Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 417: Huyết Tuyền Pháp

Hồng Nhật giới.

Một thành trì nào đó.

Trên đường lát đá xanh, người qua lại rộn rộn ràng ràng.

Phương Tịch ngoắc tay, gọi một người bán mứt quả dạo đến, tiện tay mua một xâu hồ lô ngào đường, ngồi trong quán trà.

"Từ khi khổ tu đến nay cũng chưa từng nhàn nhã như vậy."

"Bây giờ ta đã thả cái tin tức chấn động kia ra, nói không chừng Nguyên Quốc còn phải loạn một trận, đúng lúc tránh đầu gió."

Phương Tịch cắn một miếng mứt quả.

Tu vi càng cao thâm thì hắn hành sự càng tùy tâm sở dục.

Lúc này, một đạo nhân dắt lừa cũng vào quán trà, thấy Phương Tịch thì đạo nhân lập tức kinh sợ: "Công tử, quả thật ngọc thụ lâm phong, khí chất bất phàm..."

"Ồ? Ngươi nói xem bất phàm ở đâu, nếu nói đúng ta sẽ mời lại ngươi một bàn rượu thịt, thế nào?"

Phương Tịch thấy đạo nhân này khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt đầy tang thương thì không khỏi cười ha ha.

Những trà khách còn lại nghe đến đó thì da mặt giật giật, có người nhát gan đã đứng dậy tính tiền chuẩn bị đi, tránh khỏi quán trà này.

Dù sao trong Hồng Nhật giới, đạo nhân có địa vị cao nhất.

Dù cách ăn mặc của đối phương nghèo kiết hủ lậu, là một đạo nhân vân du bốn phương thì cũng không thể khinh thường.

Ai biết có phải hữu đạo chi sĩ cố ý như vậy, muốn chơi trò hồng trân hay không chứ?

"Tốt, vậy thì bần đạo sẽ nói chút về tướng mạo của công tử... Tướng mạo của công tử có thể nói cực quý, cái gọi chân mày là hoa của đôi mắt... Chân mày như tằm của công tử không có chỗ nào không tốt... Mà góc nhật nguyệt, ấn đường hồng quang... Những thứ này đều không cần nói, quan trọng là khí độ của công tử... Dù bần đạo đã tu đạo nhiều năm mà cũng cảm thấy kém rất nhiều đây..."

Đạo nhân trung niên ngồi ngay ngắn đối diện Phương Tịch, chăm chú nhìn một chút rồi bóp cổ tay thở dài: "Nếu là bình thường bần đạo gặp công thử thì không thể thiếu phải tiếp dẫn nhập đạo, đáng tiến bây giờ thiên hạ đại loạn, chư đạo công phạt... Lại không biết làm phàm nhân tốt hay là đạo nhân tốt hơn."

"Mặc dù ta chỉ là một kẻ phàm nhân nhưng cũng nghe được biến cố ở Đan Nguyên Đại Hội năm đó, không biết tu đạo giới bây giờ thế nào?"

Phương Tịch gọi chủ quán mang lên một ấm trà xanh, vài món điểm tâm tinh xảo, bày trước mặt đạo nhân trung niên, thuận miệng hỏi.

"Thảm, vô cùng thê thảm... Ngũ Tạng Quan, Hoàng Tuyền Quan đã mất Kim Đan Chân Nhân nên liên tục bị diệt môn..."

"Bây giờ Đạo Cung lại xuất thế lần nữa, do vị thiếu cung chủ kia dẫn đầu, đánh nhau với Bạch Cốt Quan, Vô Tình Quan còn lại, song phương lẫn nhau có thắng bại..."

"Thiên hạ Thập Phương Tùng Lâm đều loạn..."

Đạo sĩ trung niên nhấp một ngụm trà, lại ăn một cái bánh bao, lúc này mới thỏa mãn thở dài: "Vốn còn có đạo quan bảo vệ mà bây giờ không ít thành trì đều hóa thành phế tích, tà sùng hoành hành... Ngoại trừ tà sùng ở ngoài dã ngoại ra thì một số Đạo Nhân, Đạo Sĩ không bị trói buộc, thỏa thích huyết tế thôn, trấn, thậm chí cả thành... Chẳng lẽ chúng ta học đạo pháp này là vì vùi lấp nhân gian vào địa ngục hay sao?"

Đây đương nhiên là không phải, chỉ vì các người học công pháp ma môn, nếu đổi thành công pháp chính đạo đường đường chính chính thì sẽ tốt hơn nhiều.

Trong lòng Phương Tịch bổ sung một câu nhưng trên mặt lại giả vờ kinh hãi: "Đạo trưởng có cái gì để dạy ta?"

"Hắc hắc."

Đạo nhân trung niên ăn no uống đủ, lúc này mới vỗ bụng nói: "Bần đạo đến đây là vì giải cứu người toàn thành này thoát khỏi đại nạn..."

Lời còn chưa dứt, một tầng hắc vụ từ đường đi tuôn ra, chợt bao phủ cả thành trì.

Từng Đạo Sĩ người mặc đạo bào đứng lơ lửng trên không, tản ra uy thế cường đại, trong đôi mắt mang theo vẻ đạm mạc thiên địa bất nhân.

"Chúng ta chính là Hoàng Tuyền Thất Tử, nhân khẩu thành này cũng rất thích hợp cho chúng ta tu luyện pháp lực..."

"Đúng vậy, hồn phách có thể rút ra tu U Minh Pháp, nội tạng mang cho dư nghiệt Ngũ Tạng Quan luyện chế Ngũ Tạng Đan."

Một Đạo Sĩ mập mạp mặc đạo bào vàng liến môi: "Bây giờ Đan Nguyên Đại Hội không còn... Chúng ta mới phải tự ăn qua loa bực này..."

"A, Là Đạo Sĩ!"

"Đạo Sĩ lão gia tha mạng, Đạo Sĩ lão gia tha mạng..."

"Phế vật, không nghe thấy sao, những đạo nhân này muốn huyết tế chúng ta, liều mạng với chúng đi!"

Trong thành hoàn toàn đại loạn, các phàm nhân bôn ba la khóc, đủ loại phản ứng.

Có thể nói, quả thật là cảnh tượng tận thế.

"Đây... Đây..."

Sắc mặt của Phương Tịch hơi trắng bệch, nhìn bảy tu sĩ Trúc Cơ đang quát tháo: "Đạo trưởng cứu ta!"

"Yên tâm, lần này bản tọa đến đây là muốn cứu người toàn thành này."

Thần sắc vui cười của đạo sĩ trung niên chuyển thành nghiêm túc: "Nói thế nào cũng nhận ân tình một bữa cơm nước của ngươi."

Ầm ầm!

Một khắc sau, đạo sĩ trung niên bước ra một bước, từng đạo huyết ảnh hiện ra đầy trời.

Những huyết ảnh này tụ tán bất định, lúc ẩn lúc hiện phi phàm, nhưng lại vô cùng linh động.

Đạo Sĩ mập mạp mặc hoàng bào trước đó vừa định động thủ thì chỉ thấy một huyết ảnh đánh đến, không khỏi hét lớn: "Không tốt!"

Chỉ là còn chưa chờ người này thi triển thuật pháp hoặc khí cục phòng ngự đã bị huyết ảnh nhào đến.

Pháp thuật phòng ngự gì đó trước huyết ảnh, quả thật như không có gì.

Đạo Sĩ mập mạp hét thảm, tinh huyết, cốt nhục toàn thân đều tiêu tan, chỉ còn lại một tấm da người, lẻ loi trơ trọi, phiêu đãng.

"Là Vũ Sĩ!"

"Chạy mau!"

Hoàng Tuyền Lục Tử còn lại thấy cảnh này thì sắc mặt đại biến, mỗi người tự khống chế một đạo hoàng sắc độn quang chạy về bốn phương tám hướng.

"Ha ha, bây giờ muốn đi, không sợ đã quá trễ rồi sao?"

Đạo nhân trung niên cười lạnh, một đám hồng vân hiện lên trên không trung của thành trì, luyện hóa hoàn toàn hắc vân trước đó...

Đi kèm với từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn nhưng trên mặt của đạo sĩ trung niên lại hiên ra một nụ cười quỷ bí.

Vào lúc này, chợt xảy ra dị biến!

Hai đạo tinh quang từ chân trời phi nhanh đến đây, một đạo màu đen nhánh, một đạo màu vàng đất.

Độn quang ở giữa không trung đã hóa thành hai quang hà to lớn, hung dữ đụng vào hồng vân.

Một âm thanh như sét đánh vang lên cực lớn qua đi, hồng vân và các loại hào quang tỏng nháy mắt đã ảm đạm không ít, hiện ra thân ảnh của ba Chân Nhân Vũ Sĩ.

Một người trong đó, Phương Tịch còn rất quen thuộc, chính là Côn chân nhân kia.

"Lại là các ngươi... Thiếu cung chủ kia nhớ thương Kim Đan của bản nhân cũng quá nhiều năm rồi đó chứ?"

Người trung niên phát ra tiếng nói thanh thúy của thiếu niên, y chợt lột da mặt đi, một gương mặt trẻ hơn rất nhiều hiện ra, chính là Dư Hóa!

Y nhìn tấm da của Đạo Sĩ Hoàng Tuyền Quan cuối cùng trong tay, lại thở dài: "Không ngờ... Những tên dư nghiệt Hoàng Tuyền Quan này, cuối cùng vẫn đầu nhập Đạo Cung các ngươi."

Từ sau Đan Nguyên Đại Hội năm đó, Dư Hóa nắm bắt cơ hội, từ khe hở hư không chạy ra khỏi bí cảnh Vạn Hóa thì y lập tức lang bạt chân trời, tu tập đạo pháp.

Tu vi cấp Kim Đan đã đủ để y hoành hành dã ngoại, hưởng thọ năm trăm năm.

Thế nhưng... Vẫn còn một Đạo Cung đuổi sát không buông với y.

Về phần nguyên nhân thì bây giờ Dư Hóa cũng biết, chính là viên Vô Biên Huyết Hải Đan trong cơ thể y.

Muốn thành Kim Đan này tương đối gian nan, ngoại trừ Đan Nguyên Đại Hội ra thì không có đường tắt tốc thành nào.

Mà với cục diện thế lực hai phe khai chiến như hôm nay thì cũng không thể nào tổ chức loại thịnh sự Đạo Cung này.

"Ha ha... Nhưng mà Dư đạo hữu ngươi có suy nghĩ khác người, muốn từ trong U Minh Pháp của Hoàng Tuyền Quan tìm ra đạo pháp phía sau, đáng tiếc... Huyết Tuyền Pháp kết hợp giữa U Minh Pháp và Huyết Bì Pháp, cuối cùng được xác nhận là con đường sai lầm!"

Côn chân nhân cười ha hả nói.

"Cái gì?"

Chuyện này khiến Dư Hóa rung động còn lớn hơn trước đó: "Chẳng lẽ chúng ta sau Kim Đan thì không còn đường tiến lên sao?"

"Cũng không phải, con đường sau Kim Đan đều nằm trong tay của thiếu cung chủ, thiếu chủ cầu hiền như khát nước, nếu thấy đạo hữu thì chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, dốc túi tương thụ."

Một Kim Đan Chân Nhân khác mở miệng cười, lưỡi của người này rực rỡ hoa sen, trong lời nói dường như còn có lực lượng mê hoặc tâm thần.

"Hừ! !"

Dư Hóa hừ lạnh, cả người y chợt nổ tung, hóa thành da máu đầy trời.

Vô số da người phiêu phiêu đãng đãng, chạy về tứ phương.

"Đi!"

Trong tay Côn chân nhân hiện ra một vật như cuộn tranh.

Y quán chú pháp lực vào trong, cuộn tranh lập tức bay ra, lăng không mở ra tràng cảnh trong đó, chẳng qua là sơn thủy đồ bình thường mà thôi.

Nhưng lúc này, những thủy mặc kia chợt như vật sống, nhảy ra khỏi mặt giấy, ngưng tụ thành một đạo hắc tuyến, bắn đến tấm da người đang phiêu đãng về thành trì.

"Cũng may mà ta đã mượn bảo vật này của thiếu cung chủ, nếu không thì nói không chừng sẽ để ngươi chạy thoát."

Côn chân nhân hừ lạnh, một đại thủ lăng không đập xuống.

Da người nhanh chóng đầy lên rồi hóa thành thân ảnh của Dư Hóa, mặt y không khỏi cười khổ.

Lần này, dường như y đã bị ép đến tuyệt cảnh.

Nhưng mà tâm tính của Dư Hóa kiên nhẫn, dù rơi vào tuyệt cảnh cũng không giãy giụa cầu sống.

Ngay lúc Dư Hóa định phun Kim Đan trong cơ thể ra liều chết đọ sức thì bên tai y chợt truyền đến tiếng cười nhẹ: "Đạo sĩ... Hình như không phải ngươi giải nạn cho thành trì mà là ta giản nạn cho ngươi nha."

Chỉ thấy người trẻ tuổi xuất chúng kia, chẳng biết từ lúc nào đã bước lên giữa không trung, quan sát trận đấu pháp này.

Càng đáng sợ hơn là trước khi hắn mở miệng, vậy mà ba Kim Đan Chân Nhân không ai phát hiện ra!

"Ngươi..."

Dư Hóa cảm thấy người trẻ tuổi tuấn mỹ này hơi quen, gương mặt quý nhân lúc y nhập đạo mơ hồ hiện ra trong đầu.

Mặc dù tướng mạo hai người hoàn toàn khác nhau nhưng loại khẩu khí và thần thái này lại gần giống như đúc!

"Đạo hữu, khẳng định phải nhúng tay vào chuyện của Đạo Cung ta sao?"

Ngữ khí của Côn chân nhân lành lạnh.

"Mang Đạo Cung đến hù ta sao? Nếu Diêm Ma Đạo Chủ vẫn còn thì có lẽ còn phải cố kỵ một chút, bây giờ thì?"

Phương Tịch cười nhạo, thi triển Vạn Hồn Phiên trong tay.

Âm Dương Quỷ Vương và một Quỷ Vương Kết Đan hậu kỳ khác cùng nhào ra, trong mắt chúng đầy sự điên cuồng và tham lam, bay thẳng đến hai Kim Đan Chân Nhân.

Trước đó chúng cũng xem nhự bị bỏ đói đến hung ác, vất vả lắm mới nuốt được Bích Vân Tử, bây giờ chúng càng khát vọng huyết thực.

Phương Tịch căn bản không quản căn bản không quản đại chiến trên trời, dù sau cũng là lấy lớn hiếp nhỏ mà.

Nhưng mà Dư Hóa lại chợt vô cùng cung kính mà hành lễ: "Có phải là ân công ở trước mặt không?"

"Không sai, vậy mà vẫn còn nhận ra ta, xem như tiểu tử ngươi cũng có lương tâm."

Phương Tịch cười ha ha, ngồi trở lại quán trà, hàm xúc cười nhìn phong vân.

"Ân công độ ta nhập đạo, lại giúp ta thành tựu Đạo Sĩ, ân tình này, Dư Hóa không thể báo đáp nổi..."

Dư Hóa lại hành lễ: "Chỉ là mặc dù bây giờ đại thành Kim Đan nhưng nghi hoặc trong lòng càng nhiều hơn..."

"Cho nên ngươi muốn leo lên cảnh giới cao hơn xem thử sao?"

Phương Tịch lắc đầu: "Đi lầm đường, tiên đạo không phải ma đạo. Hãm càng sâu thì càng khó mà vãn hồi..."

"Tiên đạo, ma đạo..." Dư Hóa phúc đến thì lòng cũng sáng ra, y chợt hành đại lễ tham bái: "Kính xin ân công truyền thụ tiên pháp thật sự cho ta!"

"Pháp không thể khinh truyền..."

Phương Tịch lắc đầu: "Hơn nữa... Nếu ngươi muốn tu pháp của ta thì phải phế bỏ Kim Đan của ngươi, ngươi có bằng lòng không?"

Dư Hóa không khỏi ngơ ngẩn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận