Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 313: U Minh tai ương

Nửa tháng sau.

Long Ngư Đảo.

Ba đạo độn quang cùng nhau bay đến, hạ xuống Trường Thanh Các.

Không lâu sau, một đạo thanh sắc trường hồng cũng bay đến, vào tầng cao nhất, thân hình Phương Tịch xuất hiện.

Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua ba người Lưu Tam Thất, Chung Hồng Ngọc, Nguyễn Tinh Linh, tiếp theo nở nụ cười: "Trước đó nghe nói Phỉ Thúy Đảo xảy ra chuyện, ta còn hơi bận tâm, bây giờ thấy ba vị bình an trở về thì cuối cùng ta đã có thể thả lỏng..."

"Nhờ có Lưu đạo hữu tương trợ, nếu không thì ta cũng không chống đỡ nổi để trở về..."

Nguyễn Tinh Linh gượng cười, trên mặt bất chợt ửng đỏ không bình thường.

"Ngươi bị thương sao?"

Thanh quang chợt lóe, Phương Tịch đã đến bên cạnh Nguyễn Tinh Linh, một bàn tay của hắn bộc phát vầng sáng xanh vàng bắt lấy cổ tay trắng nõn của Nguyễn Tinh Linh.

Bí thuật chữa thương của Khô Vinh Quyết có hiệu quả không tầm thường, chỉ qua một lát sau, Nguyễn Tinh Linh đã mở mắt ra, mỉm cười: "Đa tạ Phương huynh tương trợ, ta đã không còn gì đáng ngại..."

"Thật kỳ quái..."

Phương Tịch thu bàn tay về, quan sát Nguyễn Tinh Linh rồi lại nhìn qua Chung Hồng Ngọc: "Lần này trên di tích Phỉ Thúy Đảo, Hồng Ngọc không có chuyện gì mà bản thân ngươi lại trọng thương, thật sự khiến ta phải ngạc nhiên..."

Chung Hồng Ngọc và Nguyễn Tinh Linh đều tu hành một công pháp nhưng Nguyễn Tinh Linh đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, đấu pháp danh chấn Việt Quốc.

Kết quả hai người cùng đến Phỉ Thúy Đảo, bản thân Nguyễn Tinh Linh bị trọng thương còn Chung Hồng Ngọc lại không có gì trở ngại.

"Nhờ Nguyễn tỷ tỷ che chở ta trên Phỉ Thúy Đảo nên ta mới có thể bình an vô sự..."

Chung Hồng Ngọc vội giải thích.

Lúc này, Phương Tịch mới hiểu, nương theo U Minh Địa Mạch xuất thế còn có rất nhiều quỷ vật cấp Luyện Khí, Trúc Cơ.

Lúc ấy, rất nhiều tu sĩ từng người tự chiến, tình cảnh rất hỗn loạn, nhờ Nguyễn Tinh Linh bảo hộ nếu không thì Chung Hồng Ngọc thật sự trốn không thoát.

"Thì ra là vậy..."

Phương Tịch gật đầu, cảm thấy Nguyễn Tinh Linh dường như đã xem Chung Hồng Ngọc là đệ tử thân truyền.

"thật ra... Nếu chỉ là những quỷ vật kia ta cũng nắm chắc có thể toàn thân trở ra, không đến mực bị thương nạng như vậy..."

Sau khi Nguyễn Tinh Linh trầm ngâm một phen rồi nói: "Trước đó ta ở trên Phỉ Thúy Đảo thấy hai vị Kết Đan lão tổ phá tan cấm chế đã cảm thấy hơi kỳ quái... Sau đó gần như có thể khẳng định, là đã trúng kế nào đó... Cũng có liên quan đến một nữ tu ở đó. Nữ tu kia chắc chắn có thù với Huyền Thiên Tông, lại tu luyện công pháp ma đạo!"

Trên mặt nàng xuất hiện vẻ cừu hận: "Nếu không phải ta đuổi theo nữ tu kia giao thủ mà bị tổn hại chút nguyên khí thì ta cũng không đến nội sau đó bị quỷ vật vây công mà trọng thương..."

"A?"

Phương Tịch hỏi kỹ, mới biết được lúc ấy còn có một nữ tu Trúc Cơ thần bí xuất hiện, lại dường như thử đánh lén Huyền Thiên Tông Trương lão tổ.

Dù nàng ta không thành công những cũng thuận lợi đào tẩu, thậm chí còn khiến Trương lão tổ lâm vào khốn cảnh bị quỷ tu Kim Đan vây công, thủ đoạn vô cùng xảo diệu cao minh.

"Tu vi của nữ tu kia cũng xấp xỉ với ta nhưng tu luyện ma công tương đối lợi hại, không những có thủ đoạn công kích thần thức mà còn có một loại thân pháp như ảo như mộng... Lúc chạy trốn vô tung vô ảnh."

Tinh Linh tinh tế kể rõ: "Ta hoài nghi trên người nữ tu kia có Huyễn linh căn... Nếu không thì không thể nào dùng thân giả giấu được thần thức của ta."

"Huyễn linh căn?"

Lưu Tam Thất mở miệng: "Ta từng nghe qua loại tư chất này, nghe nói người có linh căn này sẽ rất có ích khi tu luyện huyễn thuật..."

'Tư Đồ Thanh Thanh có linh căn loại gì?'.

Phương Tịch nhớ lại, chợt lắc đầu, loại bí ẩn này làm sao hắn biết?

Nhưng mà nhìn từ thủ đoạn của nữ ma tu kia thì đúng là Ngũ Cực Nguyên Ma Công, lại có thù với Huyền Thiên Tông, vây thì khả năng rất lớn là Tư Đồ Thanh Thanh.

Có lẽ Nguyễn Tinh Linh cũng đã phát hiện manh mối gì đó mới liều lĩnh đuổi theo nhưng lại khiến bản thân bị trọng thương.

Dù sao Nguyễn Tinh Linh cũng có huyết hải thâm cừu với ma tu Tư Đồ gia, quả thật không chết không thôi.

Mà từ trong lời nói của Nguyễn Tinh Linh và Chung Hồng Ngọc, cuối cùng Phương Tịch cũng biết được tình hình cặn kẽ lúc ấy.

Loại tư liệu trực tiếp này sẽ chuẩn hơn tu sĩ bên ngoài nghe nhầm đồn bậy.

"Số lượng quỷ tu Kim Đan trên Phỉ Thúy Đảo vậy mà từ ba con trở lên... Chuyện này trừ phi tứ đại thế lực Kết Đan liên hợp nếu không thì khó mà thu thập..."

Phương Tịch nghe xong, không thể không thì thào.

"Không những vậy, khu vực hạch tâm đã sớm bị U Minh quỷ khí xâm nhiễm, dù có linh vật Kết Đan gì đó thì e là cũng đã bị ô uế..."

Nguyễn Tinh Linh gượng cười trả lời: "Không có linh vật Kết Đan hấp dẫn thì tông môn Kim Đan không thể nào mạo hiểm để lão tổ có khả năng vẫn lạc mà khai chiến với quỷ tu, nói không chừng sẽ từ bỏ Hồ Vạn Đảo chúng ta, mặc cho quần tu Hồ Vạn Đảo tự sinh tự diệt..."

"Làm bước đêm sao? Đúng là thật sự rất có khả năng này..."

Phương Tịch như đang suy nghĩ điều gì đó.

Nếu là yêu vương cấp ba thì ít nhất khi giết xong còn có thể lấy được nội đan nhưng phần lớn quỷ tu Kết Đan khi chết đi đều hóa thành hư vô, có thể nói là lỗ vốn nặng.

Cộng với di tích Cửu Diệp Phái đã không còn chất béo gì nên đưa ra lựa chọn gì thì chỉ cần là tu tiên giả có lý trí cũng biết nên lấy hay bỏ.

"Xem ra Hồ Vạn Đảo sau này sẽ vì quỷ tu mà khổ sở rồi..."

Phương Tịch nói: "May mà pháp trận phòng ngự của bản đảo đủ mạnh, có lẽ vẫn có thể tạm thời duy trì... Nếu các vị đạo hữu sợ đạo trường của mình không đủ an toàn thì có thể đến chỗ ta tạm lánh..."

"Đa tạ ý tốt của đảo chủ."

Lưu Tam Thất chắp tay, lại cười khổ trả lời: "Ta vẫn muốn về Kim Quy Đảo, trên đó còn linh dược mà ta đã vất vả trồng, không dễ di thực..."

"Ta cũng định trở về Phong Diệp Đảo... Thông thường thì quỷ vật Kết Đan sẽ không rời khỏi hang ổ, quỷ vật bình thường thì ta có thể tự ứng phó."

Nguyễn Tinh Linh suy nghĩ một lúc, cuối cùng trả lời như vậy.

"Nếu đã như vậy thì ta cũng không ép buộc..."

Phương Tịch nghe vậy, chỉ có thể thở dài, tùy bọn họ.

Tu sĩ Trúc Cơ cũng không phải là tiểu hài tử, lại là nhân vật danh chấn một phương nếu họ đã nói như vậy thì chắc chắn đã có niềm tin có thể đối phó được quỷ vật.

Phong trào thăm dò thượng cổ di tích Phỉ Thúy Đảo sôi nổi, cuối cùng vẫn kết thúc đầu voi đuôi chuột.

Không những có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đại danh đỉnh đỉnh vẫn lạc mà ngay cả tiểu tu Luyện Khí ham tiện nghi cũng chết rất nhiều.

Mà sau khi thế lực khắp nơi phát hiện U Minh Địa Mạch và quỷ tu rất khó chơi thì cũng đã quyết định rút lui.

Bạch Trạch Tiên Thành là thế lực đầu tiên bỏ chạy.

Trước khi Viên Phi Hồng đi còn cố ý đến bái phỏng Phương Tịch một phen.

Lúc này tu vi của đối phương đã là Trúc Cơ hậu kỳ.

Xem ra Trùng Nguyên Đan năm đó của Phương Tịch đúng là đã giúp đại ân.

Mà chờ sau khi thế lực khắp nơi đều rời khỏi thì phường thị Linh Không đã trở nên tiêu điều hơn rất nhiều, thậm chí Phương Tịch cũng không muốn quản, sau khi rút đi phần lớn linh thạch và vật tư thì trực tiếp ném cho Ngôn Đông Thanh.

Tính ra thì thông qua lần hót của di tích Phỉ Thúy Đảo này mấy Trúc Cơ bọn hắn đã kiếm được đầy bồn đầy bát, chỉ mỗi linh thạch đã chất thành núi nhỏ, còn chưa tính các loại linh dược trân quý, linh tài, dị bảo, công pháp, bí thuật...

Chỉ là theo quỷ tai đến Hồ Vạn Đảo thì cũng thật sự khiến tu tiên giả bản địa ăn nhiều đau khổ.

Quỷ tu Kết Đan cũng không rời khỏi Phỉ Thúy Đảo mà vui vẻ ép buộc một số quỷ vật cấp thấp ra ngoài thu gom sinh hồn, thậm chí còn công phá linh đảo, tàn sát tu sĩ và phàm nhân trên đó.

Những quỷ vật này tốp năm, tốp ba hoặc du đãng đơn độc, thậm chí trong đó còn có quỷ vật có thể so với Trúc Cơ, tu sĩ Luyện Khí bình thường không phải là đối thủ, chỉ có linh đảo cấp hai có tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn mới có thể khó khăn ngăn cản.

Chuyện này cũng khiến cho bất luận tu sĩ hay phàm nhân trong Hồ Vạn Đảo đều tập trung vào bốn đảo Phong Diệp, Long Ngư, Kim Quy, Linh Không.

Tu sĩ và phàm nhân muốn đến Long Ngư Đảo tránh họa là nhiều nhất, dù sao Phương Tịch cũng có danh xưng đệ nhất tu sĩ Hồ Vạn Đảo nên vẫn tương đối có trọng lượng.

Bởi vì chỉ là một số tu sĩ Luyện Khí và cùng phàm nhân nên Phương Tịch cũng không quá lãnh huyết vô tình, ai cũng được hắn đồng ý, vạch ra vài khu đất cho bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hơn nữa mỗi ngày hắn còn phải áp chế Yêu Ma Thụ, để nó không theo bản năng thấy nhiều huyết thực như vậy mà huyết tế tất cả bọn họ.

Dù vậy toàn bộ khu vực Hồ Vạn Đảo đều trở nên rất tiêu điều mà Huyền Thiên Tông cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Xem ra lúc trước Trương lão tổ vì xông phá vòng vây đã trả đại giới cực kỳ đau đớn thê thảm.

Mà một khu vực lớn Hồ Vạn Đảo này không thể nghi ngờ gì đã bị Huyền Thiên Tông vứt bỏ.

Bến tàu Long Ngư Đảo.

Từng chiếc thuyền lớn của phàm nhân cập bến, nhiều phàm nhân từ trên cao xuống dưới dìu già dắt trẻ.

Những phàm nhân này đều là hậu đại của tu sĩ Hồ Vạn Đảo, bây giờ tao ngộ quỷ tai lại không muốn trốn đến Dư quận Việt Quốc nên đã thật sự trở thành người phàm tục, chỉ có thể đi theo tu sĩ đầu nhập Long Ngư Đảo, tiến vào Long Ngư Đảo cư trú.

"Cuối cùng đã đến rồi..."

"Đừng sợ, đến Long Ngư Đảo sẽ không có quỷ vật..."

"Ô ô, cha... Ta muốn đi tìm cha..."

Phương Tịch ẩn giấu thân hình, đứng giữa không trung nhìn muôn màu nạn dân cũng im lặng trầm mặc.

Hắn chợt nhướng mày nhìn qua mặt hồ cách đó không xa.

Ở đó có mấy đạo linh quang lấp lóe, chính là tu sĩ Luyện Khí đi theo đang khống chế pháp khí hộ tống.

Mà cách đó không xa, từng trận âm phong xuất hiện, một quỷ vụ dài khoảng mười trượng bay đến, dường như trong đó có rất nhiều cái bóng mơ hồ vừa lóe lên đã biến mất.

"Là những quỷ vật kia lại đuổi theo rồi!"

Sắc mặt của một lão giả khống chế phi kiếm đại biến: "Ta đã nói không nên vận chuyển nhiều người như vậy trong một lần mà, Khí huyết phàm nhân hội tụ quá nhiều, rất dễ khiến quỷ vật chú ý..."

"Gia tộc cũng keo kiệt, không biết mua thêm vài tấm Liễm Khí Phù sao?"

Một thiếu nữ mắt hạnh má đào ở bên cạnh cũng tức hổn hển.

"Ai... Bây giờ nói gì cũng vô ích, may mà trong những quỷ vật này cũng không có cấp hai, liều mạng với chúng đi!"

Lão giả khống chế phi kiếm, phi kiếm kia hóa thành một đạo lưu quang màu trắng sáng rực đâm vào trong sương mù.

"Khặc khặc!"

Một khắc sau, trong sương mù có tiếng cười quái dị truyền ra, lão giả biến sắc: "Không tốt... Pháp khí của ta..."

"Những quỷ vật này rất lợi hại mau chạy đi, thông tri tu sĩ Long Ngư Đảo đến đây viện trợ!"

Những tu sĩ này vừa đánh vừa lui, chạy một mạch đến Long Ngư Đảo, mà chiếc thuyền hơi chậm một chút đã bị sương mù xám quấn lấy, lập tức có tiếng hét thảm truyền đến, tiếp theo thì hoàn toàn tĩnh lặng...

Từng đạo quỷ vụ kia lại không biết thỏa mãn mà bay về hướng bến tàu của Long Ngư Đảo.

Đúng lúc này trong Huyền Mộc Đại Trận có sương mù màu đen xuất hiện.

Chợt lóe lên đã mạnh mẽ mở rộng bao phủ những quỷ vụ đi vào.

Trong nháy mắt, mảnh quỷ vụ ra đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Lão giả và thiếu nữ thấy vậy, không khỏi trợn mắt hốc mồm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận