Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 138: Hậu sự (2)

Thành Tam Nguyên.

Chợ đen, Thiên Kim Lâu.

Hàn mập mạp đang gặm một con heo sữa quay vàng óng, thơm ngát, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

"Tên mập mạp này ngược lại là khoái hoạt thật tốt."

Bất chợt có một giọng nói vang lên, dọa Hàn mập mạp đến mức heo quay trong tay cũng rơi xuống.

Y vội vàng nhìn theo hướng phát ra giọng nói thì thấy Phương Tịch.

"Hóa ra là Phương huynh đệ..."

Hàn mập mạp lập tức gạt ra khuôn mặt tươi cười.

Tên Phương Tịch này có chút thủ đoạn thần bí, trước đó phân phó y mua tài liệu yêu thú, chuyển tay cũng kiếm được một số lớn, là thần tài gia.

Đương nhiên Hàn mập mạp cũng không quên, lúc trước y nói Võ Minh có biến, không bao lâu đã có tin tức Tây Môn gia chết hết ba đời...

Mặc dù trong lời đồn là Tây Môn gia vận khí không tốt, chọc đến vị Quỷ Kiến Sầu kia, nhưng quy luật xuất hiện của Quỷ Kiến Sầu cùng Phương Tịch, thủ đoạn sử dụng... Nhìn thế nào cũng hơi tương tự, không phải sư đồ thì cũng là cùng một bọn.

Nhưng mà Hàn mập mạp biết rõ lợi hại, xem như y đã quên chuyện này.

"Hàn mập mạp, ngươi có muốn thăng chức không?"

Phương Tịch tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, hài hước hỏi.

"Chuyện này... Năng lực của lão Hàn có hạn, không biết làm sao để thăng chức?" Hàn mập mạp không dám cự tuyệt, cẩn thận hỏi.

"Đại chưởng quỹ Liệp Yêu Lâu thì sao?"

Phương Tịch cười như không cười trả lời.

Soạt một tiếng!

Núi thịt ngã ngửa, Hàn mập mạp miễn cưỡng bò lên, trên mặt y mang vẻ ngượng ngùng: "Phương huynh đệ chớ có trêu ghẹo lão Hàn, đứng sau lưng Liệp Yêu Hội là triều đình, nước khá sâu đấy... Hơn ngàn cân của lão Hàn cũng không muốn bàn giao ở đó đâu."

"Yên tâm, không bàn giao được..."

Phương Tịch lắc đầu.

Lệnh Hồ Sơn chỉ là một Tông Sư tuổi già cũng dám nuôi năm trăm Phong Lôi Quân, đương nhiên hắn cũng càng không kiêng nể gì cả mà duỗi ra ma trảo với Liệp Yêu Hội...

Cũng may Tông Sư Hội cũng không tính là hoàn toàn vô dụng, ít nhất dường như Yến Chuẩn có bối cảnh là triều đình.

Sau khi Phương Tịch nói chuyện này, lập tức mạnh mẽ vỗ ngực mà bảo chứng sẽ làm tốt chuyện này.

Dù sao cũng chỉ là nhét người vào trong Liệp Yêu Hội mà thôi.

Dù người này là đại chưởng quỹ.

Phương Tịch cũng chỉ muốn có một nguồn tài liệu yêu thú mà thôi.

Thật ra những Võ Giả Võ Sư này nhiều nhất cũng chỉ giết được yêu thú nhất giai trung phẩm, đối với yêu vương thượng phẩm vẫn là bất lực.

Định Châu bát đại, không đúng Thất đại yêu vương vẫn là phải dựa vào bản thân Phương Tịch xuất thủ.

"Được Phương huynh đệ để mắt, dù là phải bỏ một thân thịt mở này lão Hàn cũng phải đi làm đại chưởng quỹ này."

Hàn mập mạp suy nghĩ một chút rồi cũng cắn răng đáp ứng.

"Tốt!"

Phương Tịch cười ha ha, nhanh chân đi ra ngoài.

Bạch Vân võ quán.

Ngày hôm đó lại bất ngờ có tiếng khóc truyền ra.

Cổng treo đèn lồng màu trắng và câu đối phúng điếu.

Tất cả đệ tử võ quán đều thay đồ tang, thần sắc ưu tư.

Linh đường được đặt ở giữa võ quán, trên bài vị bất ngờ viết tên của Mộ Thương Long.

Năm đó, lão đã trúng chú độc ở Thành Hắc Thạch, mặc dù sau đó nhờ dược lực của đan dược mà sống tạm nhưng cũng có cực hạn, bây giờ cũng đi.

Mộ Phiếu Miểu như con rối mất hồn, ngơ ngác nhìn tất cả, Trương Minh Định cùng Đường Toàn thì hỗ trợ chủ trì mọi việc.

Toàn bộ võ quán đều lan tràn bầu không khí bi thương.

Phương Tịch đứng bên ngoài võ quán, lặng lẽ thi lễ rồi quay người rời khỏi.

"Ta vốn là người vô tình, chỉ nguyện tiêu dao..."

Hữu Gian Võ Quán.

"Ngươi nói xem... Khi nào sư phụ sẽ trở về?"

Thanh Tang vuốt vuốt một thanh ngọc như ý trong tay, phẩm chất ngọc như ý này ôn nhuận, trên đó còn khảm ba viên dạ minh châu, đúng là vật có giá trị liên thành.

Nhưng lúc này nó lại bị Thanh Tang tùy ý dùng để gãi ngứa, y cảm thấy không quá sảng khoái, thuận tay ném vào trong rương.

Ở trong mấy cái rương lớn bên cạnh chất đầy vàng bạc, châu quang bảo khí cơ hồ muốn tràn ra.

Đây đều là thế gia vọng tộc trong thành xuất ra 'áy náy'!

"Không biết..." Bộ dáng Thanh Mộc vẫn ngơ ngẩn như trước.

"Ai... Hỏi ngươi cũng vô ích... Ta cho ngươi biết, đêm hôm đó sư phụ giết ra khỏi trùng vây, đánh chết tứ đại võ sư, cuối cùng dùng phi kiếm chém giết, lấy đầu người ngoài ngàn dặm, lấy đầu trong vạn quân, sửng sốt hù sợ thế gia quyền quý toàn thành, nếu không thì làm sao chúng ta có thể thư thư phục phục nằm ở đây?"

Mặt Thanh Tang hưng phấn ửng đỏ: "Cũng không biết bây giờ sư phụ đang ở đâu, không biết có trở về truyền thần công cho chúng ta không..."

Ngự kiếm phi tiên, y cũng muốn.

Thanh Tang tự cho là sự trung thành của mình đã qua được khảo nghiệm, bây giờ thì mong đợi hiếu kính sư phụ thật tốt, tương lai được truyền cho Phi Kiếm Thuật.

"Khụ khụ... Thần công cũng không cần nghĩ, vi sư luyện cũng là Hỗn Nguyên Chân Công."

Phương Tịch tằng hắng một cái, bóng người bất chợt xuất hiện trong võ quán.

"Sư phụ!"

Thanh Tang cùng trăm miệng một lời gọi.

"Ừm!"

Phương Tịch nhìn Thanh Tang một chút rồi nhìn A Ngốc một chút, mở miệng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, Hữu Gian Võ Quán này sẽ truyền cho Thanh Tang..."

Thật ra võ quán này chỉ là một căn nhà cộng với chút thanh danh, cho đến bây giờ Phương Tịch cũng không để trong lòng.

"Sư phụ... Ta không muốn kế thừa võ quán, ta muốn ở bên cạnh sư phụ, đi theo làm tùy tùng ra sức trâu ngựa!"

Thanh Tang quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói.

Y cũng muốn tương lai thành tựu Tông Sư võ đạo, uy áp một thành.

Đại trượng phu nên như thế.

"Chuyện này không thương lượng."

Phương Tịch khoát khoát tay.

Sau khi xử lý chuyện của những người này xong, hắn sẽ mang tinh lực đặt trên Trường Sinh Thuật ở Nam Hoang Tu tiên giới.

Chỉ có đắc đạo trường sinh mới là chuyện trọng yếu nhất mới là chuyện trọng yếu nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận