Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 507: Tàng chủ

"Vực Ngoại Thiên Ma... Ta sao?"

Phương Tịch nhìn bản thân một chút, được rồi... Mặc dù đúng là mình một thân ma khí, suy cho cùng Diêm La Thiên Tử Đạo mà Ngoại Đạo Nguyên Anh tu luyện chính là công pháp ma đạo đỉnh cấp đúng chuẩn.

Đồng thời hắn vượt giới đến cũng phù hợp điều kiện hai chữ 'vực ngoại'.

Bốn chữ Vực Ngoại Thiên Ma, quả thật một chữ cũng không nói xấu hắn!

"Nhưng mà... Mặc dù ta tu luyện ma công, lại từ vực ngoại đến nhưng ta là người tốt mà!"

Phương Tịch thì thào.

Đáng tiếc, chiến hạm tuần tra băng lãnh mà to lớn như thành trì lơ lững giữa trời kia căn bản không nghe hắn giải thích.

Đi kèm với tiếng máy móc lạnh lùng vang lên, một đạo kỳ quang hai màu đen trắng hình thành ở phía trước của chiến hạm, lưỡng nghi quấn lấy nhau rồi chợt vỡ vụn, khuấy động vô tận nguyên khí hình thành một đạo hỗn độn sắc tinh quang khủng bố, càn quét xuống.

- Lưỡng Nghi Hỗn Động Thần Quang!

Phương Tịch rất bất đắc dĩ, trong tay hắn chợt lóe thanh quang, một tấm Thanh Lân Thuẫn hiện ra.

Quang hoa Thanh Lân Thuẫn sáng rực, vô số thanh sắc hào quang như lân phiến bắn ra, lít nha lít nhít, ở giữa không trung hình thành một bức tường lớn.

Rầm rầm!

Hỗn độn sắc Lưỡng Nghi Hỗn Động Thần Quang rơi lên cự thuẫn lân phiến hư ảo, nó chỉ hơi đình trệ một chút đã trực tiếp đánh tan cự thuẫn này đi, dư thế không giảm, rơi xuống một mảnh phế tích thành thị phía sau.

Vô số kiến trúc kết cấu xi măng cốt thép và phương tiện giao thông loại hình đoàn tàu lơ lửng, tất cả đều dưới một đạo thần quang này mà bị phân giải thành hạt phân tử nhỏ bé nhất, một lỗ đen thật lớn trong nháy mắt hình thành...

Bên ngoài trăm ngàn trượng chợt lóe hắc quang, thân ảnh Phương Tịch hiện ra, trên mặt mang theo sự chấn động: "Một pháp bảo chiến tranh thật tốt... Chỉ sợ so với Thất Bảo Lâu Thuyền của Ly Thương Ma Cung cũng không kém bao nhiêu..."

Trên mặt hắn lập tức hiện lên một tia sát khí, thanh quang bùng nổ quanh thân, hắn chợt há miệng ra, một đạo thanh quang bắn mạnh ra.

Hống hống!

Thanh quang ở giữa không trung hóa thành chín con Giao Long do phong nhận ngưng tụ, chính là bản mạng thần thông lúc trước của Ngũ Hành Lân Tộc!

Sau khi từng con Thanh Giao xuất hiện thì lập tức không ngừng phun ra nuốt vào thiên địa linh khí, hình thể của chúng chợt bành trướng.

Ngay cả như vậy thì so với hình thể khổng lồ của chiến hạm tuần tra vẫn chỉ như mấy con giun, chúng chợt gầm lên rồi đánh lên chiến hạm bọc thép.

Phốc phốc!

Mặt ngoài của chiến hạm do kim loại cấu thành hiện lên từng đạo phù lục, hình thành hộ tráo thất thải rực rỡ.

Phong giao chỉ có thể miễn cưỡng đột phá tầng hộ tráo thứ nhất, lưu lại vết tích sâu trên sàn chiến hạm nhưng rõ ràng chúng cũng không đánh xuyên qua được độ dày của sàn chiến hạm này...

Thậm chí Phương Tịch còn có thể nhìn thấy từng người máy nhỏ bé, lại dường như mang theo ảo diệu của Khôi Lỗi Thuật, chúng đã bắt đầu sửa chữa tấm thép.

Tức đánh tức tu!

Sau khi thấy cảnh này thì hắn cũng không còn chút tâm tư đối kháng nào, trong miệng niệm một câu chú văn rồi hóa thành một đạo huyết quang, chui thẳng vào trong lòng đất...

Sưu sưu!

Cửa khoang trên chiến hạm tuần tra mở ra, rất nhiều máy bay không người lái từ trong kho bay ra như bầy ong, tản ra bốn phương tám hướng.

Một đạo thần niệm chợt khóa chặt Phương Tịch.

Loại khí tức quen thuộc này khiến Phương Tịch hơi kinh hãi: "Tu sĩ Nguyên Anh? Trên chiếc chiến hạm tuần tra kia lại có tu sĩ Nguyên Anh? !"

Lúc này, ở trên sàn chiến hạm có một tu sĩ trung niên mặt chữ điền mang theo vẻ kiên nghị già dặn, màu da cổ đồng đang yên lặng nhìn phương hướng Phương Tịch thoát đi: "Vậy mà Vực Ngoại Thiên Ma lại đột phá được Thái Âm Phòng Tuyến, đây là chúng ta thất trách..."

Quanh người y tản ra ba động pháp lực cấp bậc Nguyên Anh, y chợt nhấn ngực một cái.

Một quang vựng khuếch tán, vô số linh văn phủ lên, mặc lên cho y một bộ chiến giáp tạo hình cổ xưa lại mang theo linh cơ mãnh liệt.

"Canh Kim Thiên Mang Thần Kiếm nạp năng lượng trong... 97%, 98%... 100%!"

Tiếng máy móc trước đó lại vang lên.

Ong ong!

Đi kèm với một tiếng kiếm minh, một thanh phi kiếm vàng óng từ trong một lò năng lượng nào đó trên chiến hạm tuần tra bay ra.

Tu sĩ trung niên cười lớn, khống chế phi kiếm hóa thành một đạo kim quang, bất ngờ y đã thi triển kiếm thuật nhân kiếm hợp nhất, nhanh chóng chui xuống lòng đất, truy kích!

"Đến rồi!"

Trong lòng đất, quanh thân Phương Tịch tăng vọt yêu khí, tách ra từng tấc đất, hình thành một không gian to lớn dưới lòng đất.

Thất Sát Ma Giáp bao phủ quanh người hắn, tay cầm Hóa Huyết Ma Đao, lẳng lặng nhìn chăm chú phía sau.

Cơ hồ chỉ trong chốc lát, một đạo kim sắc kiếm hồng đã đuổi theo!

Trong đó là một tu sĩ Nguyên Anh trung niên mặc giáp, y thấy hình tượng dị tộc trên thân thể Phương Tịch mọc lân phiến, đỉnh đầu có độc giác thì lập tức hét lên: "Ma tộc nhận lấy cái chết!"

Kim sắc phi kiếm trong tay y sáng rực quang hoa, nó chợt hóa thành một đạo kim sắc kiếm quang dài mấy trăm trượng, mang theo khí tức lạnh thấu xương như thiên phạt, chợt chém xuống!

"Vậy chính là nói thế nào cũng vô dụng sao?"

Thần sắc Phương Tịch lạnh lẽo, Hóa Huyết Ma Đao trong tay hắn bùng lên huyết mang, nghênh đón đạo kiếm quang này.

Phốc phốc!

Kim sắc kiếm quang và huyết sắc đao quang quấn lấy nhau, vô tận pháp lực tràn ra ngoài, đi kèm với huyết sắc đao quang không ngừng thôn phệ kim sắc kiếm khí thì trung niên nhân kia cũng rơi vào hạ phong.

"Khẩu khí lớn như vậy nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tên Nguyên Anh sơ kỳ..."

Phương Tịch cười lạnh, đang định mở miệng tiếp thì vẻ mặt của hắn chợt động.

"Mở!"

Đi kèm với tu sĩ Nguyên Anh trung niên biến đổi kiếm quyết!

Chỉ nghe một tiếng 'phốc', thanh kim sắc phi kiếm có tạo hình kì dị kia chợt nổ tung hóa thành vô số kim sắc quang tuyến!

Không!

Đây không phải quang tuyến!

Trong thần thức Nguyên Anh cường hoành của mình, Phương Tịch có thể thấy rõ ràng thanh kim sắc phi kiếm kia chợt phân liệt hóa thành từng cây kim sắc trường châm cấp bậc nano!

Phốc phốc!

Vô số kim sắc trường châm bắn ra bốn phía như bạo vũ lê hoa, mỗi một cây châm đều có Canh Kim phá thể kiếm khí vô cùng sắc bén bám vào!

Lốp bốp!

Hóa Huyết Ma Đao không địch lại trước, huyết sắc đao mang bị vô số kim sắc phi châm đâm xuyên, bắn lên thân đao phát ra tiếng vang như mưa rơi lên lá chuối.

Tiếp theo càng nhiều kim quang bắn lên thân của Phương Tịch hơn, chúng bắn phá hộ thể ma quang của hắn, đâm lên Thất Sát Ma Giáp, tiếng kim thiết giao kích vang lên giòn giã.

Thất Sát Ma Giáp rên rỉ, vậy mà có dấu hiệu sắp không chống đỡ được nữa.

Tay phải Phương Tịch chợt hóa thành móng vuốt của yêu tộc, trảo lên mi tâm của mình.

Ba!

Một cây phi châm còn nhỏ hơn lông trâu vô số lần hiện ra, bị một cỗ ma quang xông lên, lập tức bị phá hủy...

Sưu!

Hắn vừa thu Hóa Huyết Ma Đao lại thì đã xoay người bỏ chạy!

"Ma tộc chạy đâu!"

Tu sĩ trung niên vừa nổi giận gầm lên, vừa kháp kiếp quyết.

Mười hai ức chín nghìn sáu trăm vạn cây Canh Kim Thiên Mang Thần Châm lại hội tụ lần nữa, ngưng kết thành một thanh Canh Kim Thiên Mang Thần Kiếm, kiếm động lôi âm, truy kích về phía Phương Tịch!

"Nếu đạo hữu vẫn đuổi tận cùng không buông thì đừng trách bản nhân tâm ngoan thủ lạt."

Phương Tịch ăn chút thiệt thòi nên tức hổn hển truyền âm.

Hắn kháp quyết, pháp tướng Diêm La Thiên Tử ba mắt sáu tay hiện lên, Diêm Ma Pháp Vực theo đó mở ra nhưng cũng không công kích mà chỉ hạn chế độn tốc của kiếm tu ở phía sau.

"Hừ... Còn nói không phải ma tộc, cho dù không phải ma tộc thì cũng là nhân tộc bại hoại tu luyện ma công, càng khiến người người muốn tru diệt!"

Tu sĩ trung niên nhìn thấy pháp tướng Diêm La Thiên Tử thì thần sắc trong mắt lạnh lẽo, một đạo thần thức thường xuyên câu thông với chiến hạm tuần tra, cung cấp loại tham số tọa độ nào đó.

Bất chợt!

Phương Tịch tê cả da đầu, trong lòng run sợ.

Lúc này, hắn không chút lưỡng lự, độn quang lộn một cái đã đổi hướng.

Trong nháy mắt tiếp theo!

Ầm ầm!

Một đạo Lưỡng Nghi Hỗn Động Thần Quang đánh xuống phía trước hắn, trong khoảnh khắc phạm vi mấy chục dặm tính cả lớp đất đều tan thành mây khói...

Phương Tịch thấy cảnh này thì thần thức cũng cảm thấy rùng mình.

Mà đúng lúc này, hắn lại phát hiện ở ngoài trăm dặm, có một khí tức cường đại đang không ngừng tiếp cận.

Nhìn ba động pháp lực thì hình như là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ!

"Hỏng rồi!"

Phương Tịch thấy địch nhân lại có viện quân đến thì đã biết thời gian của mình không còn nhiều.

"Thiên Đạo!"

Hai tay của hắn kháp quyết, từng cánh tay của pháp tướng Diêm La Thiên Tử kháp pháp ấn khác nhau, con mắt dọc ở mi tâm mở ra, phun từng đạo Minh Vương nộ hỏa ra ngoài.

"Điêu trùng tiểu kỹ!"

Tu sĩ trung nên lộ vẻ mặt khinh thường, phi kiếm trong tay y bổ một cái, đã chém đứt ngọn lửa.

Hỏa lãng còn sót lại chưa đến gần người y đã bị ngũ sắc quang huy của chiến giáp cổ xưa trên người y bộc phát ra, trong nháy mắt đã dập tắt.

Sau khi ngọn lửa tiêu tán lại có hai viên lôi châu hiện lên.

- Thần Sát Lôi Châu!

Lôi châu cấp bốn lấy được từ Thất Sát Ma Quân bị Phương Tịch giấu trong ngọn lửa, sau khi chúng đến gần kiếm tu này thì lập tức nổ tung!

Mặt đất chấn động, vô số sát khí phóng lên tận trời, mang theo màu đỏ sậm, xông thẳng lên trời.

"Vù vù!"

Trong sát khí, quanh thân tu sĩ trung niên quanh quẩn một tấm thuẫn kim quang, vẫn đang đau khổ chèo chống.

Trong điện quang hỏa thạch vừa rồi, phi kiếm trong tay của y nổ tung, lại hóa thành mười hai ức chín nghìn sáu trăm vạn cây Canh Kim Thiên Mang Thần Châm lần nữa, sau đó sắp xếp tổ hợp thành tưng tấm kim sắc quang thuẫn, vững vàng thủ hộ y ở bên trong.

Dù như vậy nhưng nhìn thân kiếm không ngừng tổn hại và khuyết tổn trên giáp của bản thân thì trên mặt của Nguyên Anh trung niên cũng không khỏi hiện ra sự đau lòng.

Nhưng y đã không kịp đau lòng gì nữa!

Ô oa!

Đi kém với tiếng như hai nhi khóc, một thanh Thần Anh Kiếm nhỏ như bàn tay đã đột phá phòng ngự Canh Kim Kiếm Thuẫn của y, đi tới chỗ hiểm giữa lưng, đâm thẳng vào đan điền khí hải!

Ong ong!

Trên chiến giáp, một vầng sáng ngũ thải hiện lên, lại bị Thần Anh Kiếm trảm phá.

Một cỗ ma sát khí trong nháy mắt đột nhập vào trong pháp thể của người này, khiến nhục thân của y đoạn tuyệt sinh cơ.

Thần Anh kiếm khí, chính là ác độc như vậy!

"A!"

Tu sĩ trung niên thấy vậy thì trong lòng rất kinh sợ nhưng y chỉ có thể kháp quyết, trong kim quang lấp lóe, một Nguyên Anh màu vàng kim nhạt thoát thể bay ra, trong tay còn ôm một thanh kim sắc tiểu kiếm, thuấn di ra ngoài mấy trăm trượng.

Phương Tịch thấy cảnh này thì trên mặt hiện ra một tia cười lạnh, Thần Anh Kiếm sắp truy sát Nguyên Anh lần nữa.

Nhưng một khắc sau, thần thức của đại tu sĩ Nguyên Anh không biết còn cách bao xa thấy cảnh này thì hừ lạnh, hung hãn xuất thủ!

Cũng không biết người này thi triển thần thông thế nào nhưng Phương Tịch bất chợt có cảm giác tê cả da đầu, đại họa lâm đầu.

Hắn không còn nghĩ đến truy sát Nguyên Anh gì đó, Thần Anh Kiếm thuấn di một cái đã trở lại trong tay, cả người hắn hóa thành huyết quang, nháy mắt đã rời xa vị trí của đại tu sĩ kia.

"Tàng Chủ!"

Nguyên Anh của tu sĩ trung niên thuấn di mấy lần đã đến bên cạnh vị đại tu sĩ kia.

Vị đại tu sĩ này có tóc bạc trắng, một đôi mày trắng gần như rủ xuống đến bả vai, lão nhìn thấy Nguyên Anh thì không khỏi thở dài: "Pháp thể của đạo hữu đã hao tổn, trước hết vẫn nên tu dưỡng một phen, chờ sau này tái tạo pháp thể giả đi! Ma tu kia thì ngươi cứ yên tâm, hắn chạy không thoát đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận