỉ vì một đầu yêu thú nhất giai hạ phẩm mà trêu chọc nhân vật cỡ này sao? Đầu óc của y còn chưa có hư đâu!

"Có phải ta đã quá cẩn thận rồi không?"

Sau khi Phương Tịch liên tục di chuyển nhiều chỗ lại thay đổi bên ngoài xong, hắn rời khỏi phường thị, nhưng vẫn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Biết sao được, hắn phóng túng ở Đại Lương như vậy là vì biết rõ không có ai có thể đánh thắng được hắn.

Nhưng hắn ở Nam Hoang tu tiên giới lại sợ như vậy là vì hắn biết rõ người có thể đánh thắng hắn có rất nhiều.

Cũng may, sau khi Phương Tịch rời khỏi phường thị, hắn lại giả bộ đi ra khỏi một khoảng, cũng không có tên cướp tu nào đột nhiên nhảy ra muốn giết người đoạt bảo.

Thấy thế, hắn lập tức vứt áo khoác, thay phục sức của Linh nông, quay người đi trở về khu nhà lều.

Sau đó, Phương Tịch đã chuẩn bị đi tìm Trần Bình để trả tiền, tiện thể hỏi thăm y xem chỗ nào có bán Phá Cấm Phù.

'Lúc trước kết giao với Trần Bình là vì ta muốn mở rộng con đường để bán lượng lớn vật tư...'.

'Nhưng bây giờ, con đường của hắn vẫn rất yếu, chỉ là một tên Cửu Huyền lão đạo, vẫn còn nghèo hơn ta.'.

'Cũng chỉ có tên Địch Thất kia là có thể trông cậy lần sau bán yêu thú khác, ta có thể cân nhắc bán cho hắn.'.

Về phần thịt Thái Tuế sao?

Sau khi Phương Tịch bán mấy trăm cân xong sẽ thu tay lại.

Nếu không để người khác biết được hắn có một đầu yêu thú có thể không ngừng sản xuất thịt thì chắc chắn chúng sẽ xé xác hắn.

'Nhắc đến đầu Thái Tuế này, đặc tính của nó quả nhiên không tệ.'.

'Có nó trong tay, không khác gì có được địa sản không ngừng sản xuất linh thạch nha...'.

'Ách, không đúng, ta lại quên cân nhắc đến số lượng thể tu rất ít, sớm muộn gì thị trường cũng sẽ bảo hòa... Mà khi thị trường bão hòa, giá cả sẽ giảm mạnh, nếu ta làm không khóe sẽ có thể bị tóm được...'.

Phương Tịch bước đến trước nhà của Trần Bình, hắn gõ cửa.

Thời hạn một tháng đã sắp đến, hắn là người giữ lời, nợ tiền vẫn phải trả.

Lúc trước hắn mượn bọn họ bốn khối linh thạch để mua Khí Huyết Đan, hắn đã nói rõ sau một tháng sẽ trả năm khối, vậy chính là năm khối.

Mặc dù lợi tức này rất khủng bố, 25% một tháng, nếu tính trong một năm thì chính là 300%.

'Tên Trần Bình này, lại có thiên phú đặt lợi nhuận.'.

Đang lúc hắn suy nghĩ, Trần Bình mở cửa phòng ra, trên mặt y không nén được vẻ vui mừng, tiếp theo y lại chuyển thành giọng nghẹn ngào: "Phương đạo hữu..."

"Chuyện gì đã xảy ra?" Phương Tịch không hiểu ra sao.

"Ta mới vừa nhận được tin tức... Sư phụ Tông Ngộ của ta đã binh giải rồi!"

Trần Bình trả lời với vẻ mặt bi thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận