Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 667: Trở mặt

Mặc dù bị người khác uy hiếp phải gia nhập tổ chức bí ẩn phản lại Hắc Thủy Tông nhưng tâm trạng của Phương Tịch vẫn rất tốt.

Chỉ cần hắn cứ ậm ờ thì sẽ không có ai lợi dụng được hắn!

Lúc này dựa theo kế hoạch đã định, hắn vẫn tiếp tục ra biển mấy chục vạn dăm, sau đó thả neo linh chu rồi cầm cần câu câu cá.

Huyền Minh Trọng Thủy có tác dụng ngăn cách thần thức rất mạnh, bởi vậy từ từ Phương Tịch lại thích hoạt động này.

Không biết có đôi khi còn đại biểu ngạc nhiên!

Ùng ục ục!

Một tay hắn giữ cần câu, tay còn lại thì mở nắp hồ lô rồi đổ vào miệng mấy ngụm linh tửu.

Nửa canh giờ sau, đuôi mày của Phương Tịch khẽ động, trên mặt hiện ra sự vui mừng: "Cắn câu rồi..."

Hắn chợt nhấc cần câu lên, dây câu bằng tơ tằm nhanh chóng lộ ra khỏi mặt nước, tiếp theo hiện ra... Một khối tinh thạch đen nhánh!

"Đây là... Huyền Minh Thủy Tinh?"

Phương Tịch cầm khối tinh thạch đen to bằng nắm đấm của trẻ con ngắm nghía, có chút cạn lời: "Uổng công ta còn tưởng rằng câu được một con đại bàng đó chứ..."

Mặc dù giá trị của khối Huyền Minh Thủy Tinh này cao hơn mấy con yêu thú hắc thủy nhiều.

Đối với tu sĩ Kết Đan thì không khác gì của từ trên trời rơi xuống.

Dù đối với tu sĩ Nguyên Anh cũng tính như một thu nhập thêm nho nhỏ.

Nhưng trong mắt của Phương Tịch, nó chỉ như vậy.

"Nếu muốn ngưng luyện mấy quả Âm Lôi ở trong ma công thì một viên cũng không đủ..."

Hắn thở dài rồi cất Huyền Minh Thủy Tinh đi.

Cũng không biết có phải khối Huyền Minh Thủy Tinh này đã hao hết vận may của hắn hay không mà sau đó hắn cũng không thu hoạch được gì nữa.

Sau khi ăn không ngồi rồi mười ngày, Phương Tịch quyết định trở về Phường Thị Không Tang.

Dù sao cũng sắp đến ngày ước định với người bịt mặt kia rồi.

Lần trước lúc chia tay đối phương đã cho hắn cách liên lạc, ước định một tháng sau sẽ ngả bài.

Phương Tịch vẫn luôn ghét người khác uy hiếp mình.

Phường Thị Không Tang.

Trong một động phủ.

Mạnh Chu Tử và Chu Hoành nhìn một tấm lệnh bài trong tay rồi đưa mắt nhìn nhau: "Đây chính là... Nghịch Thủy Lệnh sao? Mặc dù chỉ là đồng bài thấp nhất!"

Chu Hoành dùng sức nắm chặt chiết phiến trong tay, đốt ngón tay của y cũng hơi trắng bệch: "Tai họa rồi... Tiểu muội, ngươi! Ai..."

Y liên tục thở dài, dù y tự xưng mưu trí chồng chất nhưng bây giờ cũng không biết làm sao cho tốt.

Lão tam Kha Bình Nguyên, lão tứ Tả Tiểu Huyên cùng nhìn qua Đào Chỉ Lan: "Ngũ muội... Sao muội không thương lượng với chúng ta một tiếng đã gia nhập Nghịch Thủy Minh rồi? Bây giờ phải làm sao mới tốt đây?"

Đào Chỉ Lan cắn môi cũng không nói gì.

Bây giờ tu vi của cô ta đã đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn nhưng sắc mặt lại tái nhợt đến đáng sợ.

Một hồi lâu sau, rốt cục cô ta mới mở miệng: "Đại ca... Có thể gặp được các huynh tỷ là phúc phận của tiểu muội nhưng tiểu muội không muốn đời này chỉ là Kết Đan..."

Thần sắc của Mạnh Chu Tử sựng lại, lúng ta lúng túng rồi im lặng.

Chu Hoành lại gõ chiết phiến lên mặt bàn, tạo ra tiếng vang lớn: "Lúc trước không phải chúng ta đã tính rồi sao, chờ sau khi đại ca ngưng kết Nguyên Anh sẽ giúp chúng ta tăng tu vi lên, với năng lực của Nguyên Anh..."

"Ha ha... Ca và tam ca đều là Kết Đan nên đương nhiên chờ được nhưng muội và tứ tỷ lại không chờ được, huống chi... Dù đổi được linh vật Kết Anh thì đại ca có thể đảm bảo ngưng kết Nguyên Anh thành công sao? Nếu không những thất bại mà còn thân tử đạo tiêu thì phải làm thế nào?"

Đào Chỉ Lan cười lạnh hỏi lại.

Mạnh Chu Tử khô khốc nói: "Hóa ra trong lòng tiểu muội ngươi luôn nghĩ chúng ta như vậy... Chẳng lẽ ngươi đã quên mấy năm nay nhị ca, tam ca của ngươi đã bảo vệ ngươi ở trong Huyền Minh Uyên như thế nào rồi sao? Nếu không có bọn họ với tu vi Trúc Cơ của ngươi, e là đã vẫn lạc trong hắc thủy từ lâu rồi!"

"Tình nghĩa của nhị ca, tam ca, tiểu muội cũng rất cảm kích, cho nên bây giờ mời các vị cùng gia nhập Nghịch Thủy Minh, với cảnh giới tu vi của đại ca, nhận ngân bài không có vấn đề gì... Đến lúc đó chúng ta đồng tâm hiệp lực, dù đổi Ngưng Anh Đan cũng chưa chắc không có hi vọng."

Đào Chỉ Lan nói.

"Ngũ muội, chuyện này muội làm sai rồi... Muội tiền trảm hậu tấu, chính là chắc chắn Thanh Sơn Ngũ Nghĩa chúng ta từ trước đến nay đều cùng tiến cùng lui, chắc chắn sẽ bị muội kéo xuống nước sao?"

Tả Tiểu Huyên như nghĩ đến gì đó chợt mở miệng.

Mặt Đào Chỉ Lan đỏ lên, muốn phân trần nhưng cuối cùng lại im lặng kỳ lạ.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mấy người còn lại đều lạnh đi, biết đã đoán đúng rồi.

"Chuyện này..."

Lúc này Chu Hoành cũng cảm thấy khó giải quyết: "Ngũ muội... Không, Đào Chỉ Lan làm như vậy, kéo chúng ta vào nơi nguy hiểm, nếu xử lý không tốt thì sau này chúng ta không còn là người ngoài cuộc nữa..."

Mạnh Chu Tử trầm mặc không nói, y chợt mở tay phải ra rồi chụp về phía Đào Chỉ Lan.

Trên đầu ngón tay của y xuất hiện từng đạo khí tức đen nhánh như năm con tiểu xà, trong khoảnh khắc nhào lên người của Đào Chỉ Lan.

Nữ tu Trúc Cơ này không thể nào có lực phản kháng, hai mắt nhắm lại, đã bất tỉnh.

"Đại ca? !"

Kha Bình Nguyên nhìn đại ca của mình, lại thấy Đào Chỉ Lan chỉ bất tỉnh thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Ca đây là..."

"Hừ, cô ta bội bạc, mưu toan kéo chúng ta xuống nước, đã không còn là ngũ muội của chúng ta..."

Mặt Mạnh Chu Tử lạnh như băng: "Nếu không phải cố kỵ Nghịch Thủy Minh ở sau lưng cô ta... Ta, ta, ai... Sao lại đến mức này đây."

Sắc mặt y biến hóa mấy lần, lại mang theo vẻ không đành lòng.

Chu Hoành lại nhìn đại ca: "Đại ca lại xuất thủ với cô ta, chắc chắn đã có quyết định rồi phải không? Nghiêng về Hắc Thủy Tông sao?"

"Đương nhiên là như vậy..."

Mạnh Chu Tử nói: "Tu sĩ chúng ta, lấy thực lực vi tôn, nếu Nghịch Thủy Minh đủ thực lực thì đã sớm đứng ra, đánh giết Hóa Thần của Hắc Thủy Tông, sao phải làm chuyện bất chính như vậy chứ?"

"Bây giờ đại trưởng lão Hắc Thủy Tông vẫn còn, rõ ràng thực lực của họ ở trên Nghịch Thủy Minh, chỉ là một bên ngoài sáng, một bên trong tối, chúng ta trực tiếp quy hàng, nhất định có thể được trọng dụng... Lấy được chỗ tốt rồi trực tiếp trốn xa vạn dặm, chuyện ở Huyền Minh Uyên sau đó, bốn người chúng ta sẽ không tham dự."

Kha Bình Nguyên trừng mắt: "Đại ca... Ca muốn bán ngũ muội sao? !"

"Ai, ta biết đệ với cô ta có quan hệ tốt nhất, nhưng bây giờ sinh tử một đường, tam đệ phải suy nghĩ cho rõ."

Chu Hoành vỗ bả vai Kha Bình Nguyên rồi nhìn qua Tả Tiểu Huyên: "Tứ muội, ý của muội thế nào?"

Sắc mặt Tả Tiểu Huyên lạnh như băng: "Đây đều là do cô ta gieo gió gặt bão, muội còn gì để nói chứ?"

"Vậy thì không nên chậm trễ chuyện này, đại ca lập tức đi cầu kiến tiền bối Nguyên Anh của Hắc Thủy Các, Nghịch Thủy Minh chắc chắn đã thâm nhập vào Hắc Thủy Các nhưng Nguyên Anh trấn thủ không đến mực bị lôi kéo..." Chu Hoành nói.

"Vì lý do an toàn, các đệ tìm nơi khác ẩn nấp trước đi."

Mạnh Chu Tử nhanh chóng sắp xếp, y chợt nghĩ đến một người: "Không biết Thanh Hòa Tử tiền bối có đáng tín nhiệm không?"

Chu Hoành liên tục lắc đầu: "Lúc này ở trong phường thị đều không an toàn, chúng ta vẫn nên trốn ra ngoài phường thị trước, đại ca phải nhớ kỹ, mọi chuyện phải cẩn thận!"

Phương Tịch đã du ngoạn trở về, đang ở trong động phủ, tay hắn cầm một màn ảnh, cũng đang nhìn trò hay này.

"Thái Nhất, được rồi, tắt màn hình đi."

Hắn mở miệng nói một câu, màn ảnh trước mặt của hắn lập tức biến mất.

Trước đó hắn kết giao với bọn Mạnh Chu Tử cũng đã làm một chút bảo hiểm, hắn đã bố trí máy phi mễ trong các loại vật phẩm, đan dược đã ban cho.

Trải qua Thái Nhất khống chế thì chúng có thể truyền về rất nhiều tin tức.

Cơ quan phi mễ như vậy dù thần thức của Nguyên Anh cũng khó mà phát hiện được, chỉ là tu sĩ Kết Đan, thật sự không khác gì bật hack.

"Thanh Sơn Ngũ Nghĩa bây giờ sắp biến thành Thanh Sơn Tứ Nghĩa rồi sao?"

"Tên Mạnh Chu Tử này nhìn bể ngoài nghĩa bạc vân thiên nhưng thật ra..."

Hắn âm thầm lắc đầu, trên mặt lại hiện ra vẻ cảm thấy hứng thú: "Cũng là do những tu sĩ này không có kinh nghiệm gì cả, ngay cả cấm chế ẩn giấu trên người của Đào Chỉ Lan cũng nhìn không ra... Bây giờ cô ta bị chế trụ, cũng lập tức khiến kẻ sau màn cảnh giác... Nghịch Thủy Minh, hắc hắc..."

Đối với gia hỏa dám uy hiếp mình, Phương Tịch luông không thích chiều.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi lập tức hóa thành một đạo độn quang tiến vào Hắc Thủy Các trong phường thị.

Mà lúc này, ba người còn lại trong Thanh Sơn Tứ Nghĩa đang mang Đào Chỉ Lan theo, rời khỏi trận pháp của phường thị, chuẩn bị tìm một nơi bí mật nấp rồi lại vạch trần chuyện này với Hắc Thủy Tông.

Đại ca Mạnh Chu Tử thì trực tiếp đến Hắc Thủy Các, không đi cùng bọn họ.

Mấy người bay khỏi phường thị chưa được bao lâu đã có một đạo độn quang lặng yên không một tiếng động đã đi theo.

Xùy!

Một món linh bảo phi trùy màu đen xuất hiện, bên ngoài lấp lóe phong lôi, thanh thế rơi xuống của nó khiến người khác phải sợ hãi.

"Không tốt, là Nguyên Anh lão quái! ?"

Thần sắc của Kha Bình Nguyên và Chu Hoành chợt biến rồi bày bản mạng pháp bảo của mình ra để phòng ngự.

Phốc!

Trong nháy mắt tiếp theo, phi trùy đen này đã đâm xuyên Bích Ngọc Chiết Phiến của Chu Hoành rồi xuyên qua ngực, khiến tu sĩ Kết Đan này không kịp nói ra câu nào đã bị lôi hỏa hóa thành tro tàn ở giữa không trung.

"Hừ, người của Nghịch Thủy Minh ta mà cũng dám bắt giữ, các ngươi thật to gan."

Một người bịt mặt xuất hiện ở giữa không trung, ba động pháp lực của tu sĩ Nguyên Anh tản ra.

"Nguyên Anh lão quái? !"

Trong lòng Kha Bình Nguyên rất hối hận, thật ra hai huynh đệ y đã cẩn thận kiểm tra Đào Chỉ Lan từ lâu nhưng không phát hiện được cấm chế gì đặc thù.

Bầy giờ nhìn lại, là do thủ pháp của đối phương quá điêu luyện, cuối cùng mình vẫn kém một chiêu.

Ngay khi y định tế át chủ bài giữ mạng ra để chạy trốn thì tình hình lại chợt thay đổi.

Một đạo quang huy xanh thẫm xuất hiện, hóa thành lợi trảo của yêu thú, trên đó hàn quang lẫm liệt, chụp vào người bịt mặt ở giữa không trung!

"Là ai?"

Người bịt mặt kinh hãi, một tiểu ấn xanh như ngọc hiện lên, nó bộc phát ra một đoàn quang huy xanh nhạt, ngăn cản trước người.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thiên địa nguyên khí oanh minh, lợi trảo lại trong nháy mắt bành trướng gấp mười lần, trên thân trảo hiện ra hoa văn huyền ảo, phức tạp, tàn bạo đập xuống giữa trời.

Bên ngoài của tiểu ấn xanh như ngọc hiện ra vô số vết nứt, vậy mà trực tiếp hỏng.

Không những vậy, thế đi của lợi trảo không giảm, sắp đập lên thân của người bịt mặt.

"Yêu tu Hóa Thần? !"

Cảm nhận được cổ yêu khí kinh khủng kia, người bịt mặt hét thảm, trong lòng vạn phần khó hiểu.

Mình làm gì mà chọc đến yêu tu Hóa Thần chứ?

Trong tay y hiện ra một tấm lệnh bài đen, lệnh bài trong khoảnh khắc vỡ vụn, huyễn hóa ra một trận pháp cỡ nhỏ.

Một tia thần niệm từ trong trận pháp hiện ra, hóa thành một cái bóng mơ hồ: "Xin đạo hữu yêu tộc... Giữ mạng của người này lại!"

"Diệt!"

Phương Tịch lười nói nhảm với người này, chỉ một tia thần niệm Hóa Thần mà thôi, thật sự không chịu nổi một kích.

Thần thức khổng lồ của hắn tràn ra, Thiên Ma Ngâm theo đó xuất.

Bóng người mơ hồ kia trong khoảnh khắc vỡ vụn, chỉ truyền ra một tiếng kêu đau.

Ba đạo trảo quang lại không còn gì ngăn cẳn nữa, chúng xé rách thân thể người bịt mặt không chút khách khí, Phương Tịch đưa tay chộp một cái, tóm lấy tàn thi của y, giam Nguyên Anh ở trong đó rồi hóa thành một đạo quang hoa xanh sẫm, trong khoảnh khắc đã biến mất về hướng Huyền Minh Uyên!

Kha Bình Nguyên, Tả Tiểu Huyên liếc nhau đều sinh ra cảm giác sống sót sau tai nạn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận