Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 252: Thú triều

"Quả nhiên là thú triều!"

Phương Tịch thấy cảnh này, trong lòng không vui không buồn.

Dù sao thì hắn cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, tình huống xấu nhất xảy ra hắn cũng có thể chạy trốn.

Hơn nữa Bạch Trạch Tiên Thành cũng có chuẩn bị.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Trên tường thành, từng đạo lội điện màu đỏ thắm xuất hiện, tùy tiện quét ngang đàn thú.

Phàm là những nơi liệt diễm và lôi điện đi qua dù là yêu thú cấp hai cũng chỉ có thể gào thảm rồi hóa thành thi thể đen thui.

"Bính Hỏa Thần Lôi?"

Phương Tịch nhìn từng đạo lôi điện đỏ thẳm kia.

Luận lực phá hoại thì Bính Hỏa Thần Lôi có thể nói là lực sát thương đệ nhất trong Ngũ Hành Thần Lôi hơn xa các loại Canh Kim, Ất Mộc Thần Lôi.

Hơn nữa lúc này trên tường thành đâu chỉ phát động một đạo thần lôi?

Quả thật là trăm ngàn lôi cùng phát.

Cho dù là Kim Quan Lôi Bằng trên bầu trời kia cũng không dám mạo muội hạ xuống để chống đỡ từng đợt oanh kích này.

Tùng tùng!

Âm thanh của Quỳ Ngưu Cổ lại vang lên.

Âu Dương Chấn mặc một bộ pháp bào tím dẫn theo hơn mười vị Trúc Cơ đi lên tường thành.

Viên Phi Hồng ngự linh thú, nhìn về phương xa với thần sắc nghiêm nghị.

La Công thì hơi kích động.

"Thú triều sắp đến, Bạch Trạch Tiên Thành giới nghiêm nhưng các vị đạo hữu cứ yên tâm, Bạch Trạch Tiên Thành có năng lực bảo vệ các vị an toàn..."

Âu Dương Chấn nở nụ cười bình thản, dường như y không cảm thấy chút hồi hộp nào, loại tâm tình này lập tức lan ra, khiến đám tu sĩ cấp thấp thở phào.

Dù sao thì trong lịch sử của Bạch Trạch Tiên Thành cũng đã trải qua nhiều lần thú triều, vẫn chưa bị phá.

"Hơn nữa Bạch Trạch Tiên Thành ta chiêu mộ các vị tán tu cùng bỏ một phần lực ra để thủ thành, tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ trong bảy ngày phải có một chiến công, trung kỳ ba chiến công, hậu kỳ sáu chiến công, đại viên mãn mười chiến công... Nếu là tu sĩ Trúc Cơ có thể thương lượng với bản nhân!"

"Chờ sau khi kết toán mỗi ngày thì chiến công có thể hướng bản thành đổi linh thạch, pháp khí, công pháp, linh đan, bí thuật... Bảng danh sách ở đây!"

Âu Dương Chấn ném ra một bảng cáo thị, pháp lực phun trào, một bảng cáo thị to lớn dài, rộng đều vượt qua mười trượng lập tức xuất hiện ở giữa không trung.

Từng hàng chữ trên đó đều là các loại tài nguyên trân quý và yêu cầu số chiến công đổi, đủ để khiến bất kỳ tu sĩ nào cũng điên cuồng.

"Một chiến công có thể đổi một khối linh thạch hạ phẩm..."

"Còn có pháp khí... Thậm chí linh khí..."

"Những thứ đó đều chỉ là lông? Thấy không... Ngay cả Trúc Cơ Đan cũng có thể đổi được, một vạn chiến công đổi một viên Trúc Cơ Đan chính phẩm!"

"Lại càng không cần phải nói trong lúc chinh chiến giết chết yêu thú thì tài liệu vẫn thuộc về bản thân."

Vô số tán tu điên cuồng.

Cái gọi là dưới trọng thưởng tất có dũng tu.

Tán tu trời sinh chính là tầng chót của tu tiên giới, chưa từng tị hiềm dùng vũ lực để đạt được thù lao, thậm chí xem giết người đấu pháp chỉ là chuyện bình thường.

Dựa theo cách nhìn của Phương Tịch thì tu sĩ như vậy bất luận nam nữ lão ấu đều có thể xem như lính đánh thuê, hơn nữa lại biết điều trị, biết chế tạo binh khí, biết điều tra, cạm bẫy, phục kích quả là binh vương toàn năng!

Mà không thể nghi ngờ gì, những thế lực tông môn kia không khác gì quân phiệt...

Bởi vậy không tuổi nào không chiến, giết người đầy đồng... Cũng không là chuyện gì cả.

Đối với cái chết các tu sĩ cũng nhìn rất thoáng.

Chỉ cần có khả năng đột phá cảnh giới thì họ sẽ không kiêng kị phải liều mạng, hơn nữa dù là liều mạng cho ai chỉ cần phát lương đúng hạn là được...

'Được rồi... Nhìn như vậy thì giống như...'.

Phương Tịch đang chửi bậy trong lòng thì Nguyễn Tinh Linh ở bên cạnh đã dùng thần thức truyền ấm: "Phương huynh xem đi!"

Hắn phóng thần thức ra chỉ thấy chỗ mà Nguyễn Tinh Linh chỉ:

"Thanh Tâm Phá Chướng Đan... Thích hợp tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tu luyện công pháp Mộc, Hỏa, Thổ đột phá bình cảnh trung kỳ, có thể gia tăng khoảng ba phần mười xác suất thành công... Giá hai vạn năm ngàn chiến công."

"Quả nhiên, đan dược phá giai của Trúc Cơ kỳ đắt hơn Luyện Khí kỳ..."

Phương Tịch chửi thầm, bên tai lại tiếp tục truyền đến giọng nói của Nguyễn Tinh Linh: "Phương huynh... Đan này đối với huynh và ta đều có ích, có lẽ chúng ta có thể tranh thủ trước tiên!"

Hắn nhìn Nguyễn Tinh Linh, phát hiện nàng cũng có kích động muốn ma quyền sát chưởng.

Với công pháp tu luyện và tâm trí của nàng chỉ cần cẩn thận một chút, dù gặp phải yêu thú cấp hai hạ phẩm thậm chí trung phẩm cũng không vấn đề gì.

Đáng tiếc, binh hung chiến nguy, đây không phải là phong cách của hắn.

"Tinh Linh, xin lỗi... Ta không muốn tham chiến."

Phương Tịch dùng thần thức truyền âm qua, thấy trên mặt của Nguyễn Tinh Linh xuất hiện sự ngạc nhiên.

Hắn chợt đi tìm La Công.

"Cái gì, Phương đạo hữu không muốn lên tường thành mà muốn nhận nhiệm vụ sản xuất sao... Được rồi..." La Công hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh cũng đồng ý: "Đúng lúc... Bản thành đang có nhu cầu gấp một số đan dược chữa thương và khôi phục pháp lực cấp hai, số chiến công đổi đan phương có thể cho nợ trước, sau khi chiến xong thì lại kết toán..."

"Đa tạ La huynh."

Phương Tịch ôm quyền cảm tạ.

Hắn không muốn ra chiến trường, dù dựa vào trận pháp cấp ba thì vẫn hơi nguy hiểm.

Làm hậu cần cũng xem như mình hỗ trợ cho các tu sĩ huyết chiến.

Thật ra hắn nhận nhiệm vụ luyện đâu cũng vì tránh khi chiến sự của Bạch Trạch Tiên Thành bất lợi, cưỡng chế chiêu mộ đám tán tu nhàn rỗi.

Trong một mảnh hỗn loạn.

Phương Tịch trở lại Đào Hoa Các của mình, về phần Đan Khí Các?

Đương nhiên là đóng cửa rồi, dù sao thì bây giờ ở trong thành cũng hơi hỗn loạn, so với một ít linh thạch thì Phương Tịch cảm thấy an nguy của người trong nhà vẫn quan trọng hơn.

Hơn nữa Nguyễn Tinh Linh muốn lên chiến trường, hắn muốn nhận nhiệm vụ luyện đan của tiên thành, đồng thời còn muốn tu luyện nên cũng không có thời gian để làm nghề phụ.

Sau đó Phương Tịch gọi Kim Linh và Vi Nhất Tịch đến, dặn dò một phen, để hai người không nên ra ngoài, cố gắng an tâm tu luyện, dưỡng thương... Là được rồi.

Về phần Nguyễn Đan? Nàng này vẫn đang bế quan củng cố tu vi.

Dựa theo lệ cũ của tu tiên giới, loại tu sĩ đột phá đại cảnh giới không đến nguy cơ trời đất sụp đổ thì cũng sẽ không ai đi quấy rầy.

Trong nháy mắt, đã qua mấy tháng.

Có thể nói, các tu sĩ đều thích không khí chiến tranh.

Bởi vì có đại trận cấp ba thủ hộ, không có yêu thú nào có thể đột phá trận pháp và tầng tầng tường thành bao quanh mà tiến vào trong thành giết người.

Mấy tháng đầu, nội bộ Bạch Trạch Tiên Thành cũng xem như yên bình, hơn nữa giá các loại tài liệu yêu thú cũng một mạch nhảy cầu.

Phương Tịch mỗi ngày đều tu luyện đúng giờ, thỉnh thoảng ra tay hoàn thành nhiệm vụ luyện đan của tiên thành.

Bởi vì hắn quen thuộc thủ pháp luyện chế các loại tài liệu yêu thú nên tỉ lệ thành đan rất cao, còn có thể ăn chặn không ít tài liệu, đồng thời cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Thậm chí La Công còn từng ám chỉ, nếu Phương Tịch đồng ý ký điều ước dài hạn thì có thể cung cấp cho hắn một bộ tài liệu Trúc Cơ Đan hoàn chỉnh để thử luyện chế Trúc Cơ Đan một lần.

Nhưng khi Phương Tịch xem thử nội dung khế ước, thấy một khi làm Luyện Đan sư của Bạch Trạch Tiên Thành thì không thể rời khỏi nên vẫn từ chối.

Chỉ thử luyện chế một viên Trúc Cơ Đan lại phải khóa chân như vậy thì cũng quá ngây thơ rồi.

Trước kia hắn muốn gia nhập Bạch Trạch Tiên Thành là vì thiếu công pháp, mà thực lực lúc mới Trúc Cơ xong cũng không đủ, bây giờ thời gian thay đổi, tâm tình cũng đã khác xưa.

Ngược lại, bởi vì chiến sự thuận lợi nên Bạch Trạch Tiên Thành cũng không cưỡng ép chiêu mộ tán tu, khiến Phương Tịch của thấy quyết sách lúc trước của mình cũng không thỏa đáng.

"Đến, Tinh Linh, một chén này ta kính muội!"

Nguyễn Tinh Linh hiếm khi được rời tường thành tu dưỡng, trộm được nửa ngày rảnh rỗi nên cùng với Phương Tịch ngồi dưới dưới Đào Hoa thụ.

Phương Tịch mỉm cười rót cho Nguyễn Tinh Linh một chén Thanh Trúc Tửu: "Chúc mừng Hồ Vạn Đảo Đào Linh tiên tử, đại danh cũng vang vọng Bạch Trạch Tiên Thành!"

Nguyễn Tinh Linh tu luyện Huyền Âm Công chính là thủ đoạn công kích phạm vi rộng, rất hữu dụng với chuyện thanh lý tạp binh, hơn nữa bản thân nàng đấu pháp cũng không yếu nên khoảng thời gian ở trên tường thành này đã giết ra uy danh hiển hách, cựu hào Đào Linh tiên tử này đã nhanh chóng lan truyền, còn nghe nói có rất nhiều người ngưỡng mộ.

À, nếu lúc này Phương Tịch lên tường thành sẽ bị rất nhiều người đố kị...

"Phương huynh lại chế nhạo, Tinh Linh sao có thể vượt huynh được..."

Gương mặt Nguyễn Tinh Linh hơi ửng hồng như đang u oán.

Hôm ấy khi nghênh chiến Tư Đồ Gia, nàng đã biết dù mình có dùng hết thủ đoạn cũng không làm gì ma tu kia được.

Nhưng kết quả của đối phương thế nào đã không cần nói nhiều.

Khi đó nàng đã biết Phương Tịch thâm tàng bất lộ, uy năng đấu pháp hơn xa cùng hàng, chỉ là chẳng biết tại sao hắn lại không thích nổi dành mà chỉ cẩn thận tu hành.

"Khoảng thời gian này, đại yêu cấp hai bị giết chết đã ba mươi mấy con, đồng đạo Trúc Cơ chỉ trọng thương hai người... Còn lại yêu thú cấp một tử thương vô số..."

Sau khi trêu chọc vài câu, hai người vẫn nói chính sự.

"Thật ra bất luận yêu thú chết bao nhiêu thì đối với yêu vương đều là chuyện tốt... Mặc dù tài nguyên của Vạn Thú Sơn Mạch phong phú nhưng yêu thú sinh sôi quá nhiều nên vẫn phải di chuyển ra bên ngoài... Về phần chết hay là công chiếm lãnh thổ mới thì không quan trọng."

Phương Tịch thở dài.

"nghe nói hôm nay lại có tu sĩ lấy được yêu đan cấp hai..."

Nguyễn Tinh Linh chợt đổi đề tai: "Tinh Linh cũng đánh chết được một số yêu thú cấp hai nhưng đáng tiếc lại không có vận khí như vậy..."

Yêu thú cấp hai có thể dựng dục yêu đan đều rất ít.

"Ha ha... Thật ra ta không muốn luyện Trúc Cơ Đan..."

Phương Tịch biết đây là La Công tiết lộ điều kiện của mình ra ngoài.

Nhưng thật ra hắn thật sự không muốn công bố ra bên ngoài mình có thể luyện chế Trúc Cơ Đan.

Giáo huấn năm đó của Trần Bình vẫn còn in sâu trong đầu hắn.

Mấy vị Đại sư luyện đan ở Bạch Trạch Tiên Thành nhìn như phong quang vô hạn thật ra cũng không quá tự do...

"Vậy thật là đáng tiếc..."

Nguyễn Tinh Linh cũng không để ý, đổi đề tài: "Trong lịch sử của Bạch Trạch Tiên Thành, lần thú triều ngắn nhất cũng kéo dài tám tháng, lần dài nhất thì mười ba năm... Theo suy đoán của Tinh Linh thì lần thú triều này có lẽ thuộc về quy mô vừa và nhỏ trong lịch sử, có lẽ trong vòng một, hai năm sẽ hoàn toàn bình định được... Trước tiên chúng ta có thể trữ một số tài liệu yêu thú, chờ sau này tăng giá lại bán ra..."

"Quả nhiên Tinh Linh rất có đầu óc kinh doanh..."

Phương Tịch cười vỗ tay.

Chuyện này hắn cũng đã nghĩ đến.

Thật ra tu tiên giả nghĩ được cũng không ít nhưng rất ít thế lực làm như vậy.

Dù sao thì muốn dự trữ nhiều tài liệu yêu thú và tồn kho trong thời gian dài thì phải cần có rất nhiều linh thạch không dùng đến.

Sau đó còn phải đối mặt phong hiểm trong thời gian dự trữ và giao dịch bị cướp đoạt, cướp giết...

Có thể nói, thế lực thật sự có thể làm chuyện này cũng không có mấy nhà.

Nhưng Phương Tịch thì có thể làm!

"Chuyện mua bán này đúng là có thể kiếm linh thạch..."

Sau khi trầm ngâm xong Phương Tịch tỏ ý ủng hộ.

Dù sao thì chuyện này cũng đúng lúc mình có thể trộn vào số tài liệu ở Đại Lương để bán đi, vậy thì thiên y vô phùng rồi...

Trời có mắt rồi, trên tay của hắn vẫn luôn có rất nhiều tài liệu yêu thú lại không tìm được cơ hội tốt xuất hàng.

Bây giờ lại có chỗ để đưa ra bên ngoài, có thể tránh khỏi rất nhiều phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận