Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 802: Xuyên Vân Hạc (1)

Pháp lực cấp Phản Hư lan trần khiến thiên địa nguyên khí ở phụ cận cũng hơi ba động.
Khí tức kinh khủng khiến những nữ tu Hóa Thần đều như chim cút, động cũng không dám động.
Càng tu luyện cao thì càng biết được sự chênh lệch giữa Hóa Thần và Phản Hư thật sự như rãnh trời khiến người ta phải tuyệt vọng.
"A..."
Phương Tịch thấy những nữ tu này không dám nói chuyện thì không khỏi mở miệng trước: "Thiên Mị Tông thật sự khách khí, đây là sai những đệ tử này ra nghênh tiếp bản nhân phải không?"
Thật ra hắn đương nhiên có thể tiếp tục ẩn giấu tu vi, sau đó chờ Đinh sư tỷ kia nhảy vào đường chết, sau đó lại bộc phát tu vi trở mặt.
Như vậy dù tu sĩ Phản Hư của Thiên Mị Tông đến thì ở trước mặt người ngoài thế nào cũng phải dùng môn quy nghiêm trị Đinh sư tỷ này một phen.
Nhưng hắn đâu cần làm vậy?
Dù môn quy có sâm nghiêm hơn nữa thì cũng không đến mức đoạn mất đạo đồ của nữ đệ tử có hi vọng Phản Hư này.
Mà chờ sau khi nghiêm trị xong thì chắc chắn nỗi oán hận của cô ta sẽ tập trung trên người của Vân Hi và Liễu Nhứ, từ đó phát triển thành kẻ địch không chết không thôi!
Làm đến cuối cùng, nói không chừng Phương Tịch còn phải cứu viện, thậm chí còn có thể đối đầu với toàn bộ Thiên Mị Tông!
Đây gọi là được không bù đủ mất, vì trang bức nhất thời mà chôn xuống đại địch sau này, rất không đáng.
Phương Tịch chỉ thí ngay từ đầu đã bày ra thân phận bối cảnh hoặc thực lực.
Sau đó khiến đối phương biết khó mà lui.
Dù sao Đinh sư tỷ này cũng không có tử thù với hai nàng, phải ngu xuẩn cỡ nào mới biết rõ hai nàng có chỗ dựa là tu sĩ Phản Hư mà vẫn cố ý tiếp tục nhắm vào?
"Không sai, chúng ta thay mặt Thiên Mị Tông, cung nghênh tiền bối!"
Đinh sư tỷ có thể tu luyện đến Hóa Thần viên mãn đương nhiên không phải kẻ ngu, cô ta vội thi lễ.
"Cung nghênh tiền bối, đến Thiên Mị Tông ta làm khách!"
Đám oanh oanh yến yến ở sau lưng cô ta cũng cung kính hành lễ, đúng là thiên kiều bách mị.
Vân Hi Tiên Tử thấy cảnh này cũng không khỏi sinh lòng cảm khái.
Nàng đã từng là tu sĩ Hóa Thần tuyệt đỉnh hạ giới, từng chỉ điểm Phương Tịch, cũng từng giao dịch linh vật Hóa Thần.
Kết quả khi đến Địa Tiên giới, tu vi của Phương Tịch vẫn tăng nhanh như gió, trở thành đại nhân vật mà nàng phải ngước nhìn.
Cũng không phải tu vi của nàng không tiến bộ nhưng mà so với Phương Tịch thì vẫn kém nhiều lắm.
"Ừ."
Phong phạm Phương Tịch như cao nhân một phái, hắn chợt nhìn về hướng khe núi.
Chỉ thấy có một đạo kỳ quang bay tới, trong đó hiện ra một vị mỹ phụ nhân búi tóc cao, ngũ quan tú mỹ, cử chỉ ôn nhu.
Bên cạnh người này còn có vị Lạc sư tỷ kia đi theo.
Hiển nhiên nữ tu này sợ bọn Đinh sư tỷ làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn nên đã trực tiếp mời Thiên Hoa Tiên Tử có tu vi cao nhất trong Thiên Mị Tông ở đây đến.
"Thiếp thân Thiên Hoa, bái kiến Phương đạo hữu..."
Thiên Hoa Tiên Tử đảo thần thức qua, nhìn thấy một thân pháp lực Phản Hư của Phương Tịch, Chân Ma Khí cũng không giả được thì không khỏi khẽ khom người thi lễ.
Lạc sư tỷ ở bên cạnh Thiên Hoa Tiên Tử nhìn Phương Tịch, miệng nhỏ chậm rãi há to...
"Thiên Hoa Tiên Tử khách khí rồi, chỉ vì hai vị hảo hữu của ta bái làm môn hạ của Thiên Mị Tông nên ta cố ý đến đây thăm mà thôi..."
Trên mặt Phương Tịch mang theo nụ cười rất ấm áp rồi hắn đưa ra một túi trữ vật: "Lần đầu đến đây nên dùng vạn cân thịt Nguyên Cổ Hoang Thú này làm lễ, xin tiên tử đừng ghét bỏ..."
"Vậy mà là thịt của Nguyên Cổ Hoang Thú..."
Thiên Hoa Tiên Tử nhận túi trữ vật, đưa thần thức vào trong thì rất chấn động.
Mặc dù vị Phương đạo hữu này mới tấn thăng thành tu sĩ Phản Hư gần đây nhưng một thân thần thông e là không tưởng tượng nổi, lại có thực lực chém giết Nguyên Cổ Hoang Thú.
Bất kể là gặp được Nguyên Cổ Hoang Thú trọng thương hay là hợp tác với người khác thì đều rất khó lường.
Nếu đơn độc đi săn thì càng kinh khủng hơn!
Một lát sau.
Ở vị trí nhụy hoa trong bảo vật động phủ hư không hình dáng như kỳ hoa có một tòa cung điện từ từ bay lên.
Bốn phía cũng không có hoa cỏ nhưng trong không khí lại đầy hương thơm của bách hoa, khiến người ta bất giác tự say.
"Bách Hoa Điện của thiếp thân thế nào?"
Thiên Hoa Tiên Tử mỉm cười rót cho Phương Tịch một chén linh trà.
Phương Tịch phẩm một chút, không khỏi khen: "Trà ngon!"
Trà này phối hợp với hương thơm của bách hoa trong hư không lại bổ sung cho nhau.
Không những vậy, dù hắn không có ý nghĩ sấu xa gì với mỹ phụ nhân cung trang này nhưng trong lòng lại bất tri bất giác sinh ra chút cảm giác thân thiết.
Nếu không phải Tha Hóa Tự Tại Ma Công chủ tu của hắn tu luyện ra Thiên Ma Bí Thức giỏi đùa giỡn lòng người nhất thì hắn thật sự không phái hiện được chuyện này.
'Hình như cô ta vẫn chưa chủ động sử dụng mị thuật, chẳng lẽ đây chỉ là một loại hiệu quả bị động sao?'.
Phương Tịch đặt chén trà xuống, trong đôi mắt lóe lên tinh quang, hắn tán thưởng: "Trong trà này có Hồng Trần Chi Khí..."
Sắc mặt Thiên Hoa Tiên Tử hơi đổi, cô ta miễn cưỡng cười trả lời: "Đúng là Hồng Trần Trà!"
Công pháp của Thiên Mị Tông chủ tu mị thuật nhưng lại không như bình thường, giới luật khá sâm nghiêm.
Ở giai đoạn Hóa Thần thì vẫn chưa thoát khỏi phạm trù mị thuật.
Nhưng đến cấp Phản Hư thì lại có thể tu luyện đến cảnh giới càng cao thâm hơn, mị hoặc chúng sinh dùng Hồng Trần Chi Khí để tu luyện.
Vốn dĩ Phương Tịch cũng không cảm thấy gì nhưng cũng nhờ ma tâm tinh vi nên hắn mới phẩm ra được chút không đúng.
'Thiên Mị Tông cũng có chút bản lĩnh, chỉ là không biết sau khi Hợp Thể thì có thể đến bước mi hoặc thiên địa khiến bản thân thoát thai hoán cốt, khí vận tăng vọt, thậm chí suy yêu thiên kiếp hay không...'.
Thiên Hoa Tiên Tử xin lỗi: "Đặc tính công pháp của thiếp thân vốn vậy, dù cố gắng thu liễm nhưng vẫn có ảnh hưởng nhất định với người xung quanh, xin đạo hữu thứ tội."
"Không sao..."
Phương Tịch khoát khoát tay, chút hảo cảm này cũng không tính là gì, bất kể tu sĩ cấp cao nào cũng sẽ không bị mê hoặc.
'Nhưng nếu ở chung dài lâu thì cũng không dễ nói...'.
'Quả nhiên công pháp có thể tu luyện đến Phản hư đều có đặc thù riêng sao?'.
Trong lòng của hắn oán thầm thì đã nghe Thiên Hoa Tiên Tử nói: "Phương đạo hữu là tu sĩ phi thăng, đồng thời vẫn chưa từng gia nhập thế lực lớn nào sao?"
Ánh mắt của cô ra sáng ngời như có ý muốn mời chào Phương Tịch.
Chuyện này cũng rất bình thường, một tu sĩ Phản Hư thân gia trong sạch thì đa phần tông môn Hợp Thể đều sẽ không bỏ qua.
"Chuyện này... Ta nhớ là hình như Thiên Mị Tông chỉ nhận nữ đệ tử thôi phải không?"
Phương Tịch tằng hắng một cái rồi nói.
"Chuyện này hiển nhiên... Nhưng mà sau khi đến Phản Hư thì vẫn có thể được mời làm trưởng lão ngoại tông..."
Thiên Hoa nói: "Phúc lợi đãi ngộ của bản tông cũng không tệ, đồng thời mỗi năm còn có thể thỉnh cầu chúng ta phối hợp dùng Hồng Trần Chi Khí tương trợ đạo hữu tu luyện một lần... Hồng Trần Chi Khí này là một loại linh khí đặc thù, chỉ có nữ tu Phản Hư tu luyện bí pháp của bản môn mới có thể ngưng luyện được, có lợi rất lớn với tu vi và Tâm Ma Kiếp..."
Lúc Thiên Hoa Tiên Tử nói lời này, trên gương mặt lại ửng đỏ, dường như dùng Hồng Trần Chi Khí phụ trợ tu luyện còn cần qua trình tự đặc thù gì đó.
Làm tu sĩ nên vốn sẽ không như vậy.
Nhưng cô ta tu luyện chính là công pháp Thiên Mị Tông, đồng thời còn không phải loại giữa đường xuất gia như Vân Hi, Liễu Nhứ mà là từ nhỏ đã tu luyện công pháp căn bản nên nhất cử nhất động, một cái nhăn mày một nụ cười đều gần như đã thành bản năng.
Dù Phương Tịch cũng cảm thấy người này ngây thơ chân thành, có mấy phần vui tai vui mắt.
Tiếc là...
Nam nhi đến chết lòng cũng như sắt!
Đùa một chút với người này thì được còn gia nhập Thiên Mị Tông gì đó thì vẫn thôi đi...
Vất vả lắm mới đối phó Thiên Hoa Tiên Tử xong thì cuối cùng Phương Tịch đã rãnh rồi đến cung điện mà hai vị lão hữu ở.
Làm tu sĩ Hóa Thần nên Vân Hi và Liễu Nhứ đều có quyền tùy ý chọng một cung điện để ở.
Nhưng mà quan hệ của hai người bọn họ không tệ nên đã cùng chọn Ám Hương Điện làm nơi tu luyện.
"Bảo vật động thiên này còn nhiều hơn Minh Hoàn giới một tầng công năng, vậy mà có thể trồng trên địa mạch mà trực tiếp hấp thu linh khí bên ngoài..."
Phương Tịch cảm nhận được cấm chế trong hư không thì không khỏi âm thầm tán thưởng.
Không hổ là pháp bảo động thiên ở Địa Tiên giới, rất nhiều công năng thật sự hoàn thiện hơn hạ giới lục lọi chế tác rất nhiều.
"Phương đạo hữu..."
Vân Hi Tiên Tử mới tiễn một người, hình như là Lạc sư tỷ kia.
"Ở trong bản tôn hiếm có ai không có ý đồ xấu với chúng ta như Lạc sư tỷ..."
Liễu Nhứ ở bên cạnh giải thích rồi lại rót cho Phương Tịch một chén Thanh Trúc Tửu: "Bây giờ ta và Vân Hi tỷ tỷ đều đang nghĩ lại, không biết lúc trước quyết định gia nhập tông môn có chính xác hay không..."
"Chỉ có người sống mới có quyền suy nghĩ vấn đề này..."
Phương Tịch cười trả lời.
Cũng không phải mỗi tu sĩ đều như hắn, nếu hai nàng không được Thiên Mị Tông che chở thì nói không chừng đã vẫn lạc trong một nhiệm vụ nguy hiểm nào đó rồi.
Lần khai hoang này cũng sẽ không được nhắc nhở trước để chuẩn bị đầy đủ mà sau khi thú triều bộc phát còn có thể được một tu sĩ Phản Hư trong tông che chở.
Rất nhiều tu sĩ Hóa Thần có tu vi, bản lĩnh còn mạnh hơn các nàng nhưng không phải chết trong miệng của Nguyên Cổ Hoang Thú thì chính là làm pháo hôi cao cấp ở thành Thiên Phạm!
"Đạo hữu nói đúng..."
Vân Hi Tiên Tử bay trở về, thản nhiên nói: "Bây giờ ta và sư muội phải đồng tâm hợp lực, cố gắng tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần viên mãn..."
"Nếu là tu luyện... Thì chỗ của ta cũng có chút đồ tốt."
Phương Tịch cười cười rồi lấy thịt Tam Giác Nguyên Tê ra.
Hình thể Nguyên Cổ Hoang Thú này ngọn núi, trước đó Phương Tịch chẳng qua chỉ tặng có vạn cân, hắn vẫn còn giữ lại rất nhiều.
Lúc này hắn trực tiếp lấy ra cho Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ một chút, sau đó hắn còn biểu diễn tay nghề một phen, dùng thịt Nguyên Cổ Hoang Thú làm một món linh thiện.
Phương Tịch đã từng thử thịt Tam Giác Nguyên Tê này rồi, nếu không biết xử lý thì chất thịt sẽ rất cứng, thậm chí còn cứng hơn cả pháp bảo.
Đương nhiên với thể phách của hắn thì cảm giác chỉ như nhai mía, ngoại trừ cảm giác khô như củi ra thì cũng đại bổ khí huyết cùng nguyên khí, đồng thời mùi vị cũng thơm ngon.
Lúc này hắn làm Linh trù sư nên đương nhiên không thể tùy tiện nướng cho xong mà dùng lửa hầm thịt đến khi mềm nhừ, sau đó lại phối hợp với các loại gia vị mà làm thành một nồi canh thịt thơm ngon.
"Linh thiện làm từ thịt Nguyên Cổ Hoang Thú, hôm nay thật sự có lộc ăn mà."
Vân Hi Tiên Tử cái thìa bằng ngọc khuấy khuấy, chỉ ngửi được mùi thơm nức mũi.
Nhấm nháp một chút, nàng không nhịn được mà che miệng.
Nàng cảm thấy trong canh này như bao gồm trăm vị sơn trân, vô cùng tươi ngon, khiến nàng không nỡ để bất kia chút mùi thơm này bay đi.
Liễu Nhứ ở bên cạnh càng không chịu nổi, trong lúc trong lúc bất tri bất giác đã tiêu diệt sạch một chén canh thịt.
Mà theo đó khí huyết còn được đại bổ khiến gương mặt của nàng ửng đỏ, hai má ửng hông rất đẹp mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận