Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1169: Mạc Danh Chi Chiến (1)

Bỗng nhiên, thần niệm của hắn hơi động, nhíu mày.
Sau mấy hô hấp, mấy đạo độn quang hiện lên ở chân trời.
Độn quang này chia làm hai nhóm, một nhóm là xa giá thanh đồng ở phía trước, trên xa giá có hai khôi lỗi thanh đồng, trong con ngươi lập lòe ra ánh sáng chói mắt, tỏa ra sóng pháp lực Đại Thừa kỳ.
Trong xa giá, còn có hai bóng người tựa hồ chật vật chạy trốn.
Phía sau truy đuổi, là ba tu sĩ Đại Thừa!
Mấy đạo thần niệm đảo qua, tương tự phát hiện Phương Tịch.
Trong xa giá thanh đồng, một phu nhân chừng bốn mươi tuổi trên mặt lóe lên vẻ vui mừng, độn quang xoay một cái, liền bay về phía Phương Tịch:
- Đạo hữu, kính xin cứu ta một mạng!
- Lại có một đồng đạo ở đây, đây là ân oán cá nhân của chúng ta...
Trong ba đạo độn quang Đại Thừa ở phía sau, một lão giả Đại Thừa bên hông quấn quanh đai lưng hoàng kim truyền âm nói.
Phương Tịch nhìn độn quang xông thẳng về phía mình, trên mặt lóe lên vẻ không thích.
Sau một khắc, trên người hắn lóe lên ánh sáng mà xanh lục, triển khai Mộc Độn Thuật, nháy mắt biến mất không còn tăm tích.
- A!
Nhìn thấy tình cảnh này, trên xe ngựa không khỏi phát ra tiếng thét kinh hãi.
Đáng tiếc đã quá muộn.
Bởi vì thay đổi phương hướng, khiến tốc độ của xa giá thanh đồng chậm lại, rốt cục bị ba tu sĩ Đại Thừa đuổi theo...
Đại chiến động một cái liền bùng nổ!
- Thực xúi quẩy.
Phương Tịch không khỏi đậu xanh rau muống.
Độn quang trực tiếp bay về phía mình, nói rõ là muốn lôi mình xuống nước.
Đã như vậy, thì chớ trách mình đi thẳng một mạch.
Tuy Mộc Độn Thuật chỉ là độn pháp bình thường, nhưng ở trong tay tu sĩ Đại Thừa triển khai, hầu như có uy lực quỷ thần khó lường.
Chỉ mấy cái lấp loé, hắn đã ở bên ngoài trăm dặm.
Còn đại chiến ở sau lưng, tự nhiên sẽ không quản nhiều.
Nam nhân chân chính sẽ không quay đầu lại xem đấu pháp!
Phương Tịch phân biệt phương hướng, sau đó bay về Kim Trúc Hải.
Đúng lúc này, cách đó không xa lại có một đạo độn quang.
Độn quang này toàn thân ngăm đen, tỏa ra sóng pháp lực Đại Thừa kỳ, lại giống như có thể cảm ứng được vị trí của hắn.
Lúc này đột ngột quẹo đi, ngăn ở trước mặt Phương Tịch.
Độn quang hơi thu lại, hiện ra một nam tử áo bào đen tướng mạo âm nhu, môi hồng răng trắng, thoạt nhìn cực kỳ tuấn mỹ, bên hông lại quấn một cái đai lưng màu máu.
Luận trang phục, có chút tương tự ba vị Đại Thừa truy kích lúc trước.
- Vị đạo hữu này, xin hỏi có từng gặp một chiếc xe ngựa đồng thau không?
Nam tu áo bào đen cười tủm tỉm chắp tay, có vẻ như khách khí dò hỏi.
- Chưa từng thấy, ta còn có chuyện quan trọng, cáo từ.
Phương Tịch hừ lạnh, độn quang lóe lên.
Sau một khắc, trong hư không đột ngột hiện ra lượng lớn sợi tơ đen nhánh.
Trên sợi tơ hiện ra ánh lửa đen nhánh, hóa thành bọ cánh cứng nanh vuốt sắc bén, lít nha lít nhít, như một bức tường ngăn ở trước mặt Phương Tịch.
Độn quang của Phương Tịch dừng lại, nhấc tay chỉ tới.
Xèo!
Một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bắn nhanh, hóa thành một thanh phi kiếm, trên lưỡi kiếm lấp lóe quang mang, bỗng nhiên triển khai bảy tám loại biến hóa, tầng tầng chém giết côn trùng trên tường!
Phốc!
Thuẫn tường bị cắt một vết rách to lớn, hiện ra một tầng hoa văn màu vàng bên trong.
Lượng lớn phù triện hiện ra, tạo thành cấm chế phức tạp.
- Hả?
Tuy Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang chỉ là thủ đoạn bình thường nhất, nhưng có thể ngăn một đòn, vẫn khiến Phương Tịch hơi kinh ngạc.
Hắn tiện tay vung lên, Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bảo vệ toàn thân, sau đó nhìn về phía nam tu áo bào đen kia:
- Đạo hữu có ý gì?
- Ngươi nói láo!
Trong con ngươi nam tu áo bào đen nổi lên sát ý:
- Nếu chưa từng gặp bà nương kia, tại sao trên người lại có Thiên Hồn Hương?
- Thiên Hồn Hương?
Trong lòng Phương Tịch lạnh lẽo, biết tuy mình chạy nhanh, nhưng vẫn bị tu sĩ trong xe ngựa âm.
Ở Chân Tiên giới quả nhiên kỳ công bí pháp vô số, lại có thể làm ta trong lúc vô tình trúng kỳ hương!
Trong lòng hắn âm thầm cảnh giác, càng nhắc nhở mình không thể tự mãn.
Lúc này trên mặt lại lộ ra nụ cười chân thành, chỉ chỉ phương hướng mình đến:
- Vừa rồi ta không muốn gây phiền toái, xe ngựa đồng thau kia ở hướng này... thực xin lỗi.
Nếu tu sĩ trong xe ngựa ám hại mình, Phương Tịch đương nhiên sẽ tận lực phòng ngừa đi theo đối phương tính toán.
Có thể không phát sinh xung đột, thì tận lực không phát sinh xung đột, bằng không chính là tư địch!
- Đạo hữu nói, bây giờ ta không thể tin được.
Nam tu áo bào đen suy nghĩ một chút, mặt hiện lên ý cười:
- Nếu không như vậy đi, chúng ta cùng đi xem... nếu đạo hữu nói là thật, tại hạ còn có thể đưa lên một phần hậu lễ bồi tội.
Đều là tu sĩ Đại Thừa, hắn cũng không muốn làm quá cương.
- Cùng đi?
Phương Tịch do dự.
Hắn bây giờ chỉ muốn về nhà nghiên cứu các loại kỹ nghệ, sợ nhất chính là phiền phức.
Nếu cùng đi, lại cuốn vào phiền phức nào đó, vậy còn muốn vào Cực Lạc Lâu chơi hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận