Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 528: Thiên khung vân hải

Phương Tịch và Nam Cung Ly cùng xâm nhập vào lòng đất.

Không lâu sau đã đến một hang động dưới lòng đất.

Mặt đất sạch sẽ gọn gàng, trên vách động còn khảm từng viên dạ minh châu to như nắm tay, chúng tỏa ra một loại ánh sáng u ám...

Nam Cung Ly đến đây thì khí tức trên người cũng trở nên bí hiểm, chỉ dùng thần thức truyền âm để trò chuyện với Phương Tịch, hai người đi đến một góc rồi ngồi xuống.

Không lâu sau, chợt có thổ hoàng sắc quang mang lóe lên, lại có một Nguyên Anh lão quái thi triển thuật độn thổ đến, người này đội một cái trúc lạp dị bảo, dù thần thức cũng không thể xuyên qua, nghênh ngang tìm một tảng đá ngồi xuống đả tọa, không có ý định bắt chuyện với những người xung quanh.

Không bao lâu, thần thức của Phương Tịch khẽ động, sắc mặt của hắn hơi biến một chút.

Vù vù!

Nơi nào đó trong lòng đất chợt xuất hiện tiếng gió thổi qua.

Trong thanh quang lóe lên, một yêu tộc hoá hình giống như thanh niên nhân tộc hai mươi tuổi, người mặc thanh sắc vũ y nghênh ngang bước đến, thậm chí còn không thèm che giấu gương mặt.

"Đạo hữu cẩn thận, tên này là Thiên Phượng Nhất Tộc Phượng Thập Tam có thực lực cấp bốn trung phẩm đỉnh phong, có một lần thiếp thân bị tên yêu tu này để mắt đến, xém chút bị phá hỏng pháp thể, phải dùng Nguyên Anh trốn đi..."

Nam Cung Ly kiêng dè không thôi truyền âm cho Phương Tịch.

Mặc dù nàng tấn thăng Nguyên Anh trung kỳ chưa lâu nhưng thực lực của nàng trong Nguyên Anh của Khương Quốc tuyệt đối không yếu.

Mà nàng lại kiêng kỵ như vậy thì có thể thấy được thực lực của Phượng Thập Tam có thể không dưới Tiêu Dao Công!

Chẳng trách y lại dám nghênh ngang đến đây tham gia hội trao đổi tư nhân.

Chỉ cần tên yêu tu này không chủ động tìm đường chết mà chui vào đại trận, hoặc bị nhiều lão ma vây công thì ở Khương Quốc cũng mặc y tung hoành.

Dù sao Thiên Phượng Nhất Tộc có sở trường về pháp thuật thần thông hệ Hỏa và hệ Hư Không, rất giỏi phi độn!

"Thì ra là vậy, không biết tên yêu tu này có thủ đoạn gì lợi hại..."

Phương Tịch lộ ra vẻ kiêng dè, hỏi kỹ Nam Cung Ly, định xem thử hắn có thể hạ được đối phương hay không.

Dù sao Tiểu Thanh ở trong túi linh thú của hắn đã tu luyện đến cấp ba đỉnh phong từ lâu, chỉ thiếu một cơ hội là có thể tiến cấp!

Sau khi Phượng Thập Tam xuất hiện lại có từng vị Nguyên Anh của hai tộc nhân yêu xuất hiện.

Đa phần bọn họ đều che giấu thân hình nên không thể nào nhìn ra tướng mạo cụ thể.

Về phần dùng thần thức cưỡng ép đột phá?

Trừ phi có thần thức cường đại đến mức đủ khiến tất cả tu sĩ ở đây đều không thể phát hiện nếu không thì làm vậy chắc chắn sẽ bị xem như kẻ thù mà vây công, có khả năng rất lớn sẽ vẫn lạc tại chỗ.

Thậm chí Phương Tịch còn thấy mấy tu sĩ có khí tức chỉ ở Kết Đan, cũng không biết là cố ý che giấu ba động pháp lực của bản thân hay thật sự chỉ là tu sĩ Kết Đan...

Chỉ là nếu tu sĩ Kết Đan dám đến thì trên người chắc chắn có át chủ bài, có lẽ là một hai thủ đoạn cấp bốn!

Lại qua mấy canh giờ, trong hang động dưới đất đã có hơn ba mươi người đến giao dịch.

Nhìn thấy cảnh này, Phương Tịch hơi nhíu mày.

Không phải vì quá ít mà là quá nhiều!

Cho dù có một phần tu sĩ Kết Đan ở trong nhưng mà tu sĩ đỉnh cấp của hai tộc nhân yêu cũng đến không ít!

'Nhìn tình hình này thì thậm chí người đến cũng được cao tầng hai tộc ngầm đồng ý sao?'.

Phương Tịch âm thầm suy nghĩ: "Cũng đúng... Cái gọi là chúng nộ khó phạm, cho dù là Thiên Đố Ma Quân, nếu đắc tội tất cả tu sĩ Nguyên Anh thì e là hắn cũng khó mà sống đến sang năm..."

Trong lúc Phương Tịch trầm ngâm, trên bãi đất trống ở giữa chợt hiện lên một đám mây trắng.

Trong mây trắng có một người chậm rãi bước ra, một bộ bạch bào, ba chòm râu dài, có phần tiên phong đạo cốt.

"Tiêu Dao Công, thủ đoạn Vân Độn Pháp của người càng ngày càng thần diệu nha..."

Nguyên Anh nhân tộc tán thưởng.

"Hắc hắc, mánh khoé nông cạn của lão hủ chỉ múa rìu qua mắt thợ..."

Tiêu Dao Công chắp tay với bốn phía: "Những đồng đạo ở đây có người đã chờ lâu cũng có đạo hữu mới đến... Nên lão phu sẽ nói lại quy củ lần nữa, trong hội giao dịch xin tạm dừng thù oán nếu không thì lão phu và mấy vị đạo hữu sẽ xuất thủ duy trì trật tự... Về phần sau khi rời khỏi hội giao dịch thì chư vị động thủ tùy ý, nếu trong vật trao đổi có vấn đề giấu giếm thì lão phu cũng không chịu trách nhiệm."

"Sau khi bắt đầu hội giao dịch thì trước hết lão phu sẽ bắt đầu đấu giá vật của bản thân và mấy vị đạo hữu ủy thác, sau đó chư vị tự giao dịch..."

"Ha ha, vì đảm bảo sự an toàn của các vị nên tất cả giao dịch xin hãy tiến hành trong Thiên Khung Vân Hải của lão phu..."

Tiêu Dao Công cười nói, sau đó tay phất tay áo như mây trôi.

Từng đám mây mù trắng lập tức vây quanh hang động trong lòng đất rồi hóa thành một biển mây.

Ở trong biển mây còn có một ngọc đài bay lên, từng chỗ ngồi làm từ mây trắng hiện ra.

Phương Tịch ngồi trên một chiếc ghế dựa bằng mây, trong lòng không khỏi khen ngợi: 'Tiêu Dao Công này thật sự biết hưởng thụ, chiếc ghế này ngồi rất thoải mái...'.

Hắn ngồi trên ghế nhìn lên ngọc đài, chỉ cảm thấy nó như thật mà không phải thật, hư mà không phải hư, phi thường huyền diệu.

Quang ảnh lóe lên, Tiêu Dao Công đã đứng trên ngọc đài.

'Nghe đồn rằng linh căn của Tiêu Dao Công chính là Vân linh căn trong dị linh căn, còn đạt đến cấp độ thiên phẩm, thời thiếu niên hắn còn từng cơ duyên xảo hợp lọt vào động phủ của một vị cổ tu sĩ, lại thu được chân truyền y bát của người đó, vị cổ tu sĩ kia cũng tu luyện công pháp thượng cổ hệ Vân, sau đó hắn bế quan khổ tu mấy trăm năm, đã đại thành Nguyên Anh, từ đó tung hoành Khương Quốc, còn luyện thành mấy môn thần thông có uy lực bất phàm...'.

'Thiên Khung Vân Hải này tựa như pháp bảo mà không phải pháp bảo, như thần thông mà không phải thần thông... Nghe nói chính là bắt chước Khánh Vân của tu sĩ đại thần thông thượng cổ, có thể phòng thân hộ thể, cũng có thể đả thương người... Có đủ loại diệu dụng.'.

Con ngươi Phương Tịch khẽ động, trong lòng thầm nhớ lại tin tức mà Nam Cung Ly đã đưa cho hắn.

Mà lúc này, chỉ nghe Tiêu Dao Công nói tiếp: "Chỗ lão phu có năm trăm cân Vân Hà Sa, một gốc Thiên Khung Tham năm ngàn năm, một cặp linh bảo Tham Hải Qua... Muốn đổi lấy Thăng Vân Đan hoặc là đan dược có tác dụng tăng thọ nguyên với tu sĩ như chúng ta."

Người này giơ một tay lên, vài món bảo vật lập tức lơ lững giữa không trung, tự tỏa ra quang hoa sáng rực.

Nam Cung Ly ở bên cạnh Phương Tịch, thân thể lung lay, dường như nàng có chút động tâm với thứ nào đó.

Tiếp theo chỉ nghe thấy tu sĩ Nguyên Anh ở gần đó xì xào bàn tán: "Thăng Vân Đan này chính là kỳ đan thượng cổ, đã không còn đan phương từ lâu, có lẽ chỉ kỳ vọng vào tu sĩ gặp may thăm dò động phủ cổ tu sĩ lấy được... Căn cứ vào tin đồn thì đan dược này có lợi ích rất lớn với tu sĩ như chúng ta khi đột phá bình cảnh, chẳng lẽ Tiêu Dao Công lại muốn đột phá Nguyên Anh hậu kỳ sao?"

"Người này đã thành danh nhiều năm, còn trước cả Thiên Đố Ma Quân, chỉ sợ đại thọ không còn xa... Cho nên mới tìm mua đan dược tăng thọ nguyên?"

"Khó nha... Linh vật có tác dụng kéo dài tuổi thọ với Nguyên Anh như chúng ta thì đã ít càng thêm ít... Còn không bằng tăng trưởng thọ nguyên khi đột phá cảnh giới mang đến..."

Một đám tu sĩ Nguyên Anh, tất cả đều trầm mặc.

Một hồi lâu sau, trong yêu tộc có một bóng người toàn thân hắc khí bao phủ đứng lên: "Linh vật kéo dài tuổi thọ... Chỗ bản toa cũng có một đóa Vạn Sinh Hoa, không biết có phù hợp yêu cầu của đạo hữu không?"

'Thương thường khi tu sĩ Nguyên Anh nhân tộc lấy được linh vật kéo dài tuổi thọ thì đa phần đều tự dùng.'.

'Thọ nguyên của yêu tộc rất dài nên cũng thật sự có không ít đồ tốt...'.

Phương Tịch thấy trên mặt của Tiêu Dao Công hiện ra sự vui mừng thì thầm nghĩ.

"Không biết Vạn Sinh Hoa của đạo hữu được mấy năm, muốn trao đổi vật gì?"

Trên mặt Tiêu Dao Công hiện ra một tia vui vẻ.

Mà yêu ảnh trong hắc khí thì lại cười hắc hắc, chuyển thành thần thức truyền âm.

Hai người cứ âm thầm cò kè mặc cả trước mặt tu sĩ Nguyên Anh khác như vậy.

Phương Tịch liếc qua Nam Cung Ly ở bên cạnh, bây giờ nàng bị một quang mang đỏ thẫm bao phủ, khiến người khác khó mà phân biệt hình thể, ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt được.

'Lúc này, Nam Cung Ly sẽ không dựa vào linh thú mà đi nghe lén chứ?'.

'Làm chuyện này không sợ sau khi bị người ta phát hiện sẽ đánh chết tươi sau...'.

Hắn thầm chửi bậy, sau đó thấy Tiêu Dao Công ném ra cặp linh bảo Tham Hải Qua cộng với một túi trữ vật, mới đổi được Vạn Sinh Hoa trong tay của yêu ảnh kia!

'Xem ra sự khao khát của Nguyên Anh lão quái với thọ nguyên đúng là không như bình thường.'.

'Đáng tiếc ta không kế thừa nội tình gì của Thanh Đế Sơn cả, nếu không thì tùy tiện luyện chế ra mấy viên đan dược tăng thọ nguyên thì tuyệt đối có thể đại phát một bút, đổi lấy vô số tài nguyên!'.

Phương Tịch nghĩ như vậy rồi lại nhìn thấy một tu sĩ Nguyên Anh đứng dậy: "Trên tay của lão thân có một viên linh đan kéo dài tuổi thọ - Bách Huyền Đan, hắc hắc, nếu không phải linh đan này chỉ có tác dụng một lần với tu sĩ, dùng nhiều vô ích thì tuyệt đối lão thân sẽ không lấy ra."

"Bách Huyền Đan sao? Đáng tiếc... Đan này lão phu đã từng dùng rồi."

Tiêu Dao Công lắc đầu, dáng vẻ rất tiếc nuối.

Tu sĩ Nguyên Anh kia cũng âm thầm thở dài rồi ngồi xuống.

Chờ sau khi Tiêu Dao Công bán đấu giá ba món bảo vật của mình xong thì tay của y lại vẫy nhẹ, mười mấy pháp bảo hoặc tài liệu tỏa ra ánh sáng lung linh hiện lên, nhưng nhìn qua thì phải kém hơn các loại bảo vật như Vân Hà Sa trước đó một bậc.

Dù vậy cũng thu hút không ít tu sĩ ra giá, lần lượt hoàn thành giao dịch.

Chờ sau khi Tiêu Dao Công xuống đài thì một đại yêu hóa hình yêu khí quanh quẩn đi lên ngọc đài, giọng thô hào nói: "Trong tay của bản tọa có một viên yêu đan cấp bốn, một phần đặc sản Yêu giới Huyết Minh Tinh, ba mươi giọt nhựa Long Văn Linh Thụ..."

Trong nhất thời, những tài liệu mà tên này mang ra, ngay cả Phương Tịch cũng có chút động tâm.

Không ít tu sĩ Nguyên Anh sôi nổi báo giá, hoàn thành giao dịch với y, dường như tràng diện này còn sôi động hơn trước đó ba phần.

Phương Tịch lợi dụng đúng cơ hội, dùng rất nhiều linh thạch mua một đống vật tư mình cần.

Đặc biệt là khi mấy tu sĩ Kết Đan kia lên đài, chủng loại linh vật họ lấy ra đều rất phong phú, khiến Phương Tịch mở tầm mắt một phen, nhưng hắn cũng biết có lẽ những thứ đó cũng không phải tài vật bản thân của họ mà là xử lý tồn kho cho gia tộc hoặc là tông môn...

Yêu phong thổi nhẹ.

Phượng Thập Tam bước lên ngọc đài.

Đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm của y đảo qua rất nhiều tu sĩ nhân tộc ở dưới, khiến người khác có cảm giác nhìn thấu tâm linh.

"Chư vị tu sĩ nhân tộc đang ngồi ở đây, sau này gặp lại trên chiến trường thì Phượng Thập Tam tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!"

Đầu tiên tên này hư lạnh, sau đó nói: "Chỗ bản tọa có một món linh bảo, một viên yêu đan cấp bốn trung phẩm và một bình Phượng Nguyên Đan, nếu các ngươi có thứ trong danh sách này thì đều có thể lấy ra để đổi."

Y vẫy tay, từng sợi thanh sắc lông vũ hư ảo lập tức hạ xuống trong tay của các tu sĩ.

Nam Cung Ly hừ lạnh: "Thiên Phượng Nhất Tộc quả nhiên cao ngạo!"

Phương Tịch lại cảm thấy rất thú vị: 'Xem ra không phải bản thân tên yêu tu này muốn đến mà là đại biểu cho Thiên Phượng Nhất Tộc ở sau lưng đến đây mua sắm sao?'.

Thần thức của hắn tiến vào trong lông vũ, nhìn thấy hàng văn tự nhân tộc đầu tiên thì sắc mặt của hắn hơi thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận