Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 46: Minh Thanh Các (2)

"Ta giới thiệu với các vị, vị này là Thẩm Hạo Nhiên, Thẩm đạo hữu, vị này là Vân Mộng tiên tử..."

Trần Bình thay mặt ba người giới thiệu: "Vị này là Phương Tịch, Phương đạo hữu, hắn là hảo huynh đệ ở sát vách của ta."

"Bái kiến hai vị."

Phương Tịch hơi kinh ngạc, hắn vốn cho là bè phái của Trần Bình cũng chỉ là vài đồng đạo có tu vi Luyện Khí tiền kỳ, không ngờ hắn lại còn có bực này tư nguyên.

"Bái kiến Phương đạo hữu."

Thẩm Hạo Nhiên tự uống linh trà, gã tùy ý lên tiếng chào, lộ ra rất hờ hững.

Vân Mộng tiên tử ngược lại, nàng đứng lên, nhẹ nhàng thi lễ, tỏ ra rất biết cấp bậc lễ nghĩa và gia giáo.

Nhưng Phương Tịch nhìn ra được, càng có cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, càng có vẻ xa lánh.

"Hôm nay chúng ta thật có phúc, không những được nhấm nháp Vân Vụ linh trà lại còn được nghe Phượng cầm sư đánh đàn."

Trần Bình cùng Phương Tịch ngồi xuống, sau đó đã cười nói: "Còn phải đa tạ Vân Mộng tiên tử."

"Phượng cầm sư nguyện ý tới đây, cũng vượt qua dự đoán của tiểu nữ..."

Vân Mộng tiên tử mỉm cười.

Phương Tịch không tham dự vào chủ đề của bọn họ, hắn chỉ chuyên tâm uống trà, ăn bánh ngọt.

Hắn biết rõ địa vị của mình, chỉ là một vật làm nền và bối cảnh mà thôi.

Vân Mộng tiên tử cùng Thẩm Hạo Nhiên dĩ nhiên không phải tán tu tầng chót, sở dĩ bọn họ nhìn trúng Trần Bình, nói không chừng là vì thiên phú chế phù của y.

So ra mình không có sở trường gì, vẫn nên thành thành thật thật làm tiểu thấu minh là được rồi.

Như linh trà này cũng không tệ, uống một ngụm thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Còn có linh thực bánh ngọt, ăn một miếng không chỉ lưu lại hương vị trong miệng mà còn có thể tăng tiến tu vi.

Thậm chí Phương Tịch cảm thấy nếu như ngày nào cũng được hưởng dụng linh vật như vậy, có lẽ trong một tháng hắn sẽ có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng ba đỉnh phong.

"Phượng cầm sư sắp đến! Còn có một vị khách quý nữa."

Đúng lúc này, một đạo Truyền Âm Phù từ bên ngoài bay tới.

Thẩm Hạo Nhiên tiếp nhận, trên mặt gã hiện ra vẻ vui mừng, đồng thời gã cũng nhìn về phía Phương Tịch.

Phương Tịch nhìn qua xung quanh, hắn phát hiện gian bao sương này bốn người ngồi thì vẫn trống trải, nhưng nếu năm người ngồi thì có vẻ hơi chật chội.

Hắn chỉ là tiểu tu tu vi thấp nhất, bối cảnh yếu nhất, vẫn là có chút biết điều, lúc này hắn đứng dậy: "Các vị, trong nhà ta còn có chuyện quan trọng, ta xin phép cáo từ trước."

"Nhưng Phượng cầm sư sắp lên đài rồi, rất khó để nghe được tiếng đàn của nàng..." Vân Mộng tiên tử nói ra một câu đáng tiếc, thế nhưng nàng cũng không có ý định giữ khách.

Phương Tịch thi lễ rồi rời khỏi gian bao sương.

Trong lúc đó, có tiếng nói mơ hồ của Thẩm Hạo Nhiên nói với Trần Bình truyền đến: "Trần đạo hữu, tương lai của ngươi cũng là một vị phù sư, lúc có thân phận... Ta nói cho ngươi nghe, vị khách quý sắp đến kia, thế nhưng là một vị đại cao thủ Luyện Khí hậu kỳ..."

"Ồ, thật vậy sao? Vậy thì ta còn phải nhờ Thẩm huynh giới thiệu." Tiếng nói ngạc nhiên của Trần Bình cũng vang lên.

Lúc Phương Tịch rời khỏi Minh Thanh Các, hắn mơ hồ có thể nghe được một tiếng đàn truyền ra từ trong lầu các.

Trên đài cao kia, dường như nhiều hơn một bóng người xinh đẹp.

Đáng tiếc, chuyện phong lưu nhã sự này, không có chút quan hệ nào với hắn.

'Thực lực chưa đủ, không thể vào bè phái quá cao...'.

Rất nhanh hắn đã điểu chỉnh tâm tình tốt lại, rồi trở về nhà lều của mình.

Ầm!

Một chưởng ảnh bay ra, đập mạnh vào cửa sổ.

Bạch Vân chưởng!

Mặc dù lần này hắn không thể nghe được tiếng đàn của Phượng tiên tử, nhưng tốt xấu gì cũng dùng được linh trà và điểm tâm.

Chính là thời cơ tốt để tu luyện!

Phương Tịch cũng chỉ có Hồng Xà Thối đã đột phá cảnh giới võ quán chủ, Bạch Vân chưởng vẫn còn thiếu một chút.

Bùm bùm!

Song chưởng của hắn đều xuất, liên hoàn đánh ra, rồi lại ngưng tụ chín đại thủ ấn.

Trong chớp mắt, đôi bàn tay của Phương Tịch đã có màu xám đen.

Điều quỷ dị là màu xám đang không ngừng biến mất, còn màu đen thì đang điên cuồng lan ra.

"Hô!"

Phương Tịch thở ra một hơi dài, vậy mà bạch khí bắn xa vài thước.

Hắn nhìn hai bàn tay của mình, xác nhận song chưởng của hắn đã hoàn toàn tiến vào cảnh giới Hắc Vân, cũng chính là võ giả chân lực!

Chân lực của Bạch Vân chưởng chủ yếu cường hóa hai tay, những vị trí khác trên thân thể của hắn đã kém xa với lần trước.

"Rất đơn giản đã đột phát..."

"Ai... Nếu thiên phú tiên đạo của ta cũng giống như khí huyết võ đạo thì tốt rồi."

Thân thể này chỉ có tư chất hạ phẩm linh căn, chính là điều khiến trong lòng Phương Tịch luôn đau nhói.

Sau một khắc, hắn cảm nhận được biến hóa của chân lực Bạch Vân chưởng, ánh mắt của hắn dần dần ngưng trọng.

Linh thức nội thị tự thân, lúc này hắn có thể phát hiện lúc khí huyết toàn thân của hắn vận chuyển, đã nhiều ra vài cái vòng xoáy, chủ yếu ở vị trí hai chân và song chưởng.

Chuyện khiến người ta kinh hãi là những vòng xoáy khí huyết này lại có cảm giác lôi kéo lẫn nhau, dẫn đến lúc vận chuyển khí huyết có chút rối loạn.

"Đây là... Xung đột mà Lục Xà đã nói hay sao?"

"Biết sao được... Ta đã sớm đột phá Hồng Xà Thối, khí huyết vốn đã hỗn tạp, lại luyện thêm một cái nữa cũng là chuyện không còn cách nào khác."

Phương Tịch nhìn bàn tay của mình.

Bạch Vân chưởng có thể xuất có thể thu, sau khi thu hồi chân lực, hai bàn tay của hắn lúc này trắng nõn như ngọc, tinh tế giống như tay của nữ tử đại gia khuê tú.

Không ai có thể tưởng tượng ra được, lực lượng mà đôi bàn tay kia ẩn chứa, đã có thể bằng với vài con yếu thú.

"Chân lực của Bạch Vân chưởng và Hồng Xà Thối đúng là có chỗ xung đột, nhất định phải giải quyết..."

"Còn có cảnh giới sau đó..."

Nếu chỉ tương đương với thể tu Luyện Khí sơ kỳ cũng xem như không là cái gì, Phương Tịch nhìn trúng chính là hi vọng phát triển!

"Còn may... Nghe nói đám người Nguyên Hợp Sơn cũng chưa có chạy mất..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận