Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 376: Trồng cây

Phương Tịch người tốt làm đến cùng.

Không chỉ tặng Tông Tu Âm Thi Thảo còn phái Huyền Hỏa Ma Cương tiễn phu phụ y an toàn rời khỏi Hắc Thủy Đàm.

"Muốn đi ư... Ở đây đã ba năm rồi, vì sao ta lại không có chút cảm tình nào?"

"Có lẽ là vì thời gian này ta đều ở trong Sơn Hải Châu sao?"

"Có động phủ và linh mạch tùy thân thật là khó lường!"

Phương Tịch thở dài, thân hình chợt biến mất không thấy đâu nữa, chỗ cũ chỉ còn lại một viên châu màu lam.

Thân ngoại hóa thân xem như không thấy vật này, vẫn ngồi khoanh chân luyện hóa âm mạch khí của Hắc Thủy Đàm.

...

Trong Sơn Hải Châu.

Mặt đất bên trong đã thay đổi từ lâu, một cây Yêu Ma Thụ che khuất bầu trời, tọa lạc ở sau động phủ.

Thái Tuế nằm một đống ở bên cạnh, lười biến không muốn động đậy.

Thanh Giác Ngư Long thì bị dọa đến mức trốn ở một bên, run cầm cập.

Từ sau khi nó thấy Yêu Ma Thụ ăn ra sao thì nó lập tức sợ ngày nào đó mình sẽ bị chủ nhân cho Yêu Ma Thụ ăn.

Phương Tịch cũng lười quản con cá muối chết này, chỉ cho nó một kỳ hạn, nếu mình đến Kim Đan viên mãn mà nó vẫn chưa tấn thăng cấp ba thì sẽ cho Yêu Ma Thụ ăn.

"Yêu Ma Thụ... Quả thật vô cùng kỳ dị..."

Hắn bước đến trước Yêu Ma Thụ, đưa tay vuốt ve thân cây tráng kiện của nó mà tự lẩm bẩm.

Xoẹt xẹt!

Phương Tịch ngồi xếp bằng ở dưới gốc Yêu Ma Thụ, sau lưng hắn hiện ra hình xăm Yêu Ma Thụ, từng sợi rễ phụ liên kết với cây Yêu Ma Thụ này, hấp thu nguyên khí sinh mệnh.

Vào giờ khắc này, hắn cảm nhận được tuổi thọ mà mình tổn thất đã trở về được chút xíu...

Dĩ nhiên cây này không phải Thủy tổ Yêu Ma Thụ mà là hạt giống Phương Tịch đã cố ý giữ lại ở lần trồng cây trước đó.

Năm đó, lúc hắn đến Hắc Thủy Đàm để luyện chế hai ma thi, bất chợt phát sinh ý tưởng trồng Yêu Ma Thụ ở trong Sơn Hải Châu, sau đó thi triển Trường Sinh Thuật ở bên ngoài Sơn Hải Châu, hắn muốn xem thử liên hệ có tồn tại hay không.

Không ngờ, chuyện khiến hắn ngạc nhiên phát sinh.

Khi bản thể của hắn ở bên ngoài Sơn Hải Châu, vậy mà hắn vẫn cảm nhận được đại chu thiên tuần hoàn kia.

Mọi chuyện sau đó thuận lý thành chương, Phương Tịch tiếp tục đại nghiệp trồng cây.

Lại còn trồng cây trong không gian tùy thân.

Không những hắn trồng Yêu Ma Thụ con mà thậm chí còn dùng bí thuật Chủng Bảo Quyết phong ấn Sinh Tử Ấn một lần nữa để tăng uy năng của nó, đồng thời tiết kiệm bản nguyên Kim Đan của mình.

Sinh Tử Ấn này chỉ mới luyện chế ra không lâu, cũng đã khiến Thánh tử phải khen một câu, đủ thấy phẩm chất và uy lực của nó rất bất phàm.

Nếu tăng thêm thời gian bồi dưỡng, e là nó cũng không kém hơn Vạn Hồn Phiên cấp ba cực phẩm của Thánh tử.

Thậm chí sau này còn có hi vọng tấn thăng linh bảo cấp bốn.

"Mặc dù phẩm cấp linh mạch và phẩm cấp Yêu Ma Thụ đều không được, tất nhiên sẽ không thể nào luyện thành Vạn Cổ Trường Thanh Thể nhưng nó có thể bồi dưỡng pháp bảo và duyên thọ đấy!"

"Chỉ cần thọ nguyên sung túc, trong tu sĩ Kết Đan, ta chính là vô địch!"

Thần sắc Phương Tịch phấn chấn.

Nói đúng hơn, thật ra Trường Sinh Thuật không có hiệu qua gia tăng tuổi thọ gì cả.

Linh thể hệ Mộc có thể giúp chủ nhân tăng trưởng thọ nguyên nhưng ở trong mắt của rất nhiều tu sĩ cao giai thì cũng được không bù mất.

Tỉ như Ất Mộc Pháp Thân cần trồng cây một ngàn năm.

Dù tu sĩ Nguyên Anh cũng phải chịu chết!

Nhưng mà nhất mạch Thanh Đế Sơn vẫn có một số thủ đoạn tăng tốc linh căn sinh trưởng trân quý hiếm thấy, khiến chuyện này vẫn có chút hi vọng.

Nhưng tối đa cũng chỉ giảm từ một ngàn năm xuống còn mấy trăm năm, mà dù luyện thành Ất Mộc Pháp Thân thì thọ nguyên nhận được cũng chỉ mấy trăm năm mà thôi.

Về phần Vạn Cổ Trường Thanh Thể cần trồng cây vạn năm thì càng đủ mài tu sĩ Hóa Thần đến chết mà không nhìn ra chút hi vọng nào.

"Khô Vinh Quyết và Trường Sinh Thuật của Thanh Đế Sơn, đúng là nguyên bộ công pháp... Nhưng nó gia tăng thọ nguyên cũng có hạn, nếu là tu sĩ khác thì càng được không bù mất..."

"Chỉ có Yêu Ma Thụ! Mới có thể có tốc độ sinh trưởng nghịch thiên, hơn nữa nó còn có thể giúp túc chủ kéo dài tuổi thọ!"

"Cây này không hổ là chỉ có ở Đại Lương, thậm chí Đại Lương cũng chỉ có một cây linh thực kỳ dị này, dù đặt nó ở trong Địa Tiên giới thì e là cũng có thể xưng kỳ trân dị bảo..."

"Ta cảm thấy... Truyền thừa của Cửu Diệp Phái, bất luận là Khô Vinh Huyền Quang, hay là Trường Sinh Thuật đều rất tệ, có lẽ còn nội tình khác."

Phương Tịch sờ cằm, nghi hoặc trong này chỉ có thể tìm lão quỷ trả lời, đáng tiếc, sau khi hắn đến Kết Đan trung kỳ, từng lén chui vào Huyền Thiên Tông, lại phát hiện Triển Đồ đã mất tích, bằng không thì, hắn cũng rất muốn ước lượng thần thông của lão quỷ kia một phen...

Mà hắn cũng trở lại Long Ngư Đảo một lần, thấy tất cả không có chuyện gì, chỉ là Lưu Tam Thất hết thọ nguyên nên đã tọa hóa, khiến hắn hơi cảm khái.

"Bây giờ... Chỉ thiếu linh mạch cao giai."

Trong lòng của hắn vô cùng tiếc hận.

Linh khí trong Sơn Hải Châu chỉ cấp hai, dữ lắm thì cũng không chênh lệch với Long Ngư Đảo, tối đa chỉ có thể luyện thành Ất Mộc Pháp Thân.

"Linh mạch cao giai, hay nói cách khác ít nhất phải là linh mạch cấp ba... Quá khó, nhất phải tìm được linh nhãn cao cấp hơn."

Phương Tịch đã từng xem qua tài liệu có liên qua nên đương nhiên hắn biết bất luận là linh mạch thiên nhiên hay do nhân tạo thì điều liên quan đến sự ảo diệu của thiên địa tạo hóa, một khi nó đã hình thành thì chỉ có thể phá hủy, chứ không thể nào di chuyển.

Nếu không thì hắn đã sớm đào rỗng linh mạch của Huyền Thiên Tông và Thanh Mộc Tông.

Chỉ cần nhìn Thánh tử có tu vi Kim Đan mà chỉ có thể lấy được Linh Nhãn Chi Tuyền để chế tạo linh mạch cấp hai là đủ thấy độ khó trong này.

Nếu có thể di chuyển được linh mạch thì với tu vi của người này, không nói linh mạch cấp bốn nhưng ít nhất linh mạch cấp ba y cũng có thể chuyển vào động phủ của mình mấy cái.

Trong linh mạch cũng không đào ra linh thạch, linh thạch tự nhiên chỉ có ở trong mỏ linh thạch mới có...

'Có lẽ trong tu tiên giới thật sự có bí pháp rút linh mạch nhưng cấp bậc quá cao, ta khó mà tiếp xúc... Hơn nữa để thi triển được thì ít nhất cũng cần tu vi Nguyên Anh, Hóa Thần thậm chí cao hơn...'.

'Muốn tăng nồng độ linh khí trong Sơn Hải Châu thì vẫn phải tìm linh thạch cực phẩm và linh nhãn để bổ sung vào đại trận linh mạch...'.

'Ở trong ba nước thì chuyện này không thể nào làm được, vẫn phải đến tu tiên giới rộng lớn hơn...'.

'Chờ một chút, nếu như nói linh mạch cao giai... Dường như Phỉ Thúy Đảo cũng tính là một chỗ, lão tổ khai phái này chính là Nguyên Anh, nói không chừng ở trên đảo có linh mạch cấp bốn, dù không thể nào di chuyển vào trong Sơn Hải Châu nhưng vẫn có thể trồng Thủy tổ Yêu Ma Thụ ở bên ngoài mà...'.

'Đáng tiếc, quỷ tu Kết Đan hậu kỳ ở trong đảo này, lại có U Minh Địa Mạch duy trì, gần như có thể so với Kết Đan viên mãn, thọ nguyên còn rất dài... Ta không nắm chắc hạ được.'.

'Nhưng mà vẫn có thể chuẩn bị để sau này trồng cây.'.

Phương Tịch vẫn rất thích có thể trồng cây di động như bây giờ, hắn không muốn bị giới hạn ở một chỗ nữa.

Không nói cảm nhận như ngồi tù, dù là tính an toàn cũng kém xa.

Khốn thủ một chỗ làm bia ngắm, cũng không phải là trải nghiệm vui vẻ gì.

"Bấy giờ ta hai trăm mười ba tuổi, nhờ linh mạch của Thanh Mộc Tông đã tu luyện đến Kết Đan trung kỳ, lại mò được không ít đồ tốt trong Thiên Ma Đại Kiếp..."

"Thực lực, nội tình như vậy... Cuối cùng cũng có nắm chắc xuất ngoại một lần."

Sau khi gia tăng không ít thọ nguyên, Phương Tịch nhìn Thái Tuế đang ngoan ngoãn nằm im bất động, lại như đang nghĩ đến điều gì đó: "So với con có cá muối chết kia thì có lẽ trước tiên ta nên tăng tu vi của Thái Tuế lên... Nếu bồi dưỡng nó đến cấp ba, sau này trồng Thủy tổ Yêu Ma Thụ thì nó vẫn là chủ lực!"

Hắn vừa suy tư làm sao để tăng thực lực của Thái Tuế lên, vừa bước vào động phủ ngũ sắc, đến thư phòng bắt đầu xem điển tịch mà Thánh tử đã cất giữ trước đó.

Những nhân văn, địa lý của Minh Hoàn giới thì hắn lướt qua nhưng đối với một sô miêu tả về thiên địa linh vật và công pháp, khẩu quyết thì hắn đọc rất cẩn thận, hắn cảm thấy như mở rộng tầm mắt rất nhiều.

...

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Bóng người chợt lóe.

Phương Tịch lại rời khỏi Sơn Hải Châu, nhìn thân ngoại hóa thân vẫn ngồi xếp bằng như trước.

Mà cũng chẳng biết từ lúc nào Huyền Hỏa Ma Cương đẽ trở về, nó đứng sừng sững một bên như hộ vệ.

"Vừa rồi ma thi trở về phục lệnh, đã tiên hai người kia đi rồi." Thân ngoại hóa thân mở mắt ra, thanh mang nhấp nháy trong mắt trả lời.

"Đúng lúc, chúng ta cũng nên lên đường."

Phương Tịch cầm Sơn Hải Châu lên, niệm một đoạn chú văn.

Một đạo pháp lực màu xem bao phủ nó, sau đó rơi lên cánh tay trái của hắn rồi hóa thành hình xăm viên châu màu lam.

"Bí thuật của Thanh Mộc Tông này đúng là không có gì đại dụng... Pháp quyết này cũng chỉ tạm thời phong ấn bảo vật vào trong cơ thể, ẩn nấp tương đối kín mà thôi..."

Hắn bĩu môi, dường như có chút bất mãn.

Thân ngoại hóa thân thì kháp quyết, lại ném túi trữ vật bên hông, phóng ra phi xa như được chế tạo từ kim loại đen nhánh.

Chiếc xe này cũng không khác gì xe ngựa, toàn thân đen nhánh, tản ra sắc trạch đều, bên ngoài còn có đường vân ma thú dữ tợn.

"Ma Long Xa này, thế nhưng là tọa giá của Thánh tử đấy... Dùng nó để phi độn đường dài có thể tiết kiệm rất nhiều pháp lực, bây giơ cũng xem như ta hơi xa xỉ..."

Phương Tịch cũng vỗ túi linh thú, phóng Ma Huyết Giao ra.

Con giao này đã sớm trở thành mộc khôi lỗi, nó lắc đầu vẫy đuôi chui vào trước xe, vừa vặn đeo vào mấy vòng kim loại nối với xích sắt, kéo phi xa lên, lại như vừa khớp.

"Quả nhiên vừa khớp... Tiểu Giao Long ngươi, nói không chừng trước đó dùng để kéo xe cho Thánh tử phải không? Bây giờ không những có xe ngựa và gia súc mà xa phu cũng có..."

Phương Tịch cười ha ha, thu Huyền Hỏa Ma Cương lại rồi chui vào thùng xe.

Thân ngoại hóa thân khẽ động đã đến trước xe ngựa, ngồi vào vị trí của xa phu, mặt không thay đổi quát to: "Lên!"

Ma Huyết Giao gào thét, hắc khí lượn lờ quanh thân rồi chợt hóa thành một đạo lưu quang đen nhánh, kéo Ma Long Xa biến mất ở chân trời.

Luận tốc độ, đúng là nhanh như tia chớp!

"Đây vẫn chỉ là Ma Huyết Giao chuẩn cấp ba, con giao này năm xưa là yêu vương cấp ba trung phẩm đó... Có lẽ tốc độ năm đó sẽ nhanh hơn nhiều."

Phương Tịch ngồi trong xe thấy vậy thì nhíu mày: "Chỉ là hơi rêu rao..."

Thân ngoại hóa thân ngồi ở vị trí mã phu, hai tay lập tức kháp quyết rồi quát khẽ.

Một đoàn quang mang chói mắt bao kín xe ngựa, sau đó, bất kể là Giao Long, xe ngựa hay là độn quang đều trở nên như ẩn như hiện, tựa như Biến Sắc Long, hoàn toàn hòa tan vào cảnh vật xung quanh.

Đây cũng không phải pháp thuật của Thánh tử.

Thật ra sau khi Thánh tử này chết, nhiều lắm thì Phương Tịch cũng chỉ có thể lợi dụng thân thể thể tu đại thành của y, về phần ma công và pháp thuật của y đương nhiên đã tiêu tán hơn phân nửa.

Lúc này, Thánh tử thi triển chính là khả năng ẩn tàng của Lục Dục Hỗn Thiên Ma.

Ma thi này trước đó đã ẩn tàng vào hư không để đánh lén Phương Tịch, khiến Phương Tịch có ấn tượng rất sâu.

"Giao Long kéo xe, Thánh tử làm xa phu..."

"E là trong Nguyên Thủy Ma Môn cũng chỉ có lão tổ Hóa Thần mới có thể phô trương như ta... Chủ yếu là xa phu rất cao quý."

"Bình thường thì tu sĩ Hóa Thần chỉ muốn sớm ngày phi thăng nên cơ bản không để ý đến chuyện tông môn... Dựa theo ấn tượng của Thánh tử thì dù Nguyên Thủy Ma Môn muốn liên hệ với thượng giới thì cũng rất khó khăn..."

Minh Hoàn giới chỉ mấy trăm năm là sẽ có người phi thăng nhưng cũng không phải chỉ chó mình Nguyên Thủy Ma Môn.

Chính đạo, Phật môn, thậm chí tán tu cũng có tu sĩ phi thăng.

Tính ra thì Nguyên Thủy Ma Môn cũng đã ngàn năm rồi chưa có tu sĩ phi thăng, cũng ngàn năm chưa bắt được liên lạc với thượng giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận